Sắc trời dần chuyển tối, ba người trong phòng cũng đem mọi thứ gặp gỡ kể lại một lượt.
Tâm tình lúc này mỗi người đều khác nhau nên không khí bất ngờ lâm vào yên tĩnh.
Mọi chuyện diễn ra một cách đột ngột không thể nắm bắt làm tâm người hoảng hốt.
Thu Nguyệt Minh từ đầu căn cứ theo nguyên tắc cũng như cốt chuyện mà suy đoán nhưng nàng lại không cách nào chỉ rõ mục đích của nữ nhân nọ.
Bầu không khí cứ động lại như thế cho đến khi Vũ Hạo Thiên lên tiếng cắt đứt.
- " trời cũng đã gần tối, trước các ngươi sớm về phòng, những chuyện này tạm thời không cần nghĩ đến hảo hảo nghỉ ngơi"
- " Thiên ca ca nói đúng Nguyệt Minh chúng ta nên trở về một ngày này cũng không thiếu mệt rồi"
Sở Nhan cũng cất tiếng đồng thuận, quay đầu nhìn phía Thu Nguyệt Minh dò hỏi.
Thu Nguyệt Minh lúc này vẫn còn chìm trong suy nghĩ đơn giản gật đầu một cái,đứng lên khỏi ghế hướng hai người làm một cái biểu tình.
Vũ Hạo Thiên thân chủ nhịp nhàng mà mở cửa đưa tiễn các nàng ra ngoài.
Đi đến trước cửa Thu Nguyệt Minh hướng ánh mắt hơi cúi đầu khách khí nói câu" cảm tạ "không quay đầu đi theo Sở Nhan ra hành lang xuyên qua dãy phòng đến hai căn phòng sát cầu thang.
Mỗi người lần lượt đi vào hai bên khác nhau ăn ý không nói tiếng nào.
Từng người đều có suy nghĩ riêng tốt nhất không cần quấy rầy đến.
Vào phòng, Thu Nguyệt Minh mang theo tâm trí mê mang đảo mắt nhìn xung quanh xát định không có bất thường mới bước đến bên giường đơn ngồi xuống.
Nàng muốn hảo hảo nghĩ lại một chút nhưng lại vô định mở ra bảng nhiệm vụ mà khi đến thế giới này đã có.
Như muốn chứng minh cái gì lại như không thể nắm bắt được mà đọc lại từng dòng chữ trong khung.
Vẫn là hàng chữ ngay ngắn sắp xếp chỉnh chu, nhìn qua không có khác biệt nhưng Thu Nguyệt Minh lại đọc đi đọc lại cho đến khi thấy được sự thay đổi, nàng bất ngờ phát hiện nhiệm vụ liên quan đến Cẩn Hạ Thần đã không biết khi nào thêm vào dòng chữ nhỏ nằm ngay sát thời hạn định
"YL, đây là như thế nào hiện ra "
Là lỗi sao nhưng nếu là lỗi thì phải hiện lên thông báo sao lại bất thình lình mà xuất hiện.
" Không có thông tin cụ thể thưa ngài, bởi vì nó không thuộc quyền hạn ta có thể tra đến "
" Nhưng ngài không cần lo lắng nó sẽ không ảnh hưởng, ngài bây giờ nên nghỉ ngơi rồi"
Thu Nguyệt Minh không đáp nói nữa cũng vô dụng đường đi đến mê hồn trận thật sự đã mở ra với nàng.
Trong đầu nàng lúc này không có bất kỳ suy nghĩ gì ngoài trừ sự kích thích cùng chờ mong đôi mắt màu xám tro lúc này hiện lên tia sáng đáy mắt hơi gương lên khắc hoạ khuôn mặt lạnh lùng thêm phần sinh động.
Nhịp tim nàng càng lúc càng nhanh sự hướng thú đối với thế giới này bỗng dưng bùng nổ khiến nàng muốn lập tức làm gì đó, nó giống như đi trên con đường mình đã mơ thấy vô số lần, muốn khám phá, muốn thử sức lại bị mờ mịt tre lấp nhưng lại không ngăn cản được cảm xúc muốn bước đi.
Thu Nguyệt Minh để tay lên ngực ngăn cản trái tim đang kích động bên trong, cảm giác chân thực lại xa lạ làm nàng không quen nhưng nàng muốn hưởng thụ nó như một điều trân quý mà nàng có được và đang nắm trong tay.
" Chủ nhân người không sao chứ"