Ồn ào huyên náo một lúc đã về lại ban đầu, tâm mỗi người đều có chút thất vọng.
Lúc Thu Nguyệt Minh và Sở Nhan đến nơi, bầu không khí náo nhiệt của thành trì đã trở lại, khoảng cách quá xa các nàng lại cước bộ cũng may còn kịp mặt trời vẫn chưa khuất nếu không thì có thể các nàng phải trú vào rừng một đêm.
Chuyện đầu tiên khi vào thành phải tìm nơi nghỉ chân trước Thu Nguyệt Minh dựa vào lời hệ thống chỉ dẫn đi đến tủ lâu phía nam quả nhiên khi hỏi chủ quầy thì biết Vũ Hạo Thiên đã trọ ở đây một ngày trước.
Nàng còn được hắn phổ cập thêm về một ít chuyện mới phát sinh trong thành.
Chẳng hạn như nam nhân vẻ ngoài tuấn mỹ, ôn nhuận bị nữ nhân đeo mặt nạ bạch sắc cả người tỏa ra khí lạnh đánh lén chật vật chạy trốn khỏi tủ lâu thế mà lại là nam chủ.
Đáng khinh hơn nữ nhân kia giữa trận lại biến mất không một vết tích.
Cũng may chưa đả động đến binh lính hoàng thành nếu không nam nhân khẳng định có oan cũng gỡ không được.
Biểu cảm thương tiếc của hắn khi thuật lại mọi chuyện làm Thu Nguyệt Minh nhịn không được nhếch khóe môi nàng nghĩ Vũ Hạo Thiên tâm tình lúc này chắc phải tốt lắm đây.Cảm giác bị người trêu đùa hắn cũng nên nếm thử.
Thật không uổng tốn chút thời gian, nghe lão chủ quầy bát quái thu được một hồi thú vị đại khá cũng khiến nàng nắm được chút chuyện.
Thu Nguyệt Minh cùng Sở Nhan theo lời chủ quầy dọc hành lang tầng hai tủ lâu bên phải.
Thoáng nhìn căn phòng đáng thương bên phía đối diện, trong đầu có thể xem tới viễn cảnh Vũ Hạo Thiên phải chật vật thế nào mới thoát khỏi việc bị truy đuổi.
Cánh cửa đổ nát đã được người dọn dẹp nhưng mảnh tàn phá còn chưa kịp tu bổ khung cửa sổ bị oanh tạc đến khó hình ra hình dáng, chiếc giường cùng tấm bình phong cũng khó tránh việc trộn lẫn vào một chỗ.
Hơi suy tư, hai nàng đã đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp trả..
Kì quái không có người...!Nhìn thoáng qua Sở Nhan cũng đầy mặt khó bước tới trước.
" Thiên ca ca, ngươi có trong đó không mau ra mở cửa là ta Sở Nhan đây."
Khoảng một lúc sau..
Cạch..
Cánh cửa mở, khuôn mặt Vũ Hạo Thiên hiện ra mang theo chút kinh ngạc mà nhìn về phía các nàng.
Còn có chút thả lỏng.
Thu Nguyệt Minh thu biểu tình này của hắn vào trong mắt.
" Các ngươi vì sao biết ta ở đây " giọng nói mang theo kinh ngạc cùng nghi ngoặc
Từ lúc nghe tiếng động ngoài hành lang tâm Vũ Hạo Thiên đã nhấc lên gợn sóng như *chim sợ cành cong mà áp sát bình phong không lên tiếng.
Khi tiếng bước chân dừng lại, có tiếng gõ cửa Vũ Hạo Thiên tay nắm phiến quạt định xong ra thì nghe được tiếng nói vọng vào, là Sở Nhan sao muội ấy lại ở đây.
Hắn từng bước đi về phía cửa dùng chút linh lực cảm thụ sau đó mới từ từ mở cửa.
Nữ nhân đeo mặt nạ kia coi như đã gieo cho hắn bóng ma không nhỏ khi có thể dùng linh lực xác nhận thì việc đầu tiên hắn nghĩ lại là chạy trốn, thoát khỏi cơn ác mộng không có điểm kết thúc.
( *) Ở đây chỉ những tình huống phát sinh trong quá khứ gây tổn thương về tâm lý nên khi gặp lại những tình huống tương tự nỗi sợ và độ cảnh giác sẽ tự động nâng cao .
" Là ta và Nguyệt Minh vào thành định tìm kiếm nghỉ ngơi sau đó hỏi một chút lão bản nơi này.
Thì trùng hợp ngươi cũng có mặt nên nhanh một chút qua hội họp"
Sở Nhan đơn giản lược qua một chút đại khái cảm thấy may mắn nếu không thật không biết phải bắt đầu từ đâu mà tìm kiếm.
Cô cũng không quên bất mãng chuyện cũ mà bắt đầu càu nhàu
- " Thiên ca ca ngươi đã đi đâu trong lúc chúng ta bị tách ra, ngươi không biết ta phải chịu khổ như thế nào trong lúc đó a"
Cái người kia thật vô sỉ lợi dụng lúc bổn cô nương không phòng bị mà đánh lén thật đáng chết.
Tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai, ta không mang ngươi đi luyện dược tên ta có thể viết ngược.
Sở Nhan ở trong lòng phun tào kia không biết bao nhiêu lần cho đủ.
- " Ta cũng không rõ lúc đó chỉ cảm thấy mê mang đi vào rồi cứ như vậy mà đi tới lối ra, nhìn lại thì các ngươi đã không ở, ta cũng đã đi ngược lại tra xét một chút cũng vô ích mà quay về ".
- " Ngươi nói có quay lại nhưng tìm không thấy chúng ta nên trọ ở đây mà đợi sao "
Người nói lần này là Thu Nguyệt Minh, không riêng Vũ Hạo Thiên nàng cũng thật tò mò cốt truyện có phải hay không lệch hướng.
- " Phải, ta dự định sẽ báo cho bằng hữu nơi đây tìm kiếm nhưng may mắn các ngươi đã tới "
Vũ Hạo Thiên thả lỏng