Nhất Tâm đại sư ý thức được nguy hiểm. Phi tiêu đã bay đến gần Minh Ức Hàm, mà đại sư lại trở tay không kịp. Xem tình thế này, Minh Ức Hàm đã cận kề cái chết!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay khi phi tiêu suýt chút nữa phi trúng người Ức Hàm lại bị một đại đao ở đâu phi tới đánh rơi.
" Hắc hắc! May mắn ngăn trở!" Thanh âm nam tử vang lên.
Định thần nhìn lại, đó là một hán tử tay cầm đại đao, râu hùm mày ngài, nhìn qua thập phần cường tráng.
Minh Ức Hàm ngẩn ra: Đây là người nào?
Nhưng chưa để nàng nghĩ nhiều, tên phóng tiêu vừa rồi đã ra chiêu tiếp, ý đồ hạ sát trung niên nho sinh! Cùng lúc đó, hai tên bịt mặt kia cũng giải khai huyệt đạo, hướng trung niên nho sinh đánh tới!
Tình thế nguy cấp, Nhất Tâm đại sư hiểu những kẻ này đều là quyết đấu đến cùng, không quan tâm mạng sống, không mạnh tay là không được! Vì thế ông ra chiêu không nương tay, lập tức phi thân lên phía trước, trong tay vận bảy tầng nội lực, tức khắc hình thành một đạo bạc quang, một chưởng này, hất tung bùn đất xung quanh, đánh úp vào ba tên che mặt. Nhất thời, ba người đều bị đánh bay, chật vật ngã xuống, run rẩy gượng dậy.
Hán tử cầm đại đao trong tay thấy vậy, không khỏi cười to:
" Hắc hắc...... Chúng ta hôm nay thật sự là có phúc! Hàn băng chưởng của Nhất Tâm đại sư quả nhiên danh bất hư truyền!"
" Adi đà phật!" Đại sư phất ống tay áo, thu tay lại, hướng mấy gã che mặt tạo dấu chữ thập niệm một câu, sau đó đi tới trước mặt hán tử, nói," Dư thí chủ, lão nạp tạ ơn ngươi đúng lúc xuất hiện cứu tiểu đồ một mạng!"
Nguyên lai là người quen của sư phụ. Minh Ức Hàm thoáng chút giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiến đến hành lễ với hán tử kia:
" Tiểu nữ tử tạ ơn ân cứu mạng của Dư đại hiệp !"
Hán tử sang sảng cười, khoát tay nói:
"Ôi chao, bất quá chỉ là một cái nhấc tay, nói gì tạ ơn!"
Lúc này, nho sinh đang chịu trọng thương lại đột nhiên rên rỉ một tiếng.
Mọi người ngẩn ra, rồi lập tức vội vàng đến gần hắn, mới phát hiện- nguyên lai miệng vết thương của hắn lại mở ra, máu chảy không ngừng.
Minh Ức Hàm khẩn trương đỡ lấy hắn, lấy tay điểm huyệt vị của hắn, nói:
" Tiên sinh, thương thế của ngươi cực kì nghiêm trọng, để ta giúp ngươi băng bó một chút." Nói xong, nàng tùy tay sé ống tay áo, vì nho sinh băng bó. [Chồng nó đang ốm lay lứt mà đi chăm giai ngoài thế đấy =.,=]
Nho sinh cảm kích nhìn nàng, cố gắng mở miệng:
"...... Tạ cô nương cứu giúp......"
Nhất Tâm đại sư cũng nhìn nho sinh kia một chút, nói:
" Thí chủ thương đến phúc vị, chỉ sợ phải dùng nội công chữa thương mới có thể tạm thời bảo trụ tánh mạng." Nói xong, hắn ngồi xuống phía sau nho sinh, ấn bả vai hắn, nói:" Ngươi trước ngồi thẳng dậy, để lão nạp đem công lực truyền cho ngươi."
" Đa tạ đại sư......" Nho sinh nói chuyện tuy khó khăn, nhưng ý chí vẫn còn thanh tỉnh.
Vì không muốn quấy rầy đến bọn hắn, hán tử ra hiệu cho Ức Hàm cùng hắn tránh qua một bên.
Ức Hàm hiểu ý, cùng hán tử lui qua một bên.
" Dư đại hiệp, vừa rồi thật sự là may mắn có ngươi, bằng không......" Nàng vừa đi vừa nói.
Hán tử cười xòa nói:
" Đều quá khứ, không cần nhắc lại. Hắc hắc, cô nương, ta vừa rồi nghe Nhất Tâm đại sư nói ngươi là đồ đệ của hắn, đây là thật sự?"
Ức Hàm gật gật đầu.
" Di? Như thế nào ta cho tới bây giờ cũng không biết hắn có thu đồ đệ ? Này Lão hòa thượng thật sự là không thành thật!" Hán tử có chút bất mãn.
Lần nữa nghe được hai chữ" Đồ đệ" , nàng đều không tự chủ nhớ tới người kia, lòng trầm xuống, miễn cưỡng nói một câu:
" Đại hiệp dường như cùng gia sư có quen biết."
" Hải! Ta cùng hắn có cái gì mà quen hay không ? Hắn là võ lâm đại nhân vật, ai không biết hắn đây? Ta là gì? Dư gia chúng ta bất quá chỉ là một tiểu tiêu cục trong kinh thành, nào có phúc cùng hắn quen biết?"
Kinh thành Dưa gia! Ức Hàm có chút kinh ngạc:
" Nguyên lai là Dư gia đỉnh đỉnh đại danh." Nói xong, nàng cẩn thận quan sát hán tử trước mặt, nhẹ nói," Nếu ta không đoán sai, ngài trên tay đang cầm là' thiên tứ', ngài hẳn là chính là Dư Trung Toàn đi?"
" Cô nương xem ra thật đúng là người đã hành tẩu quá giang hồ, cư nhiên biết Dư gia chúng ta." Dư Trung Toàn dứt lời, nhìn qua Minh Ức Hàm, cảm thấy trông nàng rất quen mắt.
" Tiền bối nói đùa." Nàng nói xong, dừng một chút, đại khái không có thói quen bị người nhìn như vậy, vì thế chuyển chuyển đề tài, hỏi," Xin hỏi tiền bối, ngài vì sao đêm khuya một mình tới đây? Không phải là áp một chuyến hàng chứ? Nếu là như thế, thỉnh tiền bối mau trở về nhìn xem, nơi này hiểm trở, vừa rồi lại có kẻ lạ, ngài nên đề phòng nhiều hơn."
Hắc hắc......" Dư Trung Toàn cười nói:" Cô nương thật có tâm, không uổng công ta vì ngươi ngăn một phi tiêu." Nói xong, hắn không biết vì sao lại đột nhiên thở dài," Ai!"
" Đại hiệp có tâm sự?"
" Hải! Cô nương, đừng kêu như vậy, gọi ta một tiếng' đại thúc' là được rồi?"
Ức Hàm nở nụ cười, kêu một tiếng" Đại thúc".
" Ha ha......" Dư Trung Toàn bị gọi như vậy lại thấy có chút không quen, trêu ghẹo nói," Được cô nương xinh đẹp như vậy gọi ' đại thúc', này cũng được coi là hạnh phúc rồi! Cô nương, gọi lại lần nữa được không?"
Lúc này, cách đó không xa lại truyền thanh âm một người khác:
" Dư Trung Toàn, ngươi ít chiếm tiện nghi của tiểu cô nương nhà người ta, nhanh lên, đại ca còn đang chờ ngươi!"
Người nọ nói xong, đã đến gần, phía sau còn có bốn năm người hộ tống.
Dưới ánh trăng sáng, Minh Ức Hàm thấy rõ ràng mấy người này, mỗi người đều mang theo binh khí, bên huyệt thái dương cũng hơi nhô ra, thiết nghĩ đều không phải chỉ là võ công tầm thường. Nàng trong lòng nhất thời bất an: Dư gia nửa chính nửa tà, mà đêm hôm lại tập trung trên núi hoang vu này là vì sao? Nếu là bọn hắn có tâm cơ, vậy không phải lúc này sư phụ cùng ta đang rơi vào nguy hiểm sao?
Nàng đang suy nghĩ,tới, lại nghe Dư Trung Toàn nói:
" Triệu lão huynh, sao ngươi lại nói như vậy, vừa rồi tiểu cô nương đây kêu một tiếng 'đại thúc' ta đều vui đến tâm hoa nộ phóng, hiện tại ngươi nói như vậy, ta nửa điểm hưng trí đều không có," Nói xong còn phẩy phẩy tay," Hừ, ta tạm thời không có tâm tư gặp đại ca! Các ngươi muốn thì tự mình tìm hắn đi!"
" Hảo ngươi cái Dư Trung Toàn! Dám đối đại ca bất kính, xem chúng ta huynh đệ mấy người làm thịt ngươi!" Người họ Triệu rút kiếm, mấy người hộ tống đằng sau cũng lấy ra binh khí.
Dư Trung Toàn chạy đến phía sau Minh Ức Hàm, cười nói:
" Uy uy! Triệu lão huynh, ta bất quá là nói chơi thôi, các ngươi không nên động thủ được không?"
Minh Ức Hàm cũng vì hắn giảng hòa:
" Các vị tiền bối, có chuyện hảo hảo nói, sao phải động binh khí?"
Người họ Triệu liếc nhìn Minh Ức Hàm một chút, thu hồi binh khí:
" Hôm nay có tiểu cô nương đây ra mặt, tạm thả tha cho ngươi một lần. Nếu như tái phạm, đừng trách đao kiếm vô tình!"
" Được ! Được! Ngài Triệu lão huynh giáo huấn phải, ta đây không dám tái phạm!" Dư Trung Toàn vội vàng bồi tội, lại lầm bầm trong miệng: Này họ Triệu thật sự là...Trước mặt tiểu cô nương nhà người ta cũng không lưu cho ta chút mặt mũi......
Người họ Triệu kia thấy hắn âm thầm nguyền rủa như vậy, cũng chỉ lắc đầu, lại vô tình phát hiện mấy kẻ che mặt kia, không khỏi hỏi:
" Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thanh âm khi nãy là do đánh nhau cùng ba kẻ này gây nên?"
" Hắc hắc, ba kẻ này không biết vì sao muốn đẩy nho sinh kia vào chỗ chết, lúc ta tới đây, đã nhìn thấy cao đồ của Nhất Tâm đại sư- cũng chính là vị tiểu cô nương này, đang xả thân đỡ hộ nho sinh kia một mũi tiêu. Ta bèn cứu nàng. Về phần ba tên kia, đã bị hàn băng chưởng của Nhất Tâm đại sư thu phục. Chúng ta còn chưa có tới cập thẩm vấn bọn hắn, các ngươi đã tới rồi!"
Người họ Triệu vừa nghe Nhất Tâm đại sư cũng ở đây, vì thế nhìn về phía trước, quả thấy đại sư đang ở cách đó không xa vận công chữa thương cho trung niên nam tử, lúc này không tiện quấy rầy, hắn đành hướng Minh Ức Hàm chắp tay nói:
" Cô nương nguyên lai là cao đồ của đại sư, tại hạ thất kính."
" Tiền bối khách khí."
Người họ Triệu thấy nàng vi nhân hiệp nghĩa mà khiêm tốn, không khỏi có chút tán thưởng:
" Cô nương hiệp cốt nhân tâm, không hỗ thừa kế y bát của Nhất Tâm đại sư." Nói xong, tựa hồ nhớ lại cái gì, không khỏi một lần nhìn kĩ nàng.
Ức Hàm bị nhìn đến cả người không tự nhiên, nhưng tận lực bảo trì phong độ hào sảng của giang hồ nữ nhân, mỉm cười hỏi:
" Tiền bối như thế nào nhìn tiểu nữ tử như vậy?"
Người họ Triệu giật mình hồi thần, ngượng ngùng nói:
" Nga, thỉnh cô nương tha thứ. Chúng ta được ủy thác tìm một vị nữ tử thất lạc. Trùng hợp cô nương đây dung mạo lại giống nàng kia, cho nên......"
"Đúng vậy!" Dư Trung Toàn trả lời ," Sư muội của đại ca kết nghĩa của ta mấy hôm trước mất tích. Đại ca của ta thực sự rất lo lắng, lệnh huynh đệ chúng ta tìm kiến nàng. Bằng không, chúng ta này vì sao cần phải đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này?"
" Dư Trung Toàn!" Người họ Triệu quát một tiếng.
Hắn thè lưỡi, lầm bầm:
" Vốn chính là thế mà!"
Người họ Triệu trừng mắt liếc hắn một cái, lại hướng Minh Ức Hàm chắp tay:
" Tại hạ thấy cô nương cùng nữ tử trong tranh có vài phần tương tự, còn tưởng rằng chính là sư muội đã mất tích mấy ngày của đại ca. Nhưng, cô nương là cao đồ của Nhất Tâm đại sư, kia cùng ta đại ca không phải đồng môn, hẳn là không phải người chúng ta muốn tìm. Tại hạ vừa rồi có điều mạo phạm, thỉnh cô nương rộng lượng tha thứ."
Kỳ thật, khi nghe được đối phương muốn tìm người, Minh Ức Hàm trong lòng hẫng một chút, muốn nói gì đó, lại thôi.
Dư Trung Toàn lúc này đến gần ba gã che mặt kia, kéo xuống vải che mặt của bọn họ, thấy đều là những gương mặt xa lạ.
" Di? Cư nhiên là kẻ chúng ta không biết. Nói! Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì phải đuổi giết nho sinh kia?!" Hắn lớn tiếng quát ba người kia.
Ai ngờ ba người kia căn bản không nghĩ đáp lại.
"Hừ, đáng giận!" Dư Trung Toàn một cước dẫm lên người của một trong số ba tên bọn chúng, quát," Nói vẫn là không?"
Đáng tiếc hắn vừa nói xong mấy lời này, ba người kia cũng không hẹn mà cùng tự đoạn kinh mạch, muốn cản cũng không kịp.
" Này! Tỉnh dậy cho ta!" Dư Trung Toàn đá đá người bọn họ.
" Quên đi!" Người họ Triệu nói với hắn," Đây đều là một đám đồ đệ đã quyết bỏ mạng, ngươi hỏi cũng bằng thừa. Đại ca còn đang chờ, hắn vài ngày nay đã rất mệt mỏi, chúng ta không nên làm hắn lo lắng thêm."
" Hừ! Lão huynh, không phải chúng ta đối đại ca bất kính, mà là, đại ca chỉ lo tìm muội tử thân yêu của hắn, căn bản không để ý tới chúng ta mệt muốn chết, ngươi xem chúng ta đều đã liên tục tìm vài ngày, hắn cũng không cho chúng ta nghỉ tạm một chút. Hiện tại đã trễ như vậy, có cô nương nào còn chưa an giấc đâu? Cho dù ái nhân của đại ca có mất tích, hiện tại cũng nên tùy tiện tìm một chỗ đi gặp' chu công' [đi ngủ ]đi? Quỷ-- mới có thể đi linh tinh vào giờ này!" Hắn còn đặc biệt kéo dài chữ 'Quỷ'.