Vài ngày sau, hoa viên thu thủy biệt viện.
Trời đêm thăm thẳm, ánh trăng tỏa sáng một vùng trời, gió nhè nhẹ thổi, lay động từng ngọn cỏ nhỏ, hơi thở theo gió bay đi, không gian lắng đọng trong tĩnh mịch.
Mà lúc này, Ngôn Hân Vân tuy ở trong khung cảnh trữ tình như vậy, lại không có tâm tình nào thưởng cảnh, trĩu nặng tâm tư bước từng bước trong hoa viên.
" Một người một mình trong hoa viên, có điểm cô độc hay không?" Không biết khi nào, bên người nàng truyền đến một thanh âm nam nhân.
Ngôn Hân Vân không khỏi tạm thu hồi cảm xúc, khóe miệng khẽ giương lên, đạm nói:
" Lão sư."
Trung niên nam tử mỉm cười, quạt Khổng Minh trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, chậm rãi bước về phía nàng, thoáng cúi đầu.
Nàng đưa tay nâng hắn lên , nói:
" Không cần đa lễ. Thương thế trên người ngài như thế nào rồi?"
" Đa tạ điện hạ quan tâm. Qua vài ngày tĩnh dưỡng, đã không có gì đáng ngại." Nam tử này, chính là trung niên nho sinh thụ thương đêm đó.
Ngôn Hân Vân gật gật đầu, cũng không nói gì tiếp, chỉ nhẹ quay mặt đi, không muốn cho nam tử kia nhìn được tâm tư của mình lúc này.
Nhưng nho sinh kia đã nhìn ra, thẳng thắn nói:
" Điện hạ quả là đang có tâm sự."
Nàng nghe chi, không khỏi cười khổ, xoay người lại, nhìn nho sinh một lát, nói:
" Hẳn Khải Nhứ bọn họ đã sớm đem mọi việc nói cho lão sư ngài."
Nho sinh khẽ gật đầu.
Nàng lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, phiền muộn vô hạn cất tiếng :
" Này hết thảy đều là bản cung sai......"
Nho sinh đạm cười:
"Cũng không hẳn vậy."
" Lão sư không cần an ủi ta." Nàng cười khổ, ánh mắt càng trầm buồn" Còn nhớ rõ trước kia ngài từng giúp ta bói một quẻ, lại bói ra dữ nhiều lành ít, kị xuất nghi nhập. Khi đó, ngài còn viết lên tay ta một chữ." Nàng nói xong, xòa ra lòng bàn tay lạnh như băng, lấy ngón tay viết một chữ 'Bệnh', lại nói tiếp," Giờ nghĩ đến, nếu đầu năm bản cung không ở trong cung giả bệnh, giờ cũng không có nhiều người phải chịu vạ lây do lỗi của ta như vậy...... Bản cung thẹn với mama cùng Trương gia huynh muội bọn hắn đã mạo hiểm giúp ta ra khỏi cung, cũng thương tổn sâu nặng Lung nhi...... Bản cung thật sự tội nghiệt quá nặng."
Nho sinh đạm nhiên cười, tiếp theo đăm chiêu nhìn tinh tượng, bắt đầu tính toán thiên mệnh.
Ngôn Hân Vân bất đắc dĩ mỉm cười, hỏi:
" Lão sư lại thay bản cung xem số mệnh?"
Nho sinh không trả lời, mà tập trung tinh thần nhìn đồ đạc của mình. Thật lâu sau, hắn quay đầu, nhìn nàng, hơi trầm giọng nói:
"Vừa rồi thay điện hạ tính toán một chút, người có muốn biết kết quả hay không?"
Nàng thần sắc có chút phức tạp, nhưng vẫn gật đầu.
" Kia thứ vi thần nói thẳng, điện hạ đầu năm mạo hiểm xuất hành, đã là tối kị, giờ còn đi tới bước này, muốn chạy trốn kiếp nạn này, chỉ sợ là vô cùng khó khăn."
Nghe được kết quả như vậy, nàng cũng không có biểu tình gì, chỉ đơn giản yên lặng chấp nhận. Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nói:
" Bản cung trốn không thoát khỏi nạn này cũng không quan trọng, chỉ hy vọng không liên lụy đến Kính Tư huynh muội cùng Lung nhi mà thôi. An nguy của bọn họ, mới là điều ta còn vướng bận lo lắng."
Nho sinh phe phẩy quạt, nói:
" Kính Tư huynh muội tướng không tầm thường, có mệnh chúc mộc, ngày sau tất có' mộc' quý nhân đến phù trợ, sẽ gập dữ hóa lành. Về phần Minh tiểu thư kia......"
Thấy hắn do dự không nói, Ngôn Hân Vân lo lắng:
" Nàng thì sao?"
Nho sinh phe phẩy đầu, khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ:
" Nguyên nhân kiếp trước, hậu quả kiếp này, điện hạ đời này cùng nàng nhất định có một đoạn nghiệt duyên, ai cũng trốn không được, ai cũng giải không thông, hết thảy còn phải xem điện hạ có qua được kiếp nạn sinh tử trước mắt hay không."
" Không biết lão sư có thể chỉ rõ hơn một chút hay không?"
Nho sinh lại lắc đầu, thong thả chỉ tay lên bầu trời đêm, nói:
" Điện hạ người xem bầu trời trên kia. Bên cạnh đế tinh có một tiểu tường tinh như ẩn như hiện, chính là bản mệnh của điện hạ."
Nàng thuận thế nhìn lên, quả nhìn thấy tiểu tường tinh lúc sáng lúc mờ bên cạnh đế tinh.
" Bên cạnh tiểu tường tinh là mây đen bao phủ, lúc rõ lúc không, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vậy hiện giờ không thể đoán được kiếp số, chỉ có thể dặn người - hành sự nên vạn phần cẩn thận." Nho sinh vuốt vuốt chòm râu, ngữ trọng tâm trường.
Nàng trầm mặc một chút, đạm nhạt nói nốt:
" Ngài là quốc sư đương triều, nếu ngay cả ngài đều không thể đoán ra được kiếp nạn này, vậy không nghi ngờ gì, nó chính là tử kiếp. Kỳ thật, thời điểm Lung nhân bỏ đi, ta đã phá hỏng hết tính tóan rồi - cung nữ thái giám ở Hoàng lăng đều không biết gì hết. Trước mắt nơi đó chỉ còn lại có ma ma và Tiểu Diệp Tử trông coi, nếu bản cung thật sự bị phát hiện, hy vọng lão sư nể tình thầy trò mười mấy năm, âm thầm trợ giúp họ thoát khỏi nguy hiểm." Nàng nói xong, tự mình khom người hành lễ.
Nho sinh nâng nàng dậy, có chút cảm khái nói:
" Điện hạ không cần vội tạ ơn ta, có giúp được người hay không, ta vẫn không chắc chắn."
" Có kết quả hay không không quan trọng, chỉ cần lão sư có tâm tương trợ, đệ tử đã vô cùng cảm kích."
" Cũng không phải. Không phải ta có ý này. Không dối gạt điện hạ, kỳ thật năm nay ta cũng có sinh tử kiếp, nếu có thể may mắn thoát được, tuổi thọ sẽ tăng mười năm, nếu không thể thoát, chỉ sợ hung cơ cận kề."
" Nga?"
Nho sinh gật đầu, vuốt cằm:
" Hồi kinh, chính là hung cát của ta. Chính là sinh tử kiếp, trên đường cực kỳ nguy hiểm, vào kinh nên về phía tây, kị phía đông."
" Thu thủy biệt viện vừa vặn ở phía tây, lão sư tới đây hưu dưỡng là an toàn nhiều."
" Nhưng trạm dịch ở hướng đông. Ta lại là nội thần bị giáng chức, chưa có lệnh của hoàng thượng thì phải ở lại dịch trạm, này cũng không biết lành dữ thế nào."
Ngôn Hân Vân thoáng suy nghĩ, nói:
" Lão sư không cần lo lắng, bản cung sẽ nghĩ cách nói với hoàng thượng để ngươi có thể lập tức hồi cung."
Nho sinh mỉm cười, hướng nàng nhẹ nhàng chắp tay, ánh mắt toát ra ý cảm tạ.
Nhưng ngay thời khắc hắn chắp tay kia, ánh mắt bỗng dưng bắt gặp tiểu tường tinh kia bay xẹt qua bầu trời, rơi xuống, đem theo đám mây hồng sắc. Đẹp đến chói mắt.
Hắn lông mày chau lại, thầm nghĩ: Thiên ý, quả thật là tử kiếp......
***
Hai người đi dạo một chút, nho sinh đột nhiên lấy cớ trong người mệt mỏi, cáo lui trước.
Nhất thời, hoa viên lại tĩnh lặng. Lúc này, Ngôn Hân Vân không thể ức chết muôn ngàn sầu tự trong lòng, bước đi vô định. Nàng lo lắng cho tương lai của mình, lo lắng cho tương lai của huynh muội Kính Tư, lại càng lo lắng cho Minh Ức Hàm. Chỉ cần nghĩ đến sai lầm của mình lại lien lụy nhiều người như vậy, lòng nàng đau thắt. Bay giờ phải làm gì mới đúng...... Nàng không ngừng tự hỏi chính mình.
Ngay khi nàng đang mơ mơ hồ hồ, tiếng bước chân từ xa thoáng truyền lại.
Đây chính là tiếng bước chân vô cùng quen thuộc với nàng, khiến nàng không nhịn được quay đầu, vui mừng chờ người đi đến.
Gần, càng ngày càng gần.
Mà khi người tới chỉ thoáng thấy nàng, đã vội vàng quay gót bỏ đi.
" Lung nhi." Nàng nhẹ kêu một tiếng.
Minh Ức Hàm nghe thấy cũng không dừng lại, còn bước đi nhanh hơn.
Ngôn Hân Vân một trận đau lòng, phi thân đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay nàng, nghĩ muốn nói cùng nàng cái gì đó-
" Ngươi, không được đụng vào ta!" Minh Ức Hàm tức giận buông một câu, hất tay Ngôn Hân Vân khỏi tay mình.
" Được được..." Ngôn Hân Vân cố gắng áp chế cảm giác chua xót đang dâng lên trong lòng, nói," Ta không động vào nàng...... Không động vào nàng là được...... Lung nhi...... Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?"
" Ta với ngươi còn có cái gì để nói?" Nói xong, mắt nàng đã ngập nước, chân đã muốn tiếp tục chạy ra khỏi chốn này.
Ngôn Hân Vân một tay nắm chặt lấy nàng, trong mắt lệ quang lóe ra:
" Ta biết mấy ngày nay nàng vẫn tránh mặt ta, nhưng ta thực sự có nhiều điều cần nói rõ ràng cùng nàng......"
Nói còn chưa dứt lời, lại bị Minh Ức Hàm dùng ngữ khí trầm thấp chặn lại:
" Tránh ra."
Từng lời nàng nói ra như đem dao cứa vào tim Hân Vân, nhưng Ngôn Hân Vân vẫn kiên trì nói tiếp:
" Sẽ không tốn của nàng nhiều thời gian đâu."
Minh Ức Hàm khẽ nhướn mắt, không nói lời nào, đẩy tay của Ngôn Hân Vân ra khỏi tay mình, bước lên phía trước.
Thấy vậy, Ngôn Hân Vân cảm thấy như thể nàng đang từng nhát từng nhát, dùng dao cứa thân thể mình, máu theo đó tuôn ra mãnh liệt. Đau, đến tê tam liệt phế. Sau đó, lại một lần nữa hỏi:
" Chẳng lẽ, nàng không thể bình tĩnh cùng ta nói chuyện một lúc sao?"
Thấy đối phương vẫn như cũ tiếp tục đi, nàng lại càng đau lòng, giọng nói cũng trở nên đứt quãng:
" Ta biết này hết thảy đều là ta sai, thương tổn nàng, nàng thống hận ta cũng là lẽ hiển nhiên...... Nếu nàng không thể nhận đoạn tình cảm này của ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, lại càng không tiếp tục cùng nàng dây dưa gì thêm nữa...... Nếu nàng vẫn thấy ta quá chướng mắt, ta sẽ cố gắng để không chạm mặt nàng...... Nhưng hiện tại nàng có thể dừng lại một chút cùng ta nói chuyện...... Được không?"
Minh Ức Hàm nghe đến tâm phiền ý loạn, tay tay bịt kín tai. Nhưng ngay khi nàng muốn bước tiếp, Ngôn Hân Vân đã vội vã ngăn lại:
" Ta muốn cùng nàng nói một câu, chỉ một câu thôi!"
Nhìn vào ánh mắt kiên định của nàng, Minh Ức Hàm dừng cước bộ, hai tay che tai cũng bỏ xuống, nhưng ánh mắt lại toát ra hàn ý lạnh như băng.
Tuy vậy, nàng cũng đã chịu dừng lại nghe mình nói-- Ngôn Hân Vân trong lòng một trận vui mừng, kích động hít một hơi thật sâu, mới nói:
" Cám ơn nàng, Lung nhi...... Ta muốn nói với nàng là...... Mấy ngày nay mọi chuyện phát sinh, đều do ta một tay tạo thành, ta không dám xa cầu tha thứ của nàng. Tịch nguyệt, ta sẽ...... Ta sẽ......" Đang nói, một cỗ chua xót lại dâng lên trong lòng như thủy triều," Ta sẽ trả lại tự do cho nàng."
" Cho ta tự do?" Minh Ức Hàm hỏi lại, nước mắt rơi lã chã như từng hạt trân châu đứt lìa," Ngươi còn có thể nói như vậy ư? Ngươi nghĩ ngươi có thể đền bù cho ta được cái gì?"
" Chỉ cần trước khi đến Tịch nguyệt mười lăm, nàng vẫn ở trong thu thủy biệt viện, mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa."
" Hừ," Minh Ức Hàm thất vọng cười lạnh một tiếng,"Ngươi vẫn là sợ ta liên lụy ngươi."
" Đúng vậy. Bởi vì một khi bí mật bị vạch trần, vô luận là Hàn lâm phủ hay Trương gia huynh muội bọn họ, đều phải chết."
" Phải không? Ngươi thực vĩ đại, hết thảy đều thay chúng ta lo lắng. Bất quá, nói như vậy, ngươi hẳn cũng biết một khi bí mật bị lộ sẽ là hậu quả gì đúng không?"
"...... Đúng vậy."
" Nếu ngươi đã biết, vì cái gì có muốn bọn hắn giúp ngươi giả bệnh? Vì cái gì giả bệnh không đủ còn muốn ra ngoài cung 'hít thở không khí'? Ngươi rõ ràng là đem tính mệnh bọn họ ra đùa gỡn! Uổng bọn họ đối ngươi trung tâm!"
Lời này, đủ thâm độc, quả thật chạm đến nỗi đau trong lòng nàng, nhất thời, nàng không biết lấy gì để đáp lại.
" Chu Hàm Nhân, ngươi rất ích kỉ, cũng chỉ cho bản thân mình là đúng! Vì tránh né hôn nhân chính trị kia, lừa cả hoàng thượng cùng thế nhân, nghĩ tất cả mình đều nắm trong lòng bàn tay, lại không hề biết, kết quả cầu hôn cũng trốn không được mà Kính Tư bọn hắn còn vì ngươi mà