Nguyễn Anh chỉ nghĩ chàng ấy cái gì cũng biết, mạng sống sắp không giữu được rồi, còn nói cái gì thành thật không thành thật chứ, nàng không trách điện hạ, điện hạ giết nàng cũng là có nỗi khổ trong lòng, nàng lau đi nước mắt, như một dũng sĩ đương đầu với cái chết, “điện hạ không bằng lòng cũng đành chịu.”
Thâu hiểu lòng người như vậy, nàng cảm động bản thân, sự nhút nhát trong lòng được quét đi, đưa mắt lên nhìn Lang Trạm, “điện hạ có lòng tốt, nhiều lần cứu thiếp, thiếp lại không có gì để báo đáp, chỉ có thể kiếp sau làm trâu làm ngựa … …”
“Ngừng!” Lang Trạm giơ tay, chỉ cảm thấy không thể tin được, “nàng thà chết cũng không muốn nói?”
“Không phải!” Nguyễn Anh lấy dũng khí phản bác, nàng nào có cơ hội để sống?
Lang Trạm vẫn không muốn tiết lộ, tiếp tục lừa dối nàng, “chỉ cần nàng thành thật, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
“Thật sao?” Lúc quan trọng, trong đầu Nguyễn Anh cũng chỉ có nghĩ đến mạng sống, căn bản không nghĩ đến nếu Lang Trạm biết được bí mật, nào có cần nàng phải thành thật nữa, nàng thở gấp, thấy Lang Trạm gật đầu, lại bước về phía trước một bước.
Hai người đứng gần nhau, đầu nàng chỉ đến ngang bả vai của Lang Trạm, nàng nén giọng nói mấy câu, thần sắc Lang Trạm trước hết là ngỡ ngàng, sau đó bỗng thay đổi, trong thần sắc có sự kinh hoàng, có sự ngơ ngác, đôi mắt càng thêm cay độc.
“Hoàng tổ mẫu thật sự nói như vậy?”
Bầu không khí trong phòng ngưng trệ lại, Nguyễn Anh run rẩy gật đầu, lùi về phía sau một bước, giây sau đó liền bị Lang Trạm kìm hãm lại, “còn có người nào biết?”
“Cái này không biết! Nhưng thiếp chưa từng nói với bất kì ai, e là cô cô, thiếp cũng chưa từng nói qua!” Nàng hận không thể đem bí mất này giữ ở trong bụng suốt đời.
Ngày hôm đó, ở trong mật thất Tần thái hậu hơi thở yếu ớt nói với nàng, “nó ... ... muôn giết ta, vì nó ... ... không phải ... ... không phải ... ... long thiên tử thật sự!”
Nguyễn Anh lúc đó bị dọa đến mức hồn phách đều bay đi, không phải long thiên tử thật sự có nghĩa là Vĩnh Dương Đế không phải dòng dõi hoàng thất, ngài chiếm lấy giang sơn của Lang gia, chả trách Vĩnh Dương Đế muốn giết Tần thái hậu!
Vậy thì, điện hạ cũng không phải là thái tử chân chính!
Nguyễn Anh không dám tin bí mật này một khi để lộ ra ngoài, triều Đường sẽ mở màn cho một trận mưa tanh mùi máu, vì điều này mà luôn thận trọng đè nén tận sâu trong lòng.
Hôm nay bỗng nhiên nói ra, trong lòng nàng vừa nhẹ nhõm một lát lại đè lên một tảng đá nặng nghìn quân*, nàng từ trước đến nay vốn không biết Tần thái hậu không phải là mẹ ruột của Vĩnh Dương Đế, chả trách tình mẫu tử giữa hai người lại nhạt nhẽo như vậy, cũng không biết Vĩnh Dương Đế giấu diếm như thế nào mới ngồi lên được hoàng vị này, càng không biết Trịnh hoàng hậu có phải là bị lừa gạt hay không.
Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 1 quân=30kg
Nghĩ lại, nếu Trịnh hoàng hậu đã biết, điện hạ nhất định cũng sẽ biết, nàng không kìm được nhìn về phía Lang Trạm.
Lang Trạm đứng bất động trên đất rất lâu.
Nghĩ đến việc chàng lúc trước cũng không biết, tốt hơn là so với bây giờ bị nàng và tiên nữ áo xanh đâm hai nhát dao, trong lòng chắc chắn không dễ dàng chấp nhận được.
Trái tim Nguyễn Anh bị kéo một cái đau đớn, nàng hốt hoảng cảm nhận được bản thân đang đau lòng vì điện hạ, lại cảm thấy không phải, trong chốc lát lại không tránh khỏi đau lòng, nàng chưa từng cho rằng Lang Trạm sẽ bỏ qua cho nàng, vậy mình sắp trở thành người chết rồi, còn quấn quýt lấy chuyện này làm gì.
Trong phòng yên tĩnh, Nguyễn Anh ngoan ngoãn không động đậy, Lang Trạm cử động, một tay kéo Nguyễn Anh ôm vào trong lòng, nàng không nén nổi kinh ngạc trừng lớn mắt, đây là cái ôm trước lúc chết?
Không ... ... không thể nào! Khuôn mặt ửng đỏ của Nguyễn Anh ngọ ngoạy một lát, bị Lang Trạm dùng cánh tay nắm chặt lại, “đừng động đậy.”
Nguyễn Anh thật thà, dựa vào
vòm ngực ấm áp của nam nhân, trong lòng nàng càng đau hơn, nàng không thể không thừa nhận nàng thực sự đang đau lòng vì điện hạ, nàng mở miệng, do dự một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói một câu, “thiếp chết rồi, trong lòng điện hạ sẽ thoải mái hơn một chút phải không?”
“Sẽ không!” Lang Trạm bỗng nhiên gào lên một tiếng.
“Vì ... ... vì sao? Thiếp giấu điện hạ một bí mật lớn như thấ, điện hạ chắc chắn giận thiếp, thiếp chết đi rồi, điện hạ liền nguôi giận.”
Nàng năm lần bảy lượt nhắc đến cái chết, Lang Trạm không thể nhẫn nại được nữa, “ta sẽ không để nàng chết!”
“Vậy thiếp biết được bí mật này ... ...”
“Bí mật là giả đấy!” Lang Trạm nhếch mày, trong đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được tâm trạng gì, “hoàng tổ mẫu đang nói đùa, đừng xem là thật.”
“Cái gì!” Hại nàng lo lắng lâu như vậy, lại chỉ là nói đùa, trò đùa này lại có thể đem cả mạng sống ra, Nguyễn Anh tức giận không thôi, “thái hậu đây là ý gì?”
“Thấy nàng ngốc, đánh lừa nàng.” Lang Trạm vẫn ôm nàng không buông, nàng phẫn uất hừ một tiếng, “nào có lấy chuyện này ra làm trò đùa!”
Vỗn không có người nào lấy chuyện này ra làm trò đùa, Lang Trạm thấy nàng thật sự ngốc, chỉ lừa nàng mà thôi, vậy mà nàng vẫn tin, qua một lúc liền mặt mày hớn hở hỏi, “vậy thiếp không cần tìm cái chết rồi?”
“Không cần.”
Ý cười bên môi Nguyễn Anh ngày càng đậm, “vậy điện hạ vẫn là điện hạ, cái gì cùng không thay đổi.”
Lang Trạm gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, “đúng.”
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, chàng không thể nhẫn nại được nữa, muốn đem lời nói tận đáy lòng đã cất giữ từ lâu nói cho Nguyễn Anh nghe.
Nguyễn Anh cũng đã cảm nhận được hành động vượt quá giới hạn của hai người, vội vàng từ trong lòng chàng bắt đầu ngọ ngoạy, cơ thể lung lay một lát mới đứng vững trước mặt Lang Trạm, Lang Trạm chỉ kịp nắm chặt lấy tay Nguyễn Anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay thêu đốt cả khuôn mặt của Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh cúi đầu, dịu dàng gọi, “điện hạ.”
Một tiếng này như là hút hồn, khiến cho máu trong tim Lang Trạm đầm đìa chảy ra, chàng cảm thấy đau, lại cảm thấy ngọt ngào.
Đứng ở vị trí tôn quí nhiều năm như thế, có cuộc chiến nào chưa từng gặp qua, chỉ có hôm nay, chỉ có lúc này, chỉ có cô nương đứng ở trước mặt lúc này, khiến chàng bừng tỉnh và vui mừng.
“A Anh.” Chàng cuối cùng can đảm mở miệng gọi như thế, Nguyễn Anh nhất định không biết, một tiếng này chàng ở trong lòng thầm gọi hàng nghìn hàng vạn lần.
Lông mày thon dài của Nguyễn Anh chau lại, kinh ngạc ngước nhìn, “điện hạ?”
Dũng khí mà Lang Trạm thu lại trong lòng lại can đảm bộc phát toàn thân, “ta lần này đến, vốn không phải là Nghi phi nhờ vả.”
“Hả?” Nguyễn Anh ngỡ ngàng.
“Là bản thân ta muốn gặp nàng.”
“thiếp biết, điện hạ luôn muốn luôn muốn từ thiếp để biết được bí mạt đó.” Nguyễn Anh cười nói.
Lang Trạm: “… … ta vốn không có ý này.”
“Đó là ý gì?”
“A Anh à.” Lang Trạm thở dài, kéo nàng ôm vào lòng, “ta muốn gặp nàng, là vì ta nhớ nàng rồi.”
: