Trong mắt Nguyễn Anh đột ngột lạnh đi.
Đối với câu hỏi đầu tiên nàng vốn không lạ lẫm, nàng tận mắt nhìn thấy Tần thái hậu chết dưới tay Vĩnh Dương Đế, nhưng câu hỏi thứ hai nàng thực sự không nghĩ ra được.
Thì ra cái chết của mẫu thân có ẩn tình khác? Nàng không nén nổi ngẩng đầu nhìn Nghi phi, Nghi phi từ trước đến nay chưa từng nói với nàng những chuyện này, nhưng việc đã đến nước này, có che giấu cũng chẳng ăn thua gì, chỉ có thể gật gật đầu.
Nguyễn Anh tự trách suýt nữa cắn nát môi, đối với những chuyện này nàng không hề hay biết, những năm này luôn thanh thản hưởng thụ sự bao bọc của cô cô đối với nàng, càng suy nghĩ nàng càng buồn bản thân.
Lang Trạm rủ mắt, “A Anh, trước hết đừng nghĩ nhiều.”
Trước mắt mới là quan trọng nhất.
Nguyễn Anh lấy lại tinh thần ứng đối.
Vĩnh Dương Đế không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào cây trâm phượng hoàng của Trịnh hoàng hậu, Lang Trạm đành phải nói ra sự thật việc Vĩnh Dương Đế sát hại Tần thái hậu, nhưng đối với việc thứ hai chàng cũng thực sự không biết.
Nghi phi quay người kéo lấy tay áo của Vĩnh Dương Đế, cầu xin ông ấy mở miệng, mọi thứ hôm nay đã xóa đi sự dịu dàng duy nhất của ông ta, biết là đứa bé cũng không thể lay chuyển ông, ông ta đưa mắt lên cười lạnh, “là trẫm thì sao?”
Nghi phi trừng lớn mắt, người như đang kháng cự lại đáp án này, Vĩnh Dương Đế vung tay đẩy người ra, ôm lấy Trịnh hoàng hậu đi đến trước mặt ông lão, “muốn trẫm chết? Không dễ như vậy đâu! Thuốc giải!”
“Trong phòng của ta ở Trường Lạc cung.” Ông lão đi vào đây thì không có ý định sống sót ra ngoài, những điều ông có thể làm đều đã làm rồi.
Vĩnh Dương Đế bước nhanh rời đi.
Nghi phi ôm bụng ngồi trên đất, Nguyễn Anh lau đi nước mắt, chạy qua đỡ người dậy, “cô cô, chúng ta ra ngoài.” Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi Nghi phi.
Hai người đi qua Lang Trạm, Nguyễn Anh không nhìn Lang Trạm, ông lão nhún vai, “điện hạ, người có lẽ phải tìm một thái tử phi rồi.”
Mắt Lang Trạm lạnh lùng, “không cần, đem việc mà ông biết nói hết với cô gia, ông và hoàng tổ mẫu quen biết thế nào?”
“Nói đến rất dài, hay là chúng ta đổi địa điểm? Trong thiên lao cũng được.” Ông lão ngữ khí ung dung nói, nhưng không ngờ được Lang Trạm lại đưa ông về Đông cung.
Ở trong một góc đình, Lang Trạm ra lệnh cho ông lão nói hết tất cả. Thì ra, từ khi Tiêu tướng quân cùng với Nguyễn Lan thành thân, ông lão cùng với họ về kinh, sống ở trong nhà họ Nguyễn một thời gian, vì Tiêu tướng quân rất được lòng của Tần thái hậu và Trịnh hoàng hậu, ông ấy cũng có được một chút ánh sáng, thỉnh thoảng Tần thái hậu xuất cung, ông cũng có thể thây được diện mạo của Tần thái hậu. Nhưng thời gian tốt đẹp không được kéo dài, lúc Tiêu tướng quân hạ sinh Nguyễn Anh, nước láng giềng nổi loạn ở biên giới Tây Nguyên, người chỉ có thể đem binh đi trấn áp.
Ông lão nhớ rất rõ, một ngày trước khi Tiêu tướng quân lâm chung, Tần thái hậu xuất cung, hai người ở trong phòng như là cãi nhau một trận, Tần thái hậu nét mặt khó coi rời đi, Tiêu tướng quân cũng rất lâu mới ra khỏi phòng.
Nguyễn Lan sau khi biết được muốn vào trong xem, ai biết được ông ấy vào trong cũng rất lâu không đi ra lại, còn không cho phép bất kì ai vào, ông lão ở bên ngoài canh giữu một đêm.
Hôm sau, hai phu thê họ vừa ra ngoài liền cùng nhau đến Tây Nguyên dẹp loạn, ông lão đi cùng, ở trận chiến sau cùng với nước láng giềng, Tiêu tướng quân tử trận, Nguyễn Lan không muốn cô độc sống một mình, cũng cùng chết theo.
Nhưng trong trận chiến đó, Sở Phương Chính của Sở gia làm phó tướng, thực sự chi viện không hết sức mình, ông lão mấy lần thúc giục Sở Phương Chính giúp đỡ Tiêu tướng quân chống lại địch, Sở Phương Chinh đều tìm mọi lí do để cự tuyệt, cho đến khi Tiêu tướng quân tử trận, ông ta mới đem binh tấn công quân địch.
Sau khi Tiêu tướng quân chết, Sở Phương Chính rất nhanh liền tiếp quản quân đội, lại tiến hành loại trừ thủ hạ của Tiêu tướng quân, ông lão vì có vết nhơ cờ bạc nên bị trục xuất khỏi quân đội, Sở Phương Chính dần trở thánh đại tướng quân nắm giữ quân quyền.
Bên trong rõ ràng có ẩn tình, ông lão ở Tây Nguyên chần chừ mấy ngày, ẩn nấp trong bóng tối lén lút liên hệ với người trong quân doanh, hi vọng có thể thăm dò được chút tin tức.
Có một hôm, ông nghe được người trong quân doanh nói, Vĩnh Dương Đế phái người truyền thánh chỉ đến, khen ngợi Sở Phương Chính, một chữ cũng không nhắc đến sự hi sinh của Tiêu tướng quân.
Ông lão càng thêm nghi ngờ cái chết của Tiêu tướng quân có ẩn tình khác, nhưng khi Sở Phương Chính phát hiện ông vẫn còn ở Tây Nguyên, bèn lén lút dò hỏi, ra lệnh giết chết ông, vô cùng may mắn ông thoát mạng, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, ông lưu lạc nhiều nơi, như là quên đi những ngày tháng ở Tây Nguyên.
Cho đến ngày hôm đó, trên con phố phồn hoa ở Minh Châu, ông gặp được Tần thái hậu tay cầm kiếm gỗ, nhưng Tần thái hậu chưa từng gặp ông, không biết ông cũng là lẽ bình thường, ông lên trước bắt chuyện, Tần thái hậu nghi ngờ nhìn ông, ông đành phải nói ra mình từng là thuộc hạ của Tiêu tướng quân.
Tần thái hậu bừng tỉnh ngộ, người không có nơi nương tựa, ông lão cũng vậy, hai người lang thang vài ngày, hiểu biết hơn nhiều, trong lòng ông lão vẫn nhớ rõ nguyên nhân cái chết của Tiêu tướng quân, nhất thời không kiềm chế được bèn nói ra, nhưng ông không dám suy đoán là có liên quan đến Vĩnh Dương Đế, chỉ nói là Sở Phương Chính có mưu đồ.
Không ngờ được Tần thái hậu vừa nói đã khiến người khác kinh ngạc, “ngươi đoán không sai, có lẽ cái chết của Tiêu tướng quân có liên quan đến Lang Tuyên.
Ông lão ướt đẫm mồ hôi lạnh, Tần thái hậu nói muốn đưa ông nhập cung, điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Tiêu tướng quân, ông cảm thấy sự việc có hi vọng, mấy ngày hôm đó vui vẻ không thôi, nào ngờ vừa tỉnh lại, không thấy Tần thái hậu nữa, ông tìm khắp Minh Châu cũng không tìm được.
Bất đắc dĩ, ông đã nhậpcung, Tần thái hậu từng nói với ông, người có một cung nữ, tên là Tri Thu, người để Tri Thu lưu lại trong ngõ Bích Trúc ở phía nam kinh thành.
Ông ấy đi tìm Tri Thu, Tri Thu nói với ông, Tần thái hậu đã hồi cung rồi, vào lúc Tri Thu chuẩn bị đưa ông nhập cung, trong cung bỗng nhiên truyền ra tin tức, Tần thái hậu vì bệnh mà qua đời.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Tần thái hậu ở Minh Châu, ông lão không dám tin vào tin tức này, nhưng sự thật ở trước mắt, ông không thể không tin, không thể không suy đón cái chết của Tần thái hậu có liên quan đến Vĩnh Dương Đế, nhưng sự suy đoán này không theo lẽ phải, Vĩnh Dương Đế có như thế nào đi nữa cũng không thể giết chết mẫu hậu của mình.
Mất đi hi vọng duy nhất, ông ở Bích Trúc hai ngày, muốn đến xem nhà của Nguyễn gia, lại sợ mình nhìn cảnh vật lại nhớ đến trước đây, biết được Nguyễn Yên nhập cung, ông lại càng thương cảm hơn, sau khi vội vàng từ biệt Tri Thu liền ra khỏi kinh.
Lại là lang thang khắp nơi không mục đích, cho đến khi trên một cái cây của ngôi chùa ở Lương Châu, ông nhìn thấy Nguyễn Anh, chỉ cảm thấy hi vọng mới lại đến, ông lợi dụng Nguyễn Anh đưa mình nhập cung, ban đầu muốn nói chuyện của Tiêu tướng quân với Nghi phi, lại vì Nghi phi mang thai mà ngậm miệng.
Không có lí gì lại kéo Nguyễn Yên và Nguyễn Anh vào, ông quyết định tự mình ra tay, lừa Nguyễn Anh nói cho mình vị trí của nhà xác, cuối cùng hôm nay đã bắt được cơ hội, theo sau Trịnh hoàng hậu đi vào nhà xác, lại vẫn thất bại.
Ông lão thở dài, “trước khi nhập cung, lão phu đã có dự định xấu, lão phu sống lâu như vậy, đi qua rất nhiều nơi, gặp qua vô số người, chỉ duy nhất không thể quên được Nguyễn Lan và Tiêu tướng quân, hôm nay cũng có thể đi gặp họ rồi.”
Ông ấy bây giờ muốn chết, Lang Trạm lại không thể để ông ấy như ý nguyện, “muốn chết thì cũng phải làm rõ chuyện này đã rồi chết, theo cô gia đi tìm Tri Thu.”
Ông lão kinh ngạc, “cô ta có lẽ không dễ tìm, lần trước chúng ta ở Phong Lâm thấy cô ta ... ...” đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Lang Trạm, ông đập đầu mình, “hỏng bét, quên nói với điện hạ, hôm đó đôi phu thê chúng ta nhìn thấy ở Phong Lâm chính là Tri Thu và Liêu Như Sơ.”
“Lập tức xuất cung đi tìm!” Lang Trạm vốn không có thời gian để ngạc nhiên, ông lão théoau chàng, “điện hạ không lo lắng cho hoàng hậu nương nương?”
“Có ông ấy, mẫu hậu không trở ngại gì.” Nếu như nói Vĩnh Dương Đế và Trịnh hoàng hậu ở cùng, ai có thể chết trước, vậy thì Lang Trạm sẽ không nghi ngờ mà chọn Vĩnh Dương Đế.
“Điện hạ sao lại xác định như vậy?” Ông lão hiếu kì, Lang Trạm không nói lời nào, rảo bước đi ra khỏi Đông cung.
Ông lão chặn lại phía trước người chàng, “vậy ít nhất trước tiên đi xem thử nha đầu? Điện hạ thật sự không sợ nó hận người sao?”
Vẻ mặt Lang Trạm trầm xuống, ánh mắt u ám lướt qua khuôn mặt ông, nhìn về phía Phụng Nguyên điện, “cút đi!”
Ông lão xoa mũi, nghiêng người nhường đường, ông không nói nhiều cùng Lang Trạm xuất cung.
Ở Trường Lạc cung, Nghi phi ở trong phòng Nguyễn Anh sớm đã bình tĩnh trở lại, cũng kể lại chuyện mà Nguyễn Anh muốn biết, thì ra lúc đầu người nhập cung, mục đích chính là để điều tra nguyên nhân cái chết của Tiêu tướng quân.
Năm đó, Nguyễn Anh vẫn là một đứa bé, Nguyễn Lan rất lo lắng, để lại một bức di thư, cho dù đi theo Tiêu tướng quân, Nguyễn Lan cũng rất đau lòng, Nguyễn phụ Nguyễn mẫu cùng nuôi dưỡng Nguyễn Anh khôn lớn.
Nguyễn Anh ngày càng lớn, dần dần, nhà họ Nguyễn phát hiện sức lực của nàng không bình thường, giống hệt như Tiêu tướng quân, Nguyễn phụ Nguyễn mẫu yêu thương nàng, không nhẫn tâm để nàng chết trên chiến trường như Tiêu tướng quân, từ trước đến này không để nàng bộc lộ điểm này ở bên ngoài.
Thời gian trôi qua, nhạc phụ nhạc mẫu lần lượt qua đời, để lại Nguyễn Yên cô nương không biết nói chuyện chăm sóc cho Nguyễn Anh, vì Nguyễn Yên xinh đẹp, luôn có một số nam nhân ham muốn vẻ đẹp của cô nương ấy, may mà lúc đó có Liễu Âm bảo vệ.
Nguyễn Yên quyết định gả cho Liễu Âm, đem theo Nguyễn Anh sống một cuộc sống yên ổn, Liễu Âm đưa cô nương ấy đến Tây Nguyên cúng tế phu phụ Tiêu tướng quân.
Ngày hôm đó trời đã tối, hai người từ nghĩa địa trở về, Liễu Âm để Nguyễn Yên lại quán trọ, ông ta đi mua thức ăn mà Nguyễn Yên thích.
Chính vào lúc đó, một nam nhân lạ mặt gõ cửa, vì Nguyễn Yên ngày thường bị quấy rối, cô nương ấy vốn không muốn nam nhân lại gần, mặc cho nam nhân gõ cửa không biết bao nhiêu lần, không biết làm thế nào đành nói ra mình là người của quân doanh Tây Nguyên, tên là Dương Mặc, cô nương ấy tiến gần lại cửa, nhưng vẫn không mở cửa.
Dương Mặc không thể không cầu xin, Nguyễn Yên không nhẫn tâm, lúc này mới mở cửa mời hắn ta vào, Dương Mặc vừa vào liền nói rõ ý đồ đến đây, thì ra ban ngày hắn nhìn thấy Nguyễn Yên đến bái tế trước mộ phu quân của Tiêu tướng quân, lại thấy Nguyễn Yên và Nguyễn Lan giống nhau, bèn suy đoán Nguyễn Yên chính là biểu muội của Nguyễn Lan.
Nguyễn Yên gật đầu, Dương Mặc vui mừng, trong đôi mắt lại chảy ra nước mắt, hắn ta phịch một tiếng quỳ xuống, chỉ nói phu phụ Tiêu tướng quân chết oan. Nguyễn Yên kinh ngạc, trong mắt toàn là sự ngờ vực, Dương Mặc không khỏi nói ra nguyên do.
Hắn ta nói, sau khi Tiêu tướng quân hi sinh, Sở Phương Chính tiếp quản quân doanh đã đuổi đi một đám thân tín củaTiêu tướng quân, vì ngày thường hắn ta không được xem như là thân tín của Tiêu tướng quân, mới bất đắc dĩ lưu lại trong quân doanh.
Nhưng trong đám người bị đuổi đi có một ông lão, cũng chính là ông lão họ Lục, vì bí mật dò xét quân vụ nên đã bị Sở Phương Chính hạ lệnh giết, hắn ta không nhẫn tâm, đã lén lút báo tin cho ông lão, ông ấy lúc đó đang say bí tỉ, trong miệng nói lẩm bẩm, không thể giải oan cho tướng quân, mặc cho tên họ Sở ra oai, hắn nghe thấy, chỉ cảm thấy sự việc kì lạ, nhưng trước mắt đang nguy hiểm, hắn làm cho ông lão tỉnh rượu, sau đó đưa ông ra khỏi thành.
Sau đó, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, có thể được ông lão gọi là tướng quân chỉ có Tiêu tướng quân, hắn để tâm, đồng thời ở trong quân vụ càng làm càng tiến bộ, lại vì có đọc ít sách, bèn được phái đến bên cạnh Sở Phương Chinh, giúp ông ta ghi chép một số công văn.
Bỗng có một hôm, hắn ta ở trong thư phòng xử lí xong công việc, thấy thư phòng có một ít bụi, bèn chuẩn bị dọn dẹp, nào ngờ vẫn chưa dọn dẹp xong, Sở Phương Chính cầm phong thư quay về, hắn bị đuổi ra ngoài, nhưng nhớ đến công việc vẫn chưa làm xong, hắn ta chưa đi được bao xa, liền đứng ở hành lang cùng với tùy tùng của Sở Phương Chính.
Hắn ta hiếu kì hỏi một tiếng, “tướng quân vì sao lại vội vàng như vậy?”
Tùy tùng nói: “Thứ từ trong kinh đến.”
Hắn bỗng hiểu ra, đang muốn thăm dò thêm vài câu, hành lang bỗng nhiên có người gọi lớn, “tướng quân! Tướng quân!”
Tùy tùng quở trách, “sao lại hoang mang như vậy!”
Người đó trả lời: “Thao trường có loạn tử, chúng đánh nhau rồi, người chết không dưới mười.”
Sắc mặt tùy tùng liền trở nên khó coi.
Binh lính Tây Nguyên không dễ điều khiển, có một số người xuất thân chính là lưu manh và trẻ mồ côi, một người no đủ cả nhà không đói, một điều không như ý liền bất chấp cầm dao chém người, hoàn toàn không đặt quân kỷ vào trong mắt. Ban đầu Sở Phương Chính chính là bắt một người giết một người, nhưng không có tác dụng, giết chết một người lại có thêm một người, bọn chúng việc gì cũng dám làm, đã sống một cuộc sống đau khổ, vậy thì chết thôi, tóm lại trên thế gian này cũng không còn gì để níu giữ.
Sau đó Sở Phương Chính thực hiện chính sách mềm dẻo, vung bạc lên trên người chúng, bọn chúng yên lặng một thời gian, nhưng hưởng thụ quá nhiều đâm ra da thịt ngứ ngáy, khoa chân múa tay ở trên thao trường, sau đó ngày càng trở nên quá trớn.
Sở Phương Chính khuôn mặt đầy nộ khí từ thư phòng đi ra, tùy tùng vội theo sau, Dương Mặc lại quay về thư phòng dọn dẹp, vừa vào phòng liền ngửi thấy một thứ mùi, mùi này hắn rất quen thuộc, trước đây lúc vừa mới luyện chữ, sợ người trong nhà chê cười, hắn luyện một tờ liền đốt một tờ.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Sở Phương Chính hà tất phải châm lửa đốt đi thư tín từ trong kinh? Bên cạnh ngọn lửa chưa tắt hắn nhìn thấy bốn năm mảnh giấy vẫn chưa cháy hết, Sở Phương Chính vội vã rời đi, lại không chú ý đến, hắn nhặt lên cẩn thận xem, ngược lại cũng nhận ra mấy chữ, Tiêu Ngưng, cái chết, thái hậu, điều tra, cẩn thận.
Tiêu tướng quân tên gọi là Tiêu Ngưng, hắn bỗng nhiên nhớ đến những lời nói khi say của ông lão, cái chết của Tiêu tướng quân có ẩn tình? Liền nghĩ đến Sở Phương Chính tranh trừ thân tín của Tiêu tướng quân, không trán khỏi sự nghi ngờ trong lòng.
Mấy hôm sau, hắn càng thêm cẩn thận thăm dò Sở Phương Chính, Sở Phương Chính lại không hề để lộ ra sơ hở, hắn không khỏi nản lòng, nghĩ là mình hiểu lầm.
Vậy mà sự việc lại có chuyển biến, có một hôm, Vĩnh Dương Đế phái người truyền thánh chỉ đến, người đó ở trong thư phòng nói chuyện với Sở Phương Chính, hắn ta lợi dụng thời cơ bưng trà lờ mờ nghe thấy một câu, “cái chết của Tiêu tướng quân, ông khó tránh tội.” Sau đó, vì tự ý đi vào thư phòng, hắn bị Sở Phương Chính đá một đá, sau đó bị trục xuất ra khỏi quân doanh, Sở Phương Chính không lấy mạng hắn ta đã là vô cùng may mắn . Nhưng ra khỏi quân doanh, hắn liền mất đi cơ hội điều tra chân tướng, mà vấn đề nan giải đầu tiên chính là làm thế nào để sinh tồn, vì bị trục xuất ra ngoài, thanh danh không tốt, cũng không tìm được công việc gì, đành phải buôn bán nhỏ miễn cưỡng sống qua ngày, cho đến hôm nay, cái chết của Tiêu tướng quân trở thành sự thấp thỏm không xua đi được trong lòng hắn.
Dương Mặc nói xong, Nguyễn Yên đỏ mắt quì xuống trước mặt hắn, nếu không phải là Dương Mặc, bà ấy sợ là không có cơ hội để biết được những ẩn tình này. Dương Mặc ngẩn ra một lát, vội đỡ bà ấy đứng dậy, “mong rằng một ngày nào đó có thể điều tra ra chân tướng, có thể an ủi hồn thiêng của Tiêu tướng quân.”
Chính vì câu nói này, Nguyễn Yên hạ quyết tâm, muốn điều tra ra chân tướng rất khó, Nguyễn gia không quyền không thế, càng khó hơn lên trời, bà ấy chỉ có thể dùng chính là khuôn mặt này.
Vì vậy, vừa hồi kinh, bà ấy liền nhẫn tâm hủy bỏ hôn ước với Liễu Âm, nhập cung thỉnh cầu Trịnh hoàng hậu.
Năm xưa, Tiêu tướng quân từng đưa bà ấy nhập cung gặp Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu nhớ bà ấy, cũng đồng ý che chở cho bà ấy và Nguyễn Anh hai người, nhưng Nguyễn Yên muốn không phải chỉ điều này, bà ấy phải tiếp cận Vĩnh Dương Đế mới có cơ hội dò xét chân tướng.
Lúc đó Trịnh hoàng hậu và Vĩnh Dương đế như nước với lửa, bà ấy cũng không che giấu gì, chỉ nói với Trịnh hoàng hậu, bà và Nguyễn Anh bơ vơ không nơi nương tựa, muốn tìm một chỗ dựa. Trong lời nói chỉ thiếu điều trực tiếp nói ra muốn gặp Vĩnh Dương Đế.
Trịnh hoàng hậu hiểu ra, trực tiếp đưa Nguyễn Yên đến Phụng Nguyên điện, khuôn mặt của Nguyễn Yên trong ánh nến quyến rũ vô cùng.
Sau một đêm, bà ấy trở thành Nghi phi, nhưng Vĩnh Dương Đế tính tình thực sự quá ngang ngược, tất cả những thăm dò của bà đều không có tác dụng, bà biết Vĩnh Dương Đế muốn có con, bèn theo ý của ông ta, lại không biết đã đưa bản thân vào trong một cái lồng không có lối thoát.
Nguyễn Anh dựa vào vai người khóc thút thít, trong lòng tràn đầy sự áy náy và tự trách, Nghi phi vuốt tóc nàng, bà rất muốn đi hỏi Vĩnh Dương Đế, vì sao lại giết chết tẩu tẩu của mình? Nghĩ như thế, người ra sức kéo Nguyễn Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hai người đi đến tẩm điện của Trịnh hoàng hậu, cửa điện đóng chặt, cung nữ nói với người Vĩnh Dương Đế từ khi lấy được thuốc giải đi vào bên trong vẫn chưa ra ngoài, Nghi phi bình tĩnh trở lại, Nguyễn Anh kéo một chiếc ghế qua để người ngồi xuống, hai người đứng đợi trước cửa điện.
Nguyễn Anh mặc cho hình bóng của Lang Trạm lướt qua trong đầu nàng, nếu lúc này đi gặp Lang Trạm, nàng hoàn toàn không biết nói gì, ít nhất đợi sự việc này được làm rõ, hai người gặp nhau cũng không muộn.
Trên chiếc giường nhỏ trong tẩm điện, Vĩnh Dương Đế đè lên trên người Trịnh hoàng hậu, hai tay bóp chặt cổ bà, Trịnh hoàng hậu uống thuốc giải, đã không có gì trở ngại, “Lang Tuyên, ông giết tôi luôn đi.”
Đôi mắt của Vĩnh Dương Đế phẫn nộ, tay dùng lực, Trịnh hoàng hậu liền thở không ra hơi, lại thấy Vĩnh Dương Đế chậm chạp không ra tay, bà cười một cách châm biếm, “từ đầu đến cuối, ông chính là một kẻ hèn nhát.”
Năm đó vì muốn lấy bà, ông ta vào cổng lớn Trịnh phủ lại cứ thế sợ hãi đi ra, nếu không phải bị phụ thân bà, Trịnh thừa tướng nhìn thấy, ai có thể nhìn ra ông ấy đường đường là một thái tử gia?
Kết quả đi vào cùng với phụ thân bà, vẫn là sợ đến nỗi không nói ra mục đích, nói chuyện phiệm hơn nửa giờ, lại được phụ thân bà cung kính tiễn ra cổng.。
Đến khi đăng cơ, trở thành bệ hạ nói một không hai, gan lớn rồi mới dám hạ chỉ phong bà làm hậu, bà vui mừng đúng nửa tháng trời, nửa tháng sau, sau khi nhập cung, đêm động phòng hoa chúc, bà hỏi ông ấy, “nhiều nữ tử thế gia như vậy, vì sao lại chọn bà làm hoàng hậu?” Ông ấy lúc này mới dám thổ lộ tấm lòng, “nhưng trẫm chỉ muốn nàng làm hoàng hậu.”
Sau khi thành hôn, bà và Vĩnh Dương Đế cũng xem như là vợ chồng thâm tình trải qua mấy năm, những năm đó Lang Tuyên tuy không giỏi nói, nhưng thích hành động, bà thích gì thì tặng đó, những thứ mà bà vừa ý ông ấy cũng sẽ tâng bốc.
Đến khi Lang Trạm ra đời, ông ấy bèn phong thái tử, lúc đó ông ấy cũng thực lòng thực dạ, nhưng ai không phải là người thực lòng thực dạ, Trịnh hoàng hậu hận không thể móc tim ra cho ông.
Ai có thể ngờ được tính tình ông ấy thay đổi nhiều như vậy, bà thậm chí không biết nguyên do của sự thay đổi, chỉ có thể nhìn ông ấy một ngày lại một ngày trở nên hung ác, một ngày lại một ngày khát vọng muốn có con.
Trịnh hác cung phi tử oàng hậu không thể sinh, từ khi sinh hạ thái tử tổn hại đến sức khỏe liền không thể tiếp tục sinh nữa, ông ấy bắt đầu đến ngủ lại ở chỗ các phi tử, đáng tiếc phi tử các cung cũng không thể sinh được.
Trịnh hoàng hậu không biết nên giận ông ay là thương hại ông, cứ như thế qua mấy năm, ông ta càng thêm táo tợn, xây dựng nhà xác, còn ép Lang Trạm vào trong. Trịnh hoàng hậu cuối cùng cũng nổi giận, đâm ông ta một kiếm, đâm xong liền cảm thấy nhà họ Trịnh sắp sụp đổ rồi.
Vô cùng may mắn Vĩnh Dương Đế không chết, ông ta nằm trên giường dưỡng thương, muốn Trịnh hoàng hậu trả lời, “Trịnh Thuần Mẫn, nàng vì sao lại gả cho trẫm?”
Trịnh hoàng hậu tiến lại gần ông ấy, trong mắt hai người đều là một mảng trống rỗng, “Lang Tuyên, ông cầu hôn tôi, hạ thánh chỉ, chính thức đưa tôi nhập cung!”
“Là vì điều này?”
“Còn có thể vì sao nữa?”
Vĩnh Dương Đế nhắm mắt, Trịnh hoàng hậu nghe thấy ông ấy nói, “trẫm nghe nói, nàng từng phao tin, không phải long thiên tử thì không gả.”
Lời nói này quá điên khùng, nhưng Trịnh hoàng hậu xem như không nghe, bà giờ đây cũng không sợ chết, gật đầu một cách kiêu ngạo, “đúng vậy thì sao?”
Vĩnh Dương Đế không nói gì nữa.
Bây giờ nghĩ lại, Trịnh hoàng hậu chỉ cảm thấy tẻ nhạt, lúc tuổi trẻ tình yêu là quan trọng nhất, nhưng đến tuổi này, những thứ đó đều thoảng qua như mây khói.
Tay Vĩnh Dương Đế vẫn đặt ở trên cổ bà, bà không kiên nhẫn thúc giục, “muốn động thử thì nhanh đi, không động thủ thì cút!”
Vĩnh Dương Đế ngẩn ra, bỗng nhiên buông Trịnh hoàng hậu ra, “Trịnh Thuần Mẫn, trẫm mỗi ngày sống đều đau giống như bị một cái dùi đâm vào tim, nàng giết trẫm đi! Giết trẫm đi!”
Trịnh hoàng hậu sững sờ, khuôn mặt của Vĩnh Dương Đế cọ vào mặt của Trịnh hoàng hậu, hai người giằng co nhiều năm, cuối cùng lại lần nữa tiếp xúc da thịt, tâm trạng củaTrịnh hoàng hậu như bị một cái búa gõ vào, sau đó ra sức lật người đè Vĩnh Dương Đế xuống dưới, hung dữ răn đe, “nói! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt của Vĩnh Dương Đế thâm trầm, “để trẫm chết đi!” Trịnh hoàng hậu kìm chế hai tay đong đưa của ông ấy, “tôi biết cái chết của Tiêu tướng quân không có liên quan đến ông, đứa con của Nghi phi có thể được sinh ra, không phải ông muốn có con sao? Ông có thể có thêm một đứa con rồi!” Lúc đó, bà đưa Nghi phi đến Phụng Nguyên điện cũng đã có ý nghĩ này, “tôi sẽ nói với Nghi phi chân tướng, nàng ta sẽ không làm tổn hại đến đứa bé.”
Những lời an ủi của Trịnh hoàng hậu không có tác dụng nào, Vĩnh Dương Đế muốn phát điên, ông một tay đẩy Trịnh hoàng hậu ra đi xuống giường, xông thẳng về phía cửa điện đạp cửa ra, tốc độ không hề giảm, thấy sắp đụng phải Nghi phi, Nguyễn Anh đứng chặn ở phía trước mặt Nghi phi.
“Ngăn ông ấy lại!” Trịnh hoàng hậu hét lên một tiếng, Nguyễn Anh ngăn cản không kịp, nàng bỗng nhiên bị đâm vào ắt phải liên lụy đến cô cô, chỉ có thể nhanh chóng đưa tay ra đỡ, một tay đập về phía Vĩnh Dương Đế.
Vĩnh Dương Đế liền phun ra một ngụm máu tươi, phịch một tiếng ngã xuống trước cửa điện, cửa điện cũng theo đó sụp đổ.
Mọi người sững sờ.
Trịnh hoàng hậu nóng nảy, “truyền thái y!”
Thái y vội vàng đến, miễn cưỡng cứu Vĩnh Dương Đế, Vĩnh Dương Đếnằm trên giường còn lại nửa hơi thở, vốn không có sức lực xử lí Nguyễn Anh, Nghi phi bảo Nguyễn Anh nhanh chóng xuất cung.
Nguyễn Anh không muốn chạy trốn, lúc này nàng không thể vì mạng sống mà đem tất cả khó khăn đổ lên người cô cô.
Nghi phi nóng lòng, Trịnh hoàng hậu nghiêm nghị nói: “Hôm nay sức mạnh của con bộc lộ
ra, trong triều nhất định đã biết được, nếu con còn lưu lại trong cung, nhất điện phải ra chiến trường!”
“Vậy thì đi! Cô cô, hoàng hậu nương nương, con không còn là tiểu cô nương nữa, con tuy không đủ dũng cảm như mẫu thân, nhưng việc cần con làm con không thể thoái thác, nếu bệ hạ tha thứ cho hành vi con phạm phải hôm nay, con nguyện ý ra chiến trường.” Nguyễn Anh vẻ mặt kiên định.
Qua hôm sau, Vĩnh Dương Đế tỉnh lại, không còn thần sắc như thường ngày, bách quan trong triều vẫn đang bàn bạc việc của Tây Nguyên, nước láng giềng ngày càng trở nên điên cuồng ngang ngược, bách tính Tây Nguyên không ngừng kêu khổ, ngày ngày đợi triều đình phái binh lính đến. Vĩnh Dương Đế nghe xong bẩm báo của Trịnh Tương, rất lâu chỉ nói một câu, “trẫm phải đích thân ngự giá.”
Trịnh Tương ngậm miệng.
Biếtrõ việc này đã định, sẽ không có khả năng thay đổi, Nghi phi sau khi biết được lo lắng đến cầu xin Trịnh hoàng hậu. Trịnh hoàng hậu đến gặp Vĩnh Dương Đế, Vĩnh Dương Đế nhắm mắt nằm trên giường, “nó có hai lựa chọn, một là chết, hai là theo trẫm ra chiến trường.”
Nghi phi đã hết hi vọng, khóc lóc một tiếng đồng hồ, Nguyễn Anh không nỡ nhìn người như vậy, “cô cô, con sẽ trở về!” An ủi một hồi lâu, Nghi phi mới ngừng khóc.
Trịnh hoàng hậu nói: “Tuy nói việc này đã quyết định, nhưng nhất thời không thể đi được, hoàng thượng còn phải đợi Trạm nhi trở về xử lí quốc sự mới được.”
Lang Trạm không trở về, quốc sự không có người xử lí, Vĩnh Dương Đế muốn đi cũng không đi được.
Tâm tình Nghi phi đỡ hơn một chút, nắm chặt lấy tay Nguyễn Anh không buông, Nguyễn Anh cũng nắm chặt lấy tay người, trong lòng nghĩ Lang Trạm đi đâu rồi, lúc nào trở về.
Vĩnh Duơng Đế tuy nói tạm thời không đi, lại phái đại tướng quân Sở Phương Chính đi trước, ông lệnh cho Sở Phương Chính vừa đến Tây Nguyên liền khai chiến, không được chậm trễ, Sở Phương Chính nhận lệnh xuất phát.
Mấy ngày trôi qua, Vĩnh Dương Đế xuống giường, thượng triều trở lại, lệnh cho bách quan chuẩn bị thật tốt cho cuộc thân chinh.
Chiến sự ở Tây Nguyên đã bắt đầu, trong triều mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi Lang Trạm trở về tiếp nhận quốc sự.
Lang Trạm đưa ông lão đến Lương Châu, phu quân của Tri Thu Liêu Như Sơ là một thanh long tiêu cục nổi tiếng ở đây, muốn trà trộn vào tiêu cục tìm người không dễ dàng, chỉ sợ là người từng trải như ông lão cũng không thể thuận lợi đi vào.
Ông lão băn khoăn, nhưng Lang Trạm cảm thấy kì thực rất đơn giản, Tri Thu lại không phải chưa từng gặp chàng, nhớ ra được thân phận của chàng, làn trước ở rừng phong có lẽ chính là Tri Thu mở miệng, Liêu Như Sơ mới buông tha cho ông lão.
Qủa nhiên, hai người ngồi ở trà lâu gần tiêu cục hai ngày, đợi Tri Thu ra khỏi cửa, Lang trạm xuống lầu, đứng chắp tay ở trước trà lâu, Tri Thu nhìn thấy liền bước nhanh đến.
Đi đến phía trước, hành lễ rồi lại cảm thấy không đúng lắm, không biết thế nào mới tốt, Lang Trạm chỉ nói: “Theo ta lên.”
Tri Thu thuận theo chàng đi vào trà lâu, cô ta hầu hạ Tần thái hậu nhiều năm, Tần thái hậu không có lời gì là không nói, hơn nữa lại đúng vào lúc nguy cấp thả cô ta ra khỏi cung, cô ta lúc này mới tìm được một lang quân như ý.
Tần thái hậu từng nói qua với cô ta, “nếu có một ngày ai gia không liên lạc với ngươi nữa, ngươi cứ sống yên ổn cuộc sống của mình.” Tri Thu cảm động đại ân đại đức của Tần thái hậu, sau khi Tần thái hậu chết, cô ta tuân theo ý nguyện của người, làm một người bình thường sống qua ngày.
Nhưng bản thân cô ta cũng biết, cô ta biét được qua nhiều, ngày tháng yên bình sẽ bị phá vỡ, quả nhiên Lang Trạm đã đến cửa tìm.
Hai người đi vào phòng, ông lão pha trà, nhưng ai cũng không có tâm trạng uống, Lang Trạm mở cửa chiêm ngưỡng cảnh núi non, “hoàng tổ mẫu nói với ngươi những việc gì?”
Tri Thu nhất thời không biết được có nên hay không nên nói.
“Hoàng tổ mẫu đã qua đời, để lại thế cục khốn đốn, nếu như không giải quyết được, cuộc sống của ngươi và Liêu Như Sơ sợ là cũng không yên ổn.” Lang Trạm nhìn ông lão, ra hiệu ông đi ra ngoài canh cửa, ông lão hiểu ra, nhanh chóng ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Tri Thu mở miệng rồi lại do dự, vừa nghĩ đến sau này Lang Trạm sẽ đối phó Liêu Như sơ, nàng ta bất đắc dĩ đem tất cả những tin tức bí mật kể ra hết.
Thế nhân đều biết Tần thái hậu chỉ có một đứa con dưới gối, chính là Vĩnh Dương Đế, lại không biết Vĩnh Dương Đế không phải là con ruột của người, chỉ là vừa mới sinh ra liền được nuôi dưỡng dưới danh của người.
Lúc đầu Tần thái hậu nhập cung vì tiên đế, tình nghĩa phu thê sâu đậm với tiên đế, tiên đế còn phong người làm hậu, phi tử hậu cung rất nhiều người ao ước, nhưng tiếc rằngTần thái hậu không thế sinh, lại không muốn tiên đế đến ngủ lại ở những cung khác, quần thân ngày càng bất mãn, lần lượt muốn phế hậu.
Trước khi Tần thái hậu nhập cung cũng từng là một cô nương cởi mở vui vẻ, đáng tiếc so với bầu trời rộng lớn của Minh Châu, trong cung quá nhỏ hẹp, không gian chật chội khiến lòng người ngày càng thu nhỏ lại, chỉ dung nạp một mình tiên đế, nghe thấy trong quần thần muốn tiên đế phế hậu, người hiển nhiên tức giận, cãi nhau với tiên đế một trận.
Tiên đế không phải là không khó chịu, lúc say rượu sủng ái một cung nữ, ban đầu cho rằng chỉ là một hiểu lầm, nào ngờ không lâu sau, cung nữ đã mang thai, tiên đế do dự, muốn giữ lại đứa bé này lại sợ Tần thái hậu giận, đành phải nói dối người là nghĩ ra một phương án để ứng phó với quần thần, Tần thái hậu giả vờ mang thai, đến khi sinh thì từ ngoài cung bế về một đứa bé.
Tần thái hậu đồng ý, đóng giả mang thai lừa dối được chúng thần, sau mười tháng, tiên đế cuối cùng có được đứa con đầu tiên, Tần thái hậu vẫn không biết lai lịch thật sự của đứa bé, chỉ nghĩ là người ở ngoài cung sinh, nhưng cứ nuôi cứ nuôi người lại cảm thấy không đúng, dung mạo của đứa bé ngày càng giống với tiên đế, đây là sự thật không thể che giấu.
Tiên đế đành phải thừa nhận, Tần thái hậu hận ngài ấy phản bội mình, một li rượu độc giết chết người mẫu thân sinh ra đứa bé, lại vẫn không thể xóa bỏ cảm giác tức giận trong lòng, bỗng nhiên có một ngày, người tàn nhẫn muốn bóp chết đứa bé.
May mà tiến đế đến kịp, nếu muộn thêm một bước, sẽ không thể có Vĩnh Dương Đế bây giờ. Tiên đế phẫn nộ, lại không có cách nào khác, đứa bé là cốt nhục mà người sinh ra, người không nhẫn tâm để đứa bé mất đi, nhưng cũng không có cách từ bỏ Tần thái hậu, hai bên điều khó xử.
Đứa bé ngày càng lớn, tiên đế cũng già đi, một đêm trước khi băng hà còn thỉnh cầu Tần thái hậu, “là trẫm làm trái lại lời thề, không đúng với nàng, nhưng Lang Tuyên là đứa con duy nhất của trẫm, duy nhất ... ...” lời vẫn chưa nói xong liền nghẹn lại.
Tần thái hậu lạnh lùng nhìn Vĩnh Dương Đế đăng cơ, nhìn người và Trịnh hoàng hậu ngày ngày ân ái, nhưng người sao có thể cam tâm? Mỗi lần nhìn thấy Lang Tuyên, trái tim của người liền bị tiên đế khoét một miếng, khoét đến máu me đầm đìa, không có một miếng thịt nguyên vẹn.
Mà Vĩnh Dương Đế lại không biết sự thật, vô cùng hiếu kính người, ngày ngày đến thỉnh an, kể từ khi Lang Trạm ra đời càng chăm chỉ hơn, người cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, Tri Thu đi tìm bà đỡ khi Vĩnh Dương Đế sinh ra.
Nào ngờ bà đỡ đã không còn trên đời, bắt cháu gái của bà ta về, là một tiểu cô nương mười mấy tuổi mang áo màu xanh, người lệnh cho cô ta và Tri Thu làm trò, bịa đặt ra Vĩnh Dương Đế không phải là long thiên tử thật sự, là một lời nói dối của cô nương bên ngoài.
Vĩnh Dương Đế tính tình vốn yếu đuối, gặp phải chuyện gì cũng cô cùng kinh sợ, nhiều năm như vậy ngài ấy cũng cảm nhận được Tần thái hậu không thích ngài ấy, lại không biết nguyên nhân, hôm nay vừa nghe vậy liền tự cảm thấy là thật, bỗng nhiên từ một vị vua cao cao tại thượng của một nước trở thành một tên tiểu nhân ăn cắp hoàng vị, ngài ấy cuối cùng cũng hiểu, sau đó chỉ có thể dùng tính khí bạo lực để che đậy nỗi sợ hãi trong lòng.
Thấy ngài ấy như vậy, Tần thái hậu hiển nhiên trong lòng rất vui vẻ, nhưng đồng thời Vĩnh Dương Đế cũng ngày càng khó mà nhẫn nhịn được, thái hậu vốn muốn bắt tay với Tiêu tướng quân, nhưng Tiêu tướng quân không muốn làm việc phản nghịch, từ khi đoạn tuyệt, thái hậu vì bảo vệ mạng sống chỉ có thể giả vờ điên, bèn tính kế đi tìm tiểu cô nương áo xanh, muốn triều Đường vạch trần thân phận của Vĩnh Dương Đế, đáng tiếc Vĩnh Dương Đế ra tay trước, ở trong mậ thất giết chết thái hậu.
Tri Thu chưa từng dám mơ mộng biết được những việc này có thể sống sót, nói xong liền quỳ về phía Lang Trạm, “nhiều năm như vậy nô tì giữ kín như bưng, trừ hôm nay ra chưa từng nhắc đến những chuyện này với người khác, mong điện hạ thi ân, tha cho phu quân của nô tỳ một mạng.”
Lang Trạm rủ mắt, vung tay áo, “không cần như vậy, hoàng tổ mẫu chỉ là nói đùa với ngươi thôi, không xem là thật, quên đi.” Đứng dậy rời đi.
Tri Thu kinh ngạc vẫn quỳ nguyên trên đất, ông lão đi vào đỡ cô ta đứng dậy, “được sống là tốt rồi.”
Tri Thu lau đi nước mắt, cúi đầu thư thái mỉm cười, thật thật giả giả, ai có thể nói rõ đây?
Ông lão theo Lang Trạm xuống lầu, trong sảnh có mấy người nói chuyện phiếm, “Tây Nguyên sắp có chiến tranh rồi, triều đình tỏ thái độ muốn khai chiến!”
“Nên đánh! Nếu Tiêu tướng quân vẫn còn sống, nước láng giềng có thể liều lĩnh như vậy?” Một ngừoi ở bàn bên cạnh tiếp lời.
Ông lão kinh ngạc, liếc nhìn Lang Trạm, khuôn mặt Lang Trạm bình tĩnh đi ra khỏi trà lâu, ra roi thúc ngựa chạy về phía kinh thành.
Biết là như vậy, về đến kinh, Vĩnh Dương Đế đã xuất phát, Nguyễn Anh hiển nhiên cũng đi theo, Lang Trạm không màng đến sự ngăn cản của quần thần quay người đuổi theo, đuổi theo mấy ngày, cuối cùng đã đuổi kịp đội quân thân chinh của Vĩnh Dương Đế.
Vào cuối thu, cây cỏ úa tàn, trong màn đêm lác đác mấy ngôi sao, trên mặt đất lửa trại cháy rừng rực, Lang Trạm thương lượng với Vĩnh Dương Đế ở trong lều trại.
Sau hơn nửa canh giờ, Nguyễn Anh ở bên cạnh lửa trại nhìn thấy Lang Trạmtừ trong lều đi ra, chàng nhìn xung quanh, Nguyễn Anh vẫy tay với chàng, chàng nhìn thấy liền bước nhanh đến.
“Trong kinh không thể không có người, cũng cô gia quay về.” Lang Trạm bắt lấy tay nàng liền đi ra phía ngoài, Nguyễn Anh áy náy dừng bước, kéo chàng đến một nơi vắng người, “điện hạ nói gì với bệ hạ
Lang Trạm quay người nói: “Hỏi người chuyện của Tiêu tướng quân, nàng đừng giận ta, không phải người làm, là Sở Phương Chính mưu đồ hãm hại Tiêu tướng quân, chúng ta đều bị ông ta che giấu.”
“Như vậy, thiếp càng không thể giận điện hạ.” Nguyễn Anh từng bước tiến lại gần, ngẩng mặt lên nghiêm túc nói, “điện hạ đừng nghĩ nhiều, trước hết hồi kinh đã.”
“Cô gia nói với phụ hoàng rồi, nàng có thể không cần đến Tây Nguyên, theo cô gia hồi kinh.” Lang Trạm lại nắm tay Nguyễn Anh, nàng mỉm cười, “điện hạ lo lắng cho thiếp?”
“Sao lại không lo lắng?” Lang Trạm hỏi ngược lại, “trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhỡ bị thương cô gia há chẳng phải đau lòng chết mất?” Thái độ thản nhiên khiến Nguyễn Anh ngẩn ra, nàng không nén nổi sà vào lòng Lang Trạm, “lời này của điện hạ thật sự khiến người khác không nỡ.”
“Vậy thì cùng cô gia trở về.
Nguyễn Anh vẫn lắc đầu.
“A Anh, trước khi đến Nghi phi nhờ cô gia … …”
Nguyễn Anh ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi chàng, Lang Trạm lúng túng chẳng nói nên lời, lúc bình tĩnh trở lại có hơi tức giận, “nàng cho rằng như vậy cô gia liền … …”
Nguyễn Anh cũng không nói chuyện, đôi mắt sáng nhìn chàng chăm chú, lần nữa kiễng chân hôn lên môi chàng.
“Nàng lại tiếp tục … …”
Nguyễn Anh mới đứng vững, còn ngẩng mặt lên, nghe thấy câu này, lại kiễng chân hôn lên môi chàng, “điện hạ, thiếp sẽ bình an quay về.” Vùi đầu vào trước ngực chàng thì thầm, “làm thái tử phi của chàng.”
“Như vậy vẫn không được sao?”
Lang Trạm không biết làm thế nào, cúi xuống nâng đầu nàng lên, “cô gia chờ nàng ở kinh.”
Nguyễn Anh mỉm cười.
Lang Trạm đêm đó vội trở về kinh, lúc xử lí chính vụ trong triều càng thêm chăm chỉ. Biên giới Tây Nguyên cũng với nước láng giềng đã khai chiến, các nơi cũng triển khai thế tấn công phòng ngự, Vĩnh Dương Đế ngự giá cũng được xem như là sự khích lệ, nhưng ai cũng không ngờ được việc đầu tiên ngài ấy làm khi đến Tây Nguyên chính là thẩm vấn Sở Phương Chính.
Sở Phương Chính dưới long uy cuối cùng cũng thừa nhận tội ác của mình, những năm trước đó tác chiến không tận lực là chuyện nhỏ, nhưng ông ta lại bí mật mưu đồ hại chủ tướng của mình ngay trong trận đại chiến, sau đó lại còn lừa dối quân vương, định tội chém đầu.
Vĩnh Dương Đế không hề mềm lòng, sau khi chém đầu Sở Phương Chính dùng máu của ông ta để tế Tiêu tướng quân. Nguyễn Anh lần đầu vào quân doanh liền gặp phải chuyện lớn này, Nguyễn Anh sợ hãi một phen, nhưng vì nguyên nhân cái chết của mẫu thân được làm rõ. Trong lòng an ủi không ít.
Hôm sau, tướng sĩ bàn bạc làm thế nào để đẩy lùi quân địch, Vĩnh Dương Đế ngồi ở phía trên giương mắt lên, “trẫm muốn không phải là đẩy lùi, lúc này trẫm muốn đánh cho chúng không còn thủ phủ!”
Lời vừa nói ra, đó chính là phải tiến hành mới được. Trong các tướng sĩ không thiếu gì người mưu lược, Nguyễn Anh cái gì cũng không hiểu, nhưng lại có thần lực, muốn nàng một tay đập vỡ một cỗ xe là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vĩnh Dương Đế luôn mang theo nàng bên cạnh, ngựa và xe của quân địch đều tan nát dưới tay nàng, chưa qua mấy ngày, quân địch đã rút về biên giới láng giềng, Vĩnh Dương Đế nhếc miệng lạnh lùng cười, “tiếp tục đánh!”
Xuất quân đến biên giới láng giềng, nước láng giềng được phòng ngự chặt chẽ, tường thành dễ bảo vệ khó tấn công, Nguyễn Anh dựa vào vóc người nhỏ bé trà trộn vào trong binh lính công thành, tránh khỏi những mũi tên độc dưới tường thành, đến bên tường thành, chỉ thấy nàng nhấc hai tay lên, dùng lực đẩy tường thành về phía trong.
Sau đó, tiếng ầm ầm lần lượt vang lên không ngừng, một bức tường vừa dày vừa nặng ngã xuống, khiến cho quân địch trở tay không kịp.
Nguyễn Anh lặng lẽ xống đến một phía khác của tường thành, nhấc tay lên dùng sức, một mặt tường khác cũng đã đổ.
Sau khi hai bức tường sụp đổ, Vĩnh Dương Đế lệnh cho binh lính tấn công, Nguyễn Anh lấy tinh thần xông đến phía trước Vĩnh Dương Đế, một chân đạp cổng thành, đội quân xông vào như ong vỡ tổ.
Nguyễn Anh nhắm chuẩn thời cơ trở mình trèo lên ngựa, Vĩnh Dương Đế ở bên cạnh cười lớn, “không hổ là con gái của Tiêu tướng quân, đừng nói là một thái tử phi, sau này trở thành hoàng hậu các ái khanh cũng không có gì để nói.”
Một trận đánh hả hê nhễ nhãi.
Tin chiến thắng từng bức từng bức truyền về kinh thành, danh tiếng của Nguyễn Anh được bách tính truyền tụng, Lang Trạm ngồi vững ở triều đình, bách quan đều trông mong, chờ đợi Vĩnh Dương Đế chiến thắng trở về.
Lại qua thêm nhiều ngày, Vĩnh Dương Đế quả nhiên mang theo Nguyễn Anh đánh vào thủ phủ của nước láng giềng, nước láng giềng không thể không chủ động cầu hòa, đồng ý cắt đất nhường lãnh thổ, quân lính bên này của Vĩnh Dương Đế vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, lãnh nhạt thờ ơ với nướcláng giềng mười ngày liền, trong mười ngày này nước láng giềng đã chịu đựng sự giày vò, Vĩnh Dương Đế cũng vì lương thực không đủ, quyết định kí kết hiệp ước, rút quân ra khỏi kinh đô của nước láng giềng.
Trên đường chiến thắng trở về, Vĩnh Dương Đế triệu Nguyên Anh vào trại, giao cho nàng một phong thư, “đợi mười ngày sau khi về đến kinh thành, giao cho hoàng hậu.” Nguyễn Ah không dám hỏi nhiều, đem phong thư cất cẩn thận.
Đội quân đi vào kinh, bách tính sắp hàng hai bên đường chào đón, Vĩnh Dương Đế xuất hiện, mọi người đều cúi lạy ông, Nguyễn Anh lần đầu nhìn thấy Vĩnh Dương Đế nở nụ cười. Đó là là mụ nụ cười vô cùng tự nhiên, đến nỗi nàng phải nhìn rất lâu.
Đến cổng hoàng cung, Lang Trạm dẫn bách quan ra nghên đón, Vĩnh Dương Đế lại hồi phục lại vẻ mặt u ám như trước, sau khi lệnh cho bách quan đứng dậy liền nghênh ngang rời đi, không ai dám hỏi ông muốn đi đâu.
Nguyễn Anh nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của ông ấy, trong lòng lại dâng lên một dự cảm không rõ ràng, nàng nói với Lang Trạm, “tâm trạng bệ hạ có lẽ không tốt?”
Lang Trạm cũng không biết, chàng nắm chặt tay Nguyễn Anh, lúc này hai người không có thời gian để nói chuyện, đuổi theo hướng Vĩnh Dương Đế rời đi.
Dọc đường có cung nhân nói cho họ biết con đường mà Vĩnh Dương Đế đi, hai người đuổi theo đến cổng nhà xác, thị vệ nói: “Bệ hạ có lệnh, không có mệnh lệnh của người, ai cũng không được tiến lại gần!”
Nguyễn Anh khó xử, nàng kéo tay Lang Trạm đi ra xa một chút, đem bức thư trong người lấy ra, không biết có phải là kháng lại thánh chỉ hay không.
Lang Trạm nghe xong liền trầm mặc: “Giao cho mẫu hậu quyết định đi.”
Đi đến Trường Lạc cung, đem bức thư giao cho Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu mỉm cười, “đã giao cho bổn cung, bổn cung bây giờ xem cũng được.” Đều đó an ủi Nguyễn Anh, Trịnh hoàng hậu mở bức thư ra, nội dung trong thư không nhiều, nhưng có thể nhìn ra được Vĩnh Dương Đế viết rất nghiêm túc:
Thuần Mẫn, trẫm biết sai rồi.
“Ông ấy ở đâu!” Trịnh hoàng hậu ngẩng đầu lên hoảng hốt không thôi, Nguyễn Anh chỉ về vị trí nhà xác, Trịnh hoàng hậu liền chạy ra ngoài, Lang Trạm cùng Nguyễn Anh đi theo, ba người xông vàonhà xác, vượt qua hai cánh cửa, đến trước cánh cửa thứ ba, Trịnh hoàng hậu bình tỉnh trở lại, chỉnh lại mái tóc hơi rối, quay người dặn dò Lang Trạm, “đưa A Anh về đi.”
Lang Trạm đưa Nguyễn Anh ra khỏi nhà xác, hai người đứng ở trước cửa, dáng vẻ của Lang Trạm có hơi thất thần, hôm đó ở trong liều trại chàng cùng Vĩnh Dương Đế nói chuyện của Tần thái hậu, Vĩnh Dương Đế nghe xong im lặng hồi lâu, ông bị Tần thái hậu lừa dối nhiều năm, gần như đã phá hủy bản thân, khi biết được chân tướng lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
“Điện hạ?” Nguyễn Anh đi lên trước gọi một tiếng, Lang Trạm quay người lại, miễn cưỡng gật đầu trả lời, Nguyễn Anh lại không để ý những chuyện khác, ôm chặt lấy chàng, “trong lòng điện hạ rất phiền muộn?”
Thị vệ xung quanh nhìn qua, bị ánh mắt của Lang Trạm dọa sợ, Lang Trạm ôm chặt lấy nàng, rất lâu cũng không trả lời.
Trời dần tối, gió lạnh thổi đến, Lang Trạm thấy Nguyễn Anh co người lại, bèn cởi áo choàng khoác lên cho nàng, Nguyễn Anh dựa vào chàng, đến khi màn đêm dày đặc, Nguyễn Anh vô cùng đói, cửa nhà xác két một tiếng mở ra, Trịnh hoàng hậu đi ra, cõng xác của Vĩnh Dương Đế trên lưng.
Vĩnh Dương Đế tự vận ở trong nhà xác.
Thiên hạ để tang.
Một tháng sau, Lang Trạm đăng cơ.
Một ngày này.
Triều sớm kết thúc, cửa Cần Chính điện khép hờ, quần thần tản ra, Nguyễn Anh thò đầu ra từ phía sau cửa điện.
Lang Trạm ngồi trên long ỷ, nhìn thấy nàng liền vẫy vẫy tay, “lại đây.” Nguyễn Anh bước nhanh đến, đi lên bậc thềm, cách Lang Trạm chỉ có mấy bước chân, “bệ hạ nên dùng bữa sáng rồi.”
“Lại gần một chút.” Lang Trạm nhấc tay áo, Nguyễn Anh không khỏi bước lên trước, ánh mắt rơi trên long bào.
Lang Trạm thò người ra, cánh tay dài ôm chặt lấy nàng, “A Anh, nàng không thể làm thái tử phi nữa rồi.”
Nguyễn Anh cúi mặt tiến lại gần vòng tay ấm áp của chàng.
“Làm hoàng hậu của trẫm đi.”
Ngoài cửa điện, gió lạnh gào thét, thấm vào trong xương cốt cũng không thổi tan được sự ấm áp ở trong điện.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn chính văn.
: