Không biết có phải hay không, nhưng không chỉ một lần từng nhìn thấy Sở Dịch vì người ngoài mà trở nên yếu đuối, đau xót, cũng có thể là vì hai người biết được bí mật của nhau, ở trước mặt người khác, Tần Hữu đối với Sở Dịch, có loại khẩn cấp muốn đem y tiến vào phạm vi thế lực của hắn.
Nếu như đổi thành trước đây, Sở Dịch khẳng định sẽ gật đầu đồng ý. Nếu như không có sự kiện lần trước phát sinh ở nhà hàng ven hồ.
Nhưng cho dù có chút do dự, nhưng thực tế cũng không cho phép y dị nghị điều gì, biệt thự gỗ trong rừng này chỉ có ba tòa, Triệu Trăn tiểu phu thê ngay cả hài từ cũng không dẫn theo, rõ ràng là vì muốn trải qua thế giới hai người, còn muốn đi phát sáng sao? Ngươi có bị ngớ ngẩn hay không! Còn lại hai ngôi, mỗi ngôi đều là thiết kế dành cho hai người, Triệu Ly Hạ thấy Tần Hữu đã sợ, cũng không thể để người bạn ngoại quốc kia ở cùng chú Tần được.
Sở Dịch mặc mặc tiếp nhận “Trong tất cả mọi người, y là người gần với vị nam thần cần tránh xa này nhất”
Tần Hữu chọn tòa nhà gỗ trong nhất, Sở Dịch đi vào nhìn ngắm một lúc, tiểu biệt thự tuy rằng hai tầng, nhưng diện tích bên trong quả thực rất nhỏ, lầu một không có phòng ngủ, tầng hai chỉ có hai gian phòng.
Xuống lầu chính lần nữa, không biết Triệu Ly Hạ cùng anh bạn nước ngoài đã đi đâu, “Ra ngoài một chút?” Tần Hữu hỏi y.
Dù sao cũng không có việc gì để làm, Sở Dịch rất nhanh gật đầu.
Bọn họ đi theo con đường men suối, chân đạp lên từng cánh lá khô rụng xuống, Sở Dịch cũng không nói gì.
Bên tai chỉ có tiếng chim hót từ ngọn núi vắng vẻ cách đó không xa, Tần Hữu quay lại, có chút kỳ quái mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở Dịch :”Ngày hôm nay sao lại im lặng thế?” (Cưa miệng hồ lô: ý chỉ nói ít)
Cây cối trong nói có phần tươi tốt, ánh nắng xuyên qua từng tầng lá xa tạo thành từng vệt loang lổ trên đất, cùng tiếng chim hót khiến ngọn núi có vẻ đẹp thanh u.
Sở Dịch sợ run một cái, khóe miệng rất nhanh được kéo lên, nhưng là cười đến có chút co quắp.
Con ngươi đen hơi chớp động mà nhìn sang mặt nước tĩnh như gương sáng, “Nhìn ngắm hồ nước cùng cây cối xem như là một thú vui, khó có được sự an tĩnh này.”
Giống như một con thú nhỏ hoạt bát đột nhiên bị bắt nhốt lại nên phải trở nên thành thật.
Tần Hữu cũng không có nghĩ nhiều, nhịn không được cười lên, khi hắn cười liền hiện rõ đường cằm góc cạnh của hắn, cái nhìu mày thường có trên trán cũng giãn ra, đôi mắt đen thâm thúy tạo thành độ cung ưu mỹ, vừa hàm súc lại hồn nhiên, tất cả tạo nên vẻ phong lưu.
Thần sắc Sở Dịch có chút ngưng trệ, lập tức mở to mắt, y giống như phát hiện điều gì đó không nên biết….
Chú Tần người trước sau vẫn luôn hờ hững lại cường thế như vật, lại có thể sinh ra cặp mắt đào hoa.
Nhưng vì bình thường khí thế của hắn vẫn quá mạnh mẽ, người lại quá lạnh lùng, cho nên chi tiết này, khó khiến người khác chú ý hay tin được.
Đôi mắt này, tiếu ý quá sâu này dĩ nhiên lại có phần tương tự với Yến Thu Hồng, đây là người yêu nhau sẽ càng giống nhau trong truyền thuyết đó sao?
Bọn họ đi không xa, lúc trở về khu nhà gỗ mới khoảng bốn giờ chiều, Triệu thái thái ở bãi đất trống trước nhà bày ra một cái bàn, trên mặt bàn có nhiều thật nhiều bát đũa, vỉ nướng cũng đã chất đầy, người giúp việc đưa tới thịt, hải sản, rau dưa, để ở một bên, Triệu thái thái tự mình chuẩn bị.
Thấy bọn họ, Triệu thái thái đối Sở Dịch phất phất tay, Sở Dịch đánh mắt sang Tần Hữu, lập tức chạy chậm qua giúp đỡ chuẩn bị.
Tần Hữu ngồi ở một bên, nhìn Sở Dịch đang xem xét chỗ nguyên liệu nấu ăn.
Hắn không thể không thừa nhận, Sở Dịch thật sự có thể tự xưng là mỹ nam.
Có thể bởi vì đang phải ép cân, Sở Dịch mấy ngày nay so với trước nhã nhặn hơn không ít, vóc người cao to, cổ áo lông thuần trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu lam nhạt, đứng ở đó, thân thể cân xứng khiến hắn giống như bức tượng ngọc, chiếc tạp dề đang đeo trên người không gây tổn hại gì tới sự tuấn mỹ của y, trái lại, khiến cả người y có thêm sự an tĩnh, ôn nhu.
Từ ống tay áo chỉnh tề nhìn tới cánh tay, ngón tay trắng nõn thon dài, động tác không nhanh không chậm, hơn nữa còn đâu vào đấy.
Biểu tình y rất nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, lông mi đặc biệt dài kia hơi rung rung, không giống như đang thái đồ ăn, mà càng giống như tác phẩm nghệ thuật mài dũa ưu nhã.
Này quả nhiên là một xem mặt thế giới, mỹ nam tố thái đều cũng có xem xét tính, Tần Hữu nghĩ có chút hoảng thần. Kỳ thực, nếu như muốn cùng một nam nhân trải qua cả đời gay mà nói, Sở Dịch là lựa chọn phi thường tốt, vóc người cùng diện mạo trực tiếp mê hoặc người, có thể trở ra phòng hạ phải trù phòng, tính tình hoàn hảo.
Như Bùi Thành Uyên có được nhưng lại không biết quý trộng, Tần Hữu thấy bọn họ cơ bản là bị mù hết rồi.
Có thể bởi vì ngày hôm trước ngủ không được ngon, ánh nắng buổi chiều lại phi thường ấm, Sở Dịch lại không nói thế nào, Tần Hữu ngồi không bao lâu, thì có chút buồn ngủ.
Sở Dịch bận bịu một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn sang, Tần Hữu vắt chéo chân, ngồi nghiêng ở trên ghế gấp, một tay để trên tay vịn, một tay chống trán, mắt đã nhắm lại.
Ngủ như vậy, dễ bị cảm lạnh, nhưng Sở Dịch nghĩ lại, hình như trên lầu cũng chỉ có chăn bông, chăn mềm các loại đều không có, áo khoác trên người cũng không bao được hắn, dùng khăn lay khô tay, chụp lấy bả vai Tần Hữu: “chú Tần.”
Tần Hữu đang mơ màng, nghe thấy tiếng gọi xuôi tai liền Ừ một tiếng xem như là trả lời, người không nhúc nhích, cũng không có dự định nhúc nhích.
Sở Dịch lại vỗ hắn một chút, “Trở về nhà ngủ đi.”
Không có phản ứng.
Một lát sau, nghe Sở Dịch ghé vào lỗ tai hắn, hào hứng nói: “Món nước chấm tôi vừa nghĩ ra so với tưởng tượng còn tốt hơn, chú có muốn thử chút không?”
Tần Hữu thật vất vả tự hỏi một hồi, rất là muốn, nhưng thực sự không muốn động, thế nhưng, Sở Dịch sau khi nói xong, hắn không có trả lời, quanh người liền lập tức an tĩnh.
Sự an tĩnh này kéo dài một hồi, theo bản năng mở mắt ra, híp mắt thích ứng với ánh sáng, Tần Hữu ngồi thẳng người nhìn về phía Sở Dịch.
Sở Dịch còn đang ở trước bàn thu thập, chỉ là động tác rõ ràng chậm đi nhiều, lông mi tinh tế che khuất mí mắt, xem ra có chút thất vọng, giống như trẻ con nóng lòng muốn được khích lệ nhưng không được coi trọng vậy.
Tần Hữu chăm chú nhớ lại lời y vừa nói, tay cầm lấy cái thìa trên bàn, nhìn những cái chén to nhỏ: “Là ai làm? Để nếm thử xem nào, xem có cái gì đặc biệt.”
Sở Dịch lập tức nở nụ cười, mang một đĩa đến trước mặt hắn, Tần Hữu thuận lợi lấy một miếng nhỏ, thế nhưng, khi bỏ vào trong miệng, biểu tình của hắn liền đọng lại, vị mù tạc cay nồng tràn bộ toàn khoang miệng, tức thì xông thẳng lên khoang mũi.
Tần Hữu chưa bao giờ bị xông như vậy, trong phút chốc đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Sở Dịch đứng ở bên cạnh đã ha ha bật cười, đâu còn vẻ mất mát vừa nãy, nhìn thấy Tần Hữu buông cái muỗng xuống, thanh thản tùy ý mà ngồi ở đó, nhưng ánh mắt của hắn, nguy hiểm như đang suy nghĩ xem nên hạ đao ở đâu thì hợp.
Vội vã kéo tạp dề ra khỏi người, trong chớp mắt liền đã ra tới bên ngoài: