Sáng sớm Tần Hữu một mình xuống núi về thành phố, Sở Dịch ở bữa cơm trưa ngày thứ hai mới biết.
Triệu thái thái có chút kỳ quái, “Không phải tối qua còn bàn là trưa hôm nay còn đi ăn ở đâu đó sao?”
Triệu Trăn nói: “Ai biết được, xuống núi mới gọi điện thoại cho con.”
Đêm qua Sở Dịch cầm hành lý gõ cửa, Triệu Ly Hạ vừa thấy liền bật cười: “Này không phải là do Tần Hữu có người tới chứ?”
Sở Dịch không nói gì, nhưng cũng không có phủ nhận, bởi vậy hắn coi như là thủ phạm.
Nghe cô chú nói chuyện, Triệu Ly Hạ thầm giơ ngón tay cái với Sở Dịch, Sở Dịch ở dưới bàn đạp hắn một cái.
Cơm nước xong liền quay về thành phố, Triệu Ly Hạ cùng người bạn ngoại quốc ngủ muộn sáng lại dậy sớm, buổi trưa khó tránh khỏi bị mệt đến rã rời, lái xe trở về là Sở Dịch.
Xe đi một đoạn không xa, người bạn ngoại quốc ngồi ở phía sau đã ngủ, Triệu Ly Hạ hạ giọng cười ha ha: “Ngày hôm qua, rốt cuộc cậu đã nói gì với Tần Hữu, liền trực tiếp khiến chú ấy tức đến mức phải xuống núi, làm tốt lắm, nói thật đi, lâu lắm rồi tôi chưa thấy người nào dám vuốt râu cọp.”
Đầu xuân, giữa trưa nhưng nắng cũng không gắt, nhưng Sở Dịch lại vô cớ thấy chói mắt vô cùng, từ trong túi móc ra kính râm đeo vào, không nói chuyện, y không có nghĩ tới, tình tình Tần Hữu lại nóng nảy tới vậy.
Mình làm sai rồi còn không cho người ta nói.
Đôi mắt phượng của Triệu Ly Hạ lại liếc qua: “Tôi đang nghĩ, khi ở Canada, lúc ấy tôi có dẫn ai về nhà, cậu cũng không có phản ứng lớn như vậy?” , đôi mắt có chút trầm liếc qua, “Có phải cậu đặc biệt yêu quý tôi.”
Triệu Ly Hạ là một công tử chưa từng có tiết tháo, ở Canada, ở sát vách với hắn, Sở Dịch thường thấy hắn dẫn người về nhà. Một lần mà có tới mấy đối tượng chỉ là chuyện thường, có ngây thơ mấy cũng đã tu luyện thành tinh.
Sở Dịch đối với tính phong lưu của hắn cũng không phải là quá vừa mắt, nhưng Triệu Ly Hạ phong lưu, nhưng làm người không tệ lắm.
Giữa bọn họ căn bản là cố tìm điểm chung, bỏ qua bất đồng, con thuyền giao tình vẫn khá vững vàng.
Sở Dịch đột nhiên một chữ đều nói không nên lời, đúng vậy, tình huống giống nhau nhưng đặt trên người Tần Hữu y lại cảm thấy khó tiếp thu.
Y đối Tần Hữu rất thất vọng, hay có lẽ nói bị vỡ mộng thì thích hợp hơn?
Sở Dịch kỳ thực mơ hồ minh bạch, loại cảm giác mất mác này , thậm chí còn vượt xa sự bất bình thay cho Yến đạo.
Y im miệng không nói, Triệu Ly Hạ còn nói, “Cậu lại vì một tên bạn giường mà cùng chú ấy cãi nhau, quả thật không đáng, người như chú ấy cho dù không chủ động, cũng khối người muốn bò lên giường chú ấy.”
Sở Dịch không nói chuyện, cái chuyện quan hệ bạn giường thuần túy này trong giới gay là rất thông thường, y tuy rằng không ủng hộ, nhưng cũng hiểu mỗi người đều có phong cách sống riêng, tuy vậy, điều kiện tiên quyết vẫn phải là còn độc thân.
Nhưng Triệu Ly Hạ còn nói: “Nếu điều cậu muốn là cái khác, vậy thì càng thôi đi.”
Sở Dịch một thời không có phản ứng kịp, lái xe được không hài lòng, y mờ mịt nghiêng đầu nhìn qua Triệu Ly Hạ, còn có thể có cái gì khác?
Triệu Ly Hạ trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Chú Tần là người song tính luyến, là con trai độc nhất của cả dòng họ gánh trên vai là gia nghiệp vô cùng cá biệt, kỳ thực chuyện ngủ với đàn ông cũng chỉ là chuyện thường. Chú ấy cuối cùng vẫn là lấy vợ sinh con, theo tôi thì cũng chỉ được thêm một hai năm.”
Lại có ý tứ hàm xúc khác mà liếc mắt nhìn Sở Dịch: “Trong lòng chú ấy cũng rất rõ, nếu như chú ấy muốn cả đời trải qua cùng một người đàn ông, nhà chú ấy sẽ đè bẹp ý tưởng đó ngay.”
Lời này nghe thế nào cũng thấy giống như đang nhắc nhở y không nên động tâm với Tần Hữu, Sở Dịch cười nói: “Trong đầu cậu, đàn ông cùng đàn ông, có đúng là chỉ có chuyện đó thôi sao?”
Cậu ta rốt cuộc là biết được bao nhiêu, y vừa mới thất tình, nào đã có thể hướng trái tim tới người khác.
Không chỉ có y không có loại ý tưởng đó đối với Tần Hữu, mà y cũng có cảm giác, Tần Hữu đối với cũng không có loại ý tưởng này
Nhưng đây không phải là trọng điểm, Sở Dịch lần đầu tiên nghe được chuyện về Tần Hữu, nghe xong lập tức nghĩ cấp độ bi kịch của câu chuyện đã lại tăng thêm một cấp.
Lái xe vào khu vực thành phố, mắt thấy sắp xuống xe, Triệu Ly Hạ nói: “Tần Hữu ai a? Nhà chú ấy suýt chút nữa thì suy tàn khi ở trên tay ba chú ấy. Chú Tần từ lúc mười bảy, mười tám tuổi đã do lão thái gia tự tay dạy dỗ. Ban đầu, các bác, các chú trong nhà đều không đem chú ấy để vào mắt, hiện tại thì mỗi người đều phải nhìn sắc mặt chú ấy, đủ thấy thủ đoạn của con người chú ấy ngoan độc cỡ nào.”
Hắn nói lời này cũng rất nghiêm túc, nói xong còn nằm ngả ra, tay che khuất mắt,”Cậu đừng quá thân thiết với chú ấy, nhưng cũng đừng đắc tội với chú ấy như hôm qua.”
Lời này Sở Dịch nghe xong có chút không thoải mái, giống như là bạn đang có một người đang gần trong gang tấc nhưng thực ra lại xa mười vạn thước trên mây, không thể chạm tới.
Tần Hữu đối phó những người đó thủ đoạn có bao nhiêu tàn nhẫn lãnh khốc y không muốn biết, y chỉ biết là, chí ít bảy năm sau gặp lại, người này đối xử với y tử tế có thừa.
Cho nên, ngày hôm qua, y dám đối với hắn giáo huấn như vậy, là bởi vì Tần Hữu đối xử với y quá tử tế?
Nói ra cũng không có điểm nào dễ nghe, có chút được sủng mà sinh kiêu, nghĩ tới mấy chữ này, trong đầu Sở Dịch, nhịn không được mà nổi một trận ác hàn.
Về cơ bản, Sở Dịch rất khó phát sinh xung đột với bạn bè, nhưng chuyện này lại giống như cái gai nghẹn ở cổ họng, không thể đi lên mà