Anh trai Tưởng Lan là Tưởng Thanh, Sở Dịch biết được một chút tin tức thông thường trên báo cùng TV, Tưởng Thanh là chủ tịch một công ty bất động sản, hơn nữa là người kế thừa việc làm ăn của gia tộc.
Nói như vậy, Tưởng Lan trong giới giải trí cũng coi như là có bối cảnh, tính khí kiêu căng đến ngông cuồng tự đại , vào trong giới giải trí lại một đường thuận buồm xuôi gió, phần lớn là dựa vào gia thế.
Cho nên, việc hai anh em nhà này cùng xuất hiện trước mặt Tần Hữu, Tưởng Thanh lại mang theo tư thái thận trọng tới tận cửa xin lỗi như vậy, Sở Dịch liền có chút nghi hoặc.
Từ chiều hôm qua tới lúc này vẫn chưa được hai mươi bốn tiếng, Tần Hữu rốt cuộc đã làm gì, khiến Tưởng Lan một người chưa bao giờ chịu cúi đầu xin lỗi người khác, nay lại khuất phục tự mình tìm tới tận cửa.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Tưởng Lan bỗng lóe lên tia hàn khí, Sở Dịch không có tâm tư để ý tới hắn, đảo mắt nhìn về phía Tần Hữu.
Tưởng Thanh vừa nói xong, Tần Hữu chậm rãi đem tờ báo đặt sang một bên, nhìn sang Sở Dịch, Sở Dịch hiểu ý, ngồi xuống một bên ghế sô pha.
Tần Hữu thả chân xuống, khóe môi tạo nên nụ cười lạnh nhạt xa cách, đối với Tưởng Thanh nói: “Ngồi.”
Không đáp lại lời bồi tội lúc trước.
Hơn nữa, thái độ này rõ ràng là ngoảnh mặt làm ngơ Tưởng Lan đang đứng ở một bên. Nụ cười của Tưởng Thanh cứng đờ, nhưng vẫn theo lời mà ngồi xuống.
Nhưng rất nhanh, hắn lại tươi cười như thường, cô giúp việc đem trà pha xong mang ra, hắn nói tiếng cảm ơn, ánh mắt nhìn Sở Dịch, đối Tần Hữu thân thiện cười nói: “Ngày hôm nay tôi mới chính thức được gặp mặt Tiểu Sở, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Ánh mắt chuyển hướng Sở Dịch, giả vờ thân thiết nói: “Gặp mặt chính là duyên phận, Tiểu Sở a, sau này tôi liền coi cậu là bạn, có chỗ nào cần chút sức mọn của tôi, thì đừng ngại mở miệng nha.”
“Ngài quá khách khí.” Sở Dịch đúng mực, thong dong đối mặt.
Câu nói này hướng về phía ai, trong lòng cậu rõ ràng.
Tưởng Thanh cùng Tần Hữu nói đông nói tây vài câu trên phương diện làm ăn.
Thần sắc Tần Hữu vẫn luôn lãnh túc mà tự phụ, nhưng vẫn rất có giáo dục mà theo hắn trả lời.
Hàn huyên mấy phút, nghiêng người hướng phía trước, đối Tần Hữu trưng ra nụ cười tự giễu: “Tần tiên sinh, tình huống nhà tôi chắc ngài cũng đã từng nghe nói, Tưởng Lan từ nhỏ đã bị chiều hư, liền nuôi ra cái tính tình không biết trời cao đất rộng này, có đắc tội ngài, kính xin ngài nể mặt mà tha thứ cho hắn.”
Nói xong quay sang bên cạnh, liếc mắt ra hiệu với người em trai sắp không kiểm chế được.
Tưởng Lan một mặt lúc xanh lúc trắng, người còn chưa kịp động, Tần Hữu khoát tay lên ghế gõ nhẹ hai lần, đột nhiên ung dung thong thả mở miệng: “Vốn dĩ tôi chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của tiểu bối, nhưng có một số việc thực sự làm nhục gia phong, cậu lại là người đứng đầu gia tộc, cũng nên để tâm một chút.”
Trên khay trà trước mặt có một túi văn kiện, Tần Hữu nói xong, ngón tay thon dài sạch sẽ đem văn kiện đẩy nhẹ tới trước mặt Tưởng Thanh.
Hai anh em họ Tưởng đồng thời ngẩn ra, Tưởng Thanh cấp tốc cầm lấy túi văn kiện, khẩn trương rút ra những bức ảnh, chỉ liếc mắt nhìn, trên mặt một trận đỏ rực.
Giống như không kịp đợi để thả lại đám ảnh vào trong túi, ánh mắt vội vã nhìn Tưởng Lan, hai mắt vì nóng giận mà đỏ bừng lên.
Sở Dịch thấy thế sửng sốt một chút, cậu giống như biết rõ ràng bên trong là cái gì.
Nhưng, ảnh giường chiếu của Tưởng Lan cùng Bùi Thành Uyên vẫn luôn trong tay cậu, Tần Hữu lấy được vào lúc nào chứ:?
Quay đầu nhìn sang Tần Hữu, Tần Hữu cũng vừa hay quay nhìn cậu, tầm mắt hai người chạm nhau, trong con mắt đen kịt sâu thẳm của Tần Hữu sáng lên một ánh cười không rõ.
Sở Dịch đột nhiên hiểu ra như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Tần Hữu đang đối Tưởng Thanh tỏ rõ quan điểm: Đây là thứ có thể khiến nhà họ Tưởng mất hết thể diện, nhưng hắn chưa tung ra ngoài. Mục đích rõ ràng là nhằm vào Tưởng Lan, không lan tới nhà họ Tưởng, này cũng đã cấp đủ thể diện cho nhà họ Tưởng. Mà Tưởng Thanh cũng nên hiểu là nên lấy hay bỏ, tiếp tục che chở hay là chịu nhịn tay đau, cần phải xem xét kỹ càng.
*NOTE: ‘Thể Hồ Quán Đỉnh’. (dội nước lên đầu). Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước. (kurokochi.wordpress.com)
Quả nhiên Tưởng Thanh nhanh chóng đứng lên, sắc mặt nản lòng nói với Tần Hữu: “Tần tiên sinh, đã quấy rầy rồi, chúng tôi về trước.”
Nói xong, thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn Tưởng Lan, ra hiệu hắn đuổi theo.
Kết quả thế nào, coi như là giải quyết dứt khoát, Tưởng Lan hiển nhiên cũng rất rõ ràng.
Bởi vậy, khi nhận được cái liếc nhìn của anh trai, hắn lại không động.
Mắt thấy Tần Hữu muốn đứng dậy tiễn khách, Tưởng Lan đột nhiên duỗi tay chỉ vào Sở Dịch, không để ý hết thảy mà gào lên: “Là hắn! Là hắn chọc tôi trước, là hắn lúc trước không biết xấu hổ mà câu dẫn người của tôi! Là hắn khắp nơi dối chọi với tôi!”
Sở Dịch nghe xong, thần sắc đọng lại, cậu không ngờ được Tưởng Lan đến lúc này rồi còn muốn lôi cả cậu vào, Tưởng Thanh nói hắn không biết trời cao đất rộng, một chút cũng không sai.
Tưởng Lan chưa chắc đã là kẻ ngu, chỉ là chưa từng khống chế tâm tình, chỉ số EQ cơ hồ là không có.
Mắt thấy hắn phát rồ, ánh mắt Tần Hữu trở nên âm trầm đến không tưởng. Tưởng Thanh hận rèn sắt không thành thép, tiến lên kéo hắn mà không được.
Tưởng Lan né cánh tay của anh trai, trừng to mắt như muốn làm rách cả mi mắt về phía Sở Dịch “Cậu xem như là một đời may mắn đi, một bên có đại gia làm chỗ dựa, một bên lại cùng Bùi Thành Uyên vương vấn tơ lòng, cậu vốn là kẻ không biết xấu hổ. Ngày hôm trước đem Bùi Thành Uyên nhốt lại trong nhà kho cạnh phim trường cả đêm là cậu làm đi, giày vò hắn như vậy, nhưng hắn lại không đem cậu khai ra, cậu thủ đoạn cũng thật là lợi hại”
Trong tiếng mắng chửi khó nghe bên trong, Tần Hữu đột nhiên trào phúng mà mở miệng: “Có ai đang cùng cậu nói chuyện đạo lý sao?”
Giọng nói của Tần Hữu vang lên lạnh lẽo như có thể đông cứng chỗ này, ngữ khí mang theo cường thế, một câu nói xong, trong phòng khách liền yên tĩnh lại.
Ý tứ rất rõ ràng, coi như Sở Dịch có thực sự làm chuyện gì thương thiên bại lý, Tưởng Lan đã phải chết liền dứt khoát đi chết, khỏi nghĩ tới việc đem mình đi giải vây.
Tức giận trong ánh mắt Tưởng Lan bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là tuyệt vọng, mê man trống rỗng.
Đến tận lúc hai anh em họ rời đi, Sở Dịch vẫn có chút sững sờ trước cảnh tượng vừa rồi.
Tần Hữu cũng không nói chuyện, quay người liền đi lên cầu thang, thời điểm Sở Dịch hoàn hồn chân hắn đã bước lên được mấy bậc.
Sở Dịch vội vã nhanh chân đuổi tới, đi thẳng đến bên người Tần Hữu bên người, “Chú Tần…”
Chỉ là một bên mặt, nhưng cậu rõ ràng nhìn thấy, sắc mặt âm trầm của Tần Hữu đã có chút ung dung.
Lời nên nói đều chặn ở cuống họng, Tần Hữu không ngừng bước, nghiêng đầu liếc cậu một cái, “Bùi Thành Uyên bị giam tại nhà kho bên cạnh phim trường cả một đêm là thât?”
Sở Dịch ngẩn người, một lát sau ánh mắt lóe lên gật đầu, “Tôi cũng là nghe Triệu Ly Hạ nói.”
Tần Hữu cũng không tiếp tục đề tài này, đi thẳng lên lầu, mới dừng bước quay đầu.
Ánh mắt thâm thúy sáng quắc nhìn về phía Sở Dịch: “Buông hắn xuống, hắn không xứng với cậu.”
Sở Dịch nhất thời trố mắt ngoác mồm, cảm thấy hiểu lầm kia thực sự là khó đỡ, vội vội vã vã mà giải thích: “Tôi sớm đã buông tay, không tình cờ gặp hắn căn bản nhớ không nổi có người này, tôi đối với hắn chính là chán ghét, hận không muốn nhắc tới…”
Đôi mắt trong suốt như nước đầy lo lắng cùng thẳng thắn, Tần Hữu rất nhanh đưa ánh mắt không được tự nhiên ra chỗ khác, “Ừm.”
Nói thì nói vậy, sắc mặt Tần Hữu không có chút nào trời quang mây tạnh, vừa mới nói một chữ kia liền ngay lập tức bước về phòng mình.
Sở Dịch rập khuôn từng bước theo sát sau lưng hắn, trong dầu đột nhiên nhảy ra ý nghĩ, hắn, chú Tần không phải là ăn dấm chua chứ?
Ý nghĩ này một khi nảy ra liền không thể nào ngăn được, Sở Dịch nhất thời xúc động dâng trào, cậu bình tĩnh nhìn đường viền gò má rõ ràng hoàn hảo không một tỳ vết, nam thần, người là ai vậy? Sao lại để ý tới chuyện hỗn tạp không đáng một xu này chứ.
Trong đầu