Lúc kiến trúc sư tới, Tần Hữu đang trong phòng làm việc không biết nhận điện thoại của ai.
Sở Dịch không ngờ, là hai người tới.
Kiến trúc sư Ninh Nhiễm khí chất thanh lãnh cùng một người đàn ông cao lớn khác mặc sơ mi tơ lụa cùng nhau xuất hiện trước mặt Sở Dịch.
Ninh Nhiễm không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng, tổ chức lại ngôn ngữ một chút rồi mở miệng, “Bạn của tôi cũng theo tới.”
Sở Dịch cười càng thêm thân thiết, “Vậy là vừa vặn, tôi cũng chuẩn bị trà chiều cho bốn người.”
Lúc chào hỏi, Sở Dịch mới biết người mặc áo sơ mi chính là Trần tổng của công ty thiết kế.
Nhớ tới lời nói lần trước của vị trợ lý, khóe miệng cậu giật một cái, không phải là hai người này sao?
Áo sơ mi bao lấy thân thể mạnh mẽ cường tráng của Trần tổng, đôi mắt hẹp dài hơn nheo lại, bộ dáng trải hoa đào khắp nơi, Sở Dịch đối với đàn ông với khí chất lãng tử phát tao này không có cảm tình quá tốt.
Ngoại trừ lúc chào hỏi cậu có trao đổi ánh mắt trong chốc lát, lực chú ý của ngài Trần đây luôn luôn dừng trên người Ninh Nhiễm.
Sở Dịch cơ hồ ngay lập tức thay đổi cách nhìn về hắn, một người có thể lưu tâm với một người bao nhiêu, người ngoài cuộc có thể nhìn ra được.
Ba người ngồi ở một gian phòng nhỏ ngoài sân ngay cạnh phòng khách, lúc ngồi xuống, cái ghế của Trần tổng liền để sát vào bên cạnh Ninh Nhiễm.
Sở Dịch cười như gió xuân ấm áp, trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, hôm nay là ngày 520 lễ tinh nhân, có lẽ nào, cậu không kịp chuẩn bị mà cảnh tú ân ái của người ta đã đập vào mặt.
Vì vậy, cậu nói: “Hai người ngồi trước, tôi đi gọi… người đi ra.”
Người này là ai tất cả mọi người đều rõ, cho dù là như vậy, dựa theo cách nói chuyện của Sở Dịch cũng có thể đoán chính xác người đó là ai.
Mà nhìn hai người trước mặt đang không ngừng tỏa ra hương sắc tình ái này, Sở Dịch cảm thấy là cẩu độc thân cậu phải khai hỏa phát súng đầu tiên.
Mà nhìn hai người trước mặt đang không ngừng thể hiện tình yêu mùi mẫn đến độ lên men chua này, Sở Dịch cảm thấy nếu như mùi thơm thanh khiết của cẩu độc thâm từ cậu phát ra thì cũng chỉ là tự vệ phản kích, khai phát súng đầu tiên cũng là để phá tan cái mùi chua chua này.
Chú Tần, đặc biệt là chữ Chú này, cậu sẽ không nói, hừ!
Nếu Tần Hữu đi ra, Sở Dịch còn có thể thêm đồng đội, có khi còn là cứu binh.
Ai ngờ, Sở Dịch vừa mới dứt lời, Trần tổng lập tức giơ tay ra hiệu cậu không cần gọi: “Hay là chờ Tần Hữu hết bận rồi đi ra, tôi không có vấn đề gì, ngày hôm nay thuần túy là cùng tới với Ninh Nhiễm, quấy rối cậu ấy lại không tốt, hai người cứ thảo luận coi như tôi không tồn tại.”
Sở Dịch đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt đi xuống vừa vặn nhìn thấy Trần tổng thả tay xuống, cực kỳ tự nhiên khoát lên trên đùi Ninh Nhiễm.
Ninh Nhiễm quay đầu ánh mắt ôn nhu nhìn Trần tổng, lát sau mới nhìn lại Sở Dịch, hắn mở ra bản vẽ, trong thần sắc một điểm eo hẹp cũng không có, thật giống như chuyện đương nhiên, thấy nhiều thành quen.
Giá trị HP của Sở Dịch trong nháy mắt -1000, coi như các ngươi lợi hại!
* HP có thể hiểu là viết tắt của từ Health Points hoặc Hit Points :có nghĩa là thanh máu của người chơi (hoặc thể lực). Khi máu (thể lực) của người chơi bị đối phương hạ xuống còn 0 thì bạn sẽ bị mất mạng.
Nhưng khóe môi cậu mỉm cười khéo léo, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, làm như không thấy, ngồi xuống trước bàn.
Hơn nữa, vừa nãy cậu nghe được từ trong phòng làm việc của Tần Hữu, điện thoại cứ một cái lại tiếp một cái, hiển nhiên hiện tại Tần Hữu thật sự là rất bận.
Vừa mở bản vẽ ra là trình bày phương án, Ninh Nhiễm liền chăm chú không màng tới bất kì chuyện gì khác, Sở Dịch không thể không thừa nhận vị này là một nhà kiến trúc tuy không giỏi giao tiếp, trình độ chuyên môn lại rất khá.
Được khoảng mười phút, từ trong phòng bếp truyền đến vài tiếng u u lớn, Sở Dịch chỉ vào bệ cửa sổ trong phòng ngủ: “Nơi này rất tuyệt, tôi rất thích”, nói xong đứng lên, “Cà phê được rồi, tôi đi một lát rồi quay lại”
Đôi mắt đen láy của Ninh Nhiễm rơi vào cánh tay trái đang bị băng thành cái bánh chưng, tay chống đỡ lấy lực mà đứng lên: “Để tôi giúp cho.”
Thật đúng là người tốt, Sở Dịch vội vã giơ tay ngăn lại, “Không có gì, anh ngồi đi, tiện mà, tôi có thể làm một mình được.”
Lúc cậu dùng tay bánh chưng nâng khay đựng trà, một tay vịn tường đi ra từ phòng bếp, còn chưa ra khỏi cửa, ánh mắt hướng về vị trí ngoài sân, xa xa liền thấy hai người đang ngồi ở đó nghiêm túc cúi đầu nhìn bản vẽ, Trần tổng đột nhiên nghiêng đầu hôn một cái lên khóe môi Ninh Nhiễm.
Sở Dịch: “… !” Ninh Nhiễm tiên sinh tốt tính như vậy, vừa nãy ôm eo vỗ chân và vân vân nhất định là đã do lâu ngày thành thói quen rồi.
Nhưng ở chỗ người khác hôn nhẹ, anh nhất định sẽ dứt khoát kiên quyết phản kháng cùng nghiêm túc nhắc nhở trách cứ người kia chứ, đúng không? Đúng không?
Lên đi, không thể phụ lòng tín nhiệm của hiệp hội bảo vệ cẩu độc thân đối với anh được!
Thế nhưng, năm giây sau, Sở Dịch nhìn thấy, một Ninh Nhiễm mới vừa rồi còn một mặt chính trực, nhìn xung quanh một chút, quay đầu lại đột nhiên đem tay ôm lấy cổ Trần tổng, miệng đối cái miệng của người kia mà tàn nhẫn gặm lên.
Sở Dịch: “… ! ! !” Trong nháy mắt, thanh máu liền về không.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh, cậu khóc lóc chạy tới phòng làm việc của Tần Hữu giống như học sinh tiểu học chạy tới văn phòng giáo viên cáo trạng, sau đó đẩy cửa ra, ủy khuất khóc lóc kể lể: “Chú Tần…. Chú nhìn bọn họ …”
Giống như hướng ứng lời triệu hoán sâu trong tâm trí, ở bên kia hành lang, truyền tới tiếng cửa gỗ va chạm.
Nhìn thấy bên kia hôn xong, Sở Dịch từ phòng bếp đi ra, thân ảnh cao lớn của Tần Hữu rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Đôi vai rộng vững chắc lại quen thuộc khiến trong lòng cậu càng ủy khuất, khóe miệng giơ lên chút, trong đầu còn lưu lại hai hàng nước mắt như sợi mì “Chú Tần”
Bây giờ chính là 2 đấu 2, Ninh Nhiễm tiếp túc trình bày phương án với Sở Dịch, Trần tổng không lên tiếng, còn Tần Hữu chỉ bất động ngồi ở một bên, nhưng lại cuồn cuộc tản ra khí tràng mạnh mẽ khiến người khác không thể lơ là.
Loại khí tràng này khiến Sở Dịch cực kỳ an tâm, vừa vặn đang nói tới việc xây ga ra và tầng hầm.
Nghĩ lại nếu độ cao của tầng hầm bằng tầng một sẽ khiến người khác cảm thấy chật chội, Sở Dịch quay đầu nhìn Tần Hữu: “Tầng hầm của chú cao bao nhiêu?”
Tần Hữu hơi dịch cái ghế, ngồi gần Sở Dịch hơn một chút, cúi đầu nhìn bản vẽ: “Ừm, không khác cái này là mấy.”
Sau đó, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Sở Dịch, ôn hòa sủng nịch, khiến toàn thân Sở Dịch đều vô cùng thoải mái.
Sở Dịch nhìn hắn cười, Tần Hữu xoa xoa đầu cậu, động tác này dưới cái nhìn của bọn họ hẳn cũng không quá bình thường, Sở Dịch nghĩ tới hai người đang ngồi đối diện, này có tính là hòa nhau 1 trận không?
Mà làm cho cậu thất vọng là, Ninh Nhiễm vẫn nghiêm túc như cũ mà nhìn bản vẽ, Trần tổng ánh mắt vẫn thủy chung khóa tại trên gò má Ninh Nhiễm.
Sở Dịch thất vọng sau lại có chút ước ao, ở trong nước, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cặp đồng tính có thể thản nhiên thân mật trước mặt người khác.
Vì vậy, sau khi bàn xong, Trần tổng lôi kéo muốn nắm tay Ninh Nhiễm, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, Sở Dịch cười cười, từ đáy lòng than thở: “Hai người thật ân ái, hơn nữa, rất xứng đôi.”
Ninh Nhiễm lập tức nở nụ cười, lần này là ý cười từ trong ánh mắt, tràn đầy hạnh phúc.
Thế nhưng, rất nhanh, đảo mắt qua Tần Hữu đang đứng cạnh Sở Dịch.
Cực kỳ chân thành mà nói: “ Hai người cũng vậy.”
Sở Dịch: “…” Phán đoán của anh rất có linh tính, chẳng trách có thể làm kiến trúc sư.
Cậu liếc qua Tần Hữu, nghe không, nghe không?
Trần tổng rất không đúng lúc mà bật cười một tiếng, Ninh Nhiễm quay đầu nghi hoặc mà nhìn hắn, ánh mắt kia tựa như muốn nói, có cái gì không đúng sao?
Mà Trần tổng cười cười: “Em nói đúng.”
Nói xong, ánh mắt có chút chế nhạo nhìn về phía Tần Hữu.
Tần Hữu vẫn luôn trầm mặc lúc này mở miệng, lời là nói với Ninh Nhiễm, lúc nói chuyện, trong đôi mắt thâm trầm dường như quấn lấy một đám sương mù dày.
Hắn nói: “Cảm ơn.”
Hắn nói, cảm ơn.
Đơn giản hai chữ, lại giống như là thừa nhận.
Mặc dù biết Tần Hữu hẳn là không muốn khiến cậu lúng túng, thế nhưng trong đầu Sở Dịch vẫn mơ hồ trồi lên hi vọng, tiễn hai người kia ra tới cửa, nhìn bọn họ lên xe, cửa xe lại bị đẩy ra.
Ninh Nhiễm xuống xe chạy tới chỗ Sở Dịch cùng Tần Hữu, trong tay còn cầm hai tấm vé màu sắc rực rỡ.
Dừng lại trước mặt hai người: “Hai người