Tiếng nói trầm thấp của Tần Hữu, ngữ khí cố gắng thả nhẹ, giống như lo rằng sẽ làm kinh sợ Sở Dịch.
Sở Dịch chậm rãi quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tần Hữu nhìn về phía cậu mang theo rất nhiều tâm tình, đau lòng có, lo lắng có, hoặc là còn có cái gì khác nữa, nhưng tuyệt nhiên không thấy bất kì phẫn nộ hay trách cứ nào.
Trong lúc hoảng hốt, Sở Dịch đột nhiên không xác thực được liệu Tần Hữu có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không.
Thời điểm mở miệng, thanh âm hơi rung động: “Chú Tần…. xin lỗi….”
Giống như dùng toàn bộ khí lực, ánh mắt cứng đờ nhìn những mảnh vỡ trên sàn: “Đánh vỡ….”
Thần sắc kinh hoàng cùng cẩn thận của cậu, Tần Hữu nhìn thấy không sót một phần nào.
Tần Hữu sâu sắc thở dài, động đậy thân thể, dùng tư thế nửa quỳ nửa ngồi, một tay dìu phía dưới cánh tay Sở Dịch, một tay vòng dưới đầu gối, đột nhiên dùng sức bế Sở Dịch lên.
Đột nhiên có cảm giác không trọng lực, Sở Dịch hỗn độn kinh ngạc, theo bản năng mà vòng lấy cổ Tần Hữu, rất nhanh phía sau liền rơi vào một mảng mềm mại, Tần Hữu đem cậu vững vàng đặt lên giường.
Sau đó, Tần Hữu kéo tay cậu xuống, mở bàn tay cậu ra, thời điểm rũ mắt nhìn xuống, lông mày nhăn càng chặt: “Cậu làm mình bị thương.”
Sở Dịch hé miệng, không phát ra được âm thanh gì, chờ cậu lấy lại được tinh thần, Tần Hữu đã không biết từ đâu lấy ra được hòm thuốc, mở ra, từ bên trong lấy ra một bình thuốc màu nâu, lấy bông ngoáy tai chấm ít thuốc, nhẹ nhàng bôi lên từng ngón tay cậu.
Chỉ là vết thương nhỏ, cũng không quá sâu, Sở Dịch thậm chí còn không thấy đau.
Nhưng, lúc Tần Hữu đem ngón tay cậu băng lại, động tác nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí một, nhíu mày ngưng mắt, thần sắc trịnh trọng, cẩn thận giống như không cho phép bất kì một sai lầm nào, thời khắc này, trái tim Sở Dịch run lên.
Cậu đột nhiên muốn hỏi Tần Hữu, có phải dù cậu có vô tình hay cố tình làm sai, vô luận là bất kì chuyện gì, cuối cùng khi đến trước mặt Tần Hữu, đều có thể đổi lấy tha thứ, dung túng thậm chí đau lòng.
Sở Dịch nằm không nhúc nhích, cậu tựa hồ cũng không có sức để nhúc nhích, chỉ là ánh mắt một khắc cũng không rời người đàn ông đang si ngốc ngồi ở bên giường.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cậu căn bản không khống chế được, giống như, đứng trước sự che chở ôn nhu tuyệt đối của người đàn ông cường hãn đến tận trong xương tủy này, cậu hoàn toàn không chống đỡ được.
Còn nói gì tới lý trí, lý trí của cậu đã sớm không còn tồn tại, trước mặt Tần Hữu, tất cả người cũ của cậu đều là sai lầm, về sau này có gặp được người nào cũng chỉ là tạm bợ.
Chuyện này rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu đã là vô vọng, nhưng thuận lý thành chương, chuyện đương nhiên, cậu cũng không có tránh thoát.
*Thuận lý thành chương [顺理成章] : cứ như vậy mà thành ,TYV nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)”.
Thấy cậu vốn đã ngừng khóc, nay nước mắt lại lần thứ hai rơi xuống, Tần Hữu buông tay cậu xuống, một tay chống trên đệm, một tay có chút bối rối mà xoa xoa gò má cậu: “Sở Dịch?”
Sở Dịch nghĩ muốn trả lời một tiếng, nhưng, miệng mở ra, lại đem lời muốn nói đều niêm phong ở trong cổ họng.
Thần sắc Tần Hữu càng thêm lo lắng, bàn tay kề sát hai má của cậu, ngón tay vén tóc mai của cậu sang hai bên, một đôi mắt đen sâu thẳm sốt ruột nhìn về phía cậu, vội vàng an ủi: “Đồ vật hỏng thì đã hỏng rồi, không ai có thể trách cậu được, cậu cũng không cần tự trách, được không?”
Sở Dịch duỗi tay nắm chặt tay Tần Hữu, gắt gao không tha, nước mắt cũng không ngừng lại.
Cậu không biết có ai giống cậu hay không, minh bạch tình cảm của mình đối với một người sẽ mãi luôn không thay đổi, năm này tháng nó cũng không thể thay đổi được tình cảm ấy, dĩ nhiên lại bắt đầu từ lúc một giọt nước mắt rơi vào trong lòng bàn tay ấm áp ấy.
Cậu yêu Tần Hữu, đâu phải chỉ là một lần động tâm.
Rõ ràng, là định mệnh sắp đặt.
Nước mắt Sở Dịch tựa hồ cuồn cuộn không dứt, không có tiếng khóc, chỉ là lặng lẽ rơi lệ, bi thương như vậy, tuyệt vọng như vậy.
Tần Hữu đột nhiên cảm giác được, tựa hồ đó là một loại cảm giác trầm trọng mà hắn cũng khó có thể chịu đựng được,.
Cơ hồ không bị khống chế, hắn cúi người ôm lấy Sở Dịch, nắm chặt cánh tay giống như đem toàn bộ thân thể cậu đều ghìm tiến vào trong thân thể mình.
“Sở Dịch…” Tần Hữu đau lòng thở dài một tiếng.
Hai người cách nhau gần như vậy, giữa môi hắn thậm chí có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt còn vương trên tóc mai cậu.
Tiệc mừng thọ hôm nay, Tần Hữu chính là chủ nhân, bởi vậy ở trong phòng ngủ không được bao lâu liền bị trợ lý gõ cửa gọi hắn xuống.
Lúc xuống tầng, thần sắc Sở Dịch đã như bình thường, ngoại trừ khóe mắt còn có chút sắc đỏ chưa tán, bộ dáng thương tâm gần chết lúc trước khi ở trên lầu không còn chút bóng dáng.
Ánh mắt Tần Hữu thông qua đám người mà nhìn cậu nửa ngày, một canh giờ trước, tình cảnh Sở Dịch khóc không dừng được, bây giờ nhìn lại giống như ảo giác của hắn.
Sau tiệc tối, một phần khác đã cáo biệt trở về thành phố, còn lại đều là từ tỉnh khác lên không đi về được, Tần Hữu còn phải lưu lại để nói chuyện một ngày.
Thời điểm Sở Dịch rời đi, Tần Hữu vẫn đi cùng cậu tới xe, Sở Dịch chuẩn bị lên xe, dừng lại trước người Tần Hữu.
Hai người mặt đối mặt, Sở Dịch ánh mắt có chút co quắp nhìn về phía Tần Hữu, nói: ” Chú Tần, bố tôi có người bạn cũ chuyên phục chế đồ cổ, vừa nãy tôi có gọi cho người đó, cái chậu kia có thể sửa được, ngày khác, tôi dẫn chú đi xem, được không?”
Tần Hữu cười nhẹ, “Không vội”. Hắn ngược lại cũng biết cái đó có thể phục chế, nhưng không tránh khỏi các vết nứt, nhưng cứ như vậy đi, cũng không nên nói ra lại khiến Sở Dịch khó chịu.
Sở Dịch gật gật đầu, con ngươi đen kịt ánh mắt lấp loé mấy lần, nhìn phía bên cạnh.
Nhưng lại rất nhanh trở lại trên người Tần Hữu, nở nụ cười nhẹ, “Vật kia quá trân quý, buổi chiều tôi cũng là quá sợ hãi.”
Tần Hữu ánh mắt sáng quắc nhìn lại cậu, “Cậu sợ cái gì? Sợ tôi?”
Sở Dịch nghe xong thần sắc đọng lại.
Khuôn mặt Tần Hữu lạnh lùng không có một ý cười, mà ngữ khí lại có chút trêu tức: “Sau này tái phạm, lại như hôm nay khóc một trận, khóc đến nỗi tôi không nỡ đánh mông cậu là được rồi, đúng không?”
Câu nói này cũng không hoàn toàn là chuyện cười, Tần Hữu xế chiều hôm nay đã có được toàn bộ cảm ngộ nhân sinh trong đó.
Nhưng hắn bây giờ nói ra, chính là trêu ghẹo Sở Dịch buổi chiều khóc tới đứt từng khúc ruột, suy theo tính cách Sở Dịch, Tần Hữu cho là cậu thế nào cũng nghĩ cách để hồi đáp một câu.
Nhưng, Sở Dịch chỉ dùng cặp mắt trong suốt kia, đôi mắt hiện ra thủy quang, nhìn chăm chú hắn trong chốc lát.
Không có trực tiếp trả lời hắn, thần sắc tối nghĩa mà kéo ra một nụ cười “Vậy tôi đi trước.”
Tần Hữu chỉ có thể ừm một tiếng, “Cậu vào xe đi.” Nói xong nghiêng đầu cấp người phía sau một ánh mắt.
Người đó lập tức tiến lên, từ trên tay Sở Dịch nhận lấy chìa khóa xe.
Mãi cho đến khi đuôi xe chậm rãi biến mất giữa trời chiều, Tần Hữu mới quay người rời đi.
Một ngày sau, Tần Hữu về nhà lúc sáng sớm, Sở Dịch mới rời giường không lâu, đang ngồi dưới tầng ăn sáng.
Trên tay Tần Hữu