Tần Hữu mặt trầm như nước, Triệu Trăn nói xong câu này liền lập tức ngậm chặt miệng.
Chốc lát, hắn nghe thấy Tần Hữu lạnh lùng chất vấn, “Tháng tư, sau tiết thanh minh, Sở Dịch xảy ra chuyện hồi đó, Triệu Ly Hạ ở đâu?”
Triệu Trăn bị hỏi đến sững sờ, ngay lập tức nhớ tới trận kia, Triệu Ly Hạ kéo theo một đám hồ bằng cẩu hữu mang theo vài người mẫu mới, nam nữ đều có, tới một hòn đảo nhỏ ở Bắc Mỹ ở hơn nửa tháng.
Thời gian đó làm những gì không cần nói cũng biết, nói chung trong đó có một người là con cháu thế gia, trở về liền khiến cha mình bị tức tới mức bị bệnh, việc này trong giới bọn hắn liền bị truyền ra, không nghĩ rằng Tần Hữu cũng biết.
Triệu Trăn nhất thời không có gì để nói.
Tần Hữu trào phúng mà mở miệng, “Triệu Ly Hạ cùng Sở Dịch quen biết không phải một hai năm, đứa nhỏ nhà mình cho tới nay thức ăn mặn ngọt thế nào đều không kiêng kỵ, trong lòng cậu cũng rõ ràng. Sở Dịch làm chuyện gì thương thiên bại lý, mà có ý tứ này với Sở Dịch? (TS: Đổ nghiêng bình dấm lan tỏa khắp không gian)
Trong lòng cũng có nhiều ít bênh vực cháu mình, lời này vào tai, sắc mặt Triệu Trăn cũng sầm lại.
Một lát sau, hắn không thèm giả bộ mà cưỡng ép biện giải, “Ly Hạ không phải còn trẻ sao? Đàn ông tuổi này thích chơi cũng không phải sai lầm lớn, hiện tại chơi đủ, tiết chế lại liền thành…”
“Chơi đủ rồi tìm cái người đàng hoàng sống cùng?” Tần Hữu lập tức không thể nhịn được nữa mà đánh gãy lời hắn.
Ánh mắt Tần Hữu lạnh băng, sắc bén giống như một cây đao, quét trên người hắn, giống như đem từng đầu xương khớp thịt từng mảng từng mảnh cạo xuống.
Dù là quen nhìn Tần Hữu như vậy, Triệu Trăn vẫn thấy lạnh sống lưng, nửa ngày, cười ha hả: “Nếu là chuyện của bọn chúng, chúng ta nếu không…”
Nhưng Tần Hữu không chờ hắn nói tiếp “Việc ngày hôm nay sau này cậu có thể làm, nhưng nhớ bưng bít cho tốt, đừng để tôi biết.” Nói xong, liền mang theo mũ bảo hiểm, nhanh chân đi ra ngoài, nhanh như một cơn gió.
Lưu lại Triệu Trăn lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại oành một tiếng, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Sở Dịch cùng Triệu Ly Hạ còn chưa đi xa, mới vừa ăn cơm trưa xong, hai người cũng không vội vã hoạt động, từ nhà chính đi một đoạn, Triệu Ly Hạ đã tìm bóng cây ngồi xuống.
Bãi cỏ mềm mãi sạch sẽ, Sở Dịch cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vốn hai người bọn họ chỉ cách nhau một chút, Sở Dịch ngồi sát một bên, Triệu Ly Hạ liền cọ lại dán vào cậu, tay đặt trên vai cậu, kéo lại, đầu liền đặt lên hõm vai.
Cảm giác Triệu Ly Hạ cọ đến trên cổ mình, Sở Dịch quay đầu đem tay đè lại vai Triệu Ly Hạ, đẩy hắn ra một chút: “Làm cái gì vậy?”
Triệu Ly Hạ không tha mà lại gần, miệng làm nũng nói: “Chính là muốn cùng cậu thân thiết thân thiết.”
Sở Dịch vừa nghe liền vội vã đẩy hắn ra, chính mình cũng hướng qua một bên, khuôn mặt vẫn có ý cười, nhưng lời nói lại kiên quyết: “Tớ đã nói với cậu còn gì? Đùa giỡn cũng phải có giới hạn.”
Cậu nghĩ Triệu Ly Hạ là phong lưu quen rồi, thời điểm hai người gặp nhau nháo qua nháo lại cũng có chút đụng chạm, lời ý cũng có chút ý mập mờ.
Nhưng Sở Dịch chính là thực tâm không thích, lâu lâu nghiêm túc nói hắn một lần mới có thể làm Triệu Ly Hạ thu liễm.
Triệu Ly Hạ vồ hụt, cũng không tiếp tục dính tới, tay chống lên cỏ, tay gối đầu, hai mắt nhìn trời, nở nụ cười nhẹ.
Sở Dịch cách xa hắn một mét, ngồi xếp bằng, qua hồi lâu, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Dịch, trong miệng nhỏ giọng thầm thì, “Cậu nói xem, cậu là có cái tình cách gì chứ, đối với ai cũng đều tàn nhẫn, không buông tha ai, bất kể là bản thân hay là người khác.”
Sở Dịch hô hấp hơi ngưng lại, ánh mắt lập tức hướng hắn nhìn sang: “Cậu nói cái gì?”
Triệu Ly Hạ vừa cười, vừa giơ tay che mắt, lại không trả lời.
Sở Dịch chống tay xuống bãi cỏ đứng lên, đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên có một trận gió, cánh tay bị người dùng lực nắm lấy, đồng thời nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Hữu vang lên bên tai: “Đi!”
Đơn giản một chữ, không giải thích, giọng nói của Tần Hữu vô cùng trầm.
Sở Dịch bị hắn tha lôi lảo đảo hai lần mới bước vững, một mặt ngạc nhiên mà cùng Tần Hữu nhanh chân đi về phía trước, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Triệu Ly Hạ vẫn còn đang nằm trên bãi cỏ, ánh mắt liền quay lại trên người Tần Hữu: “Chú Tần?”
Chỉ là một gò má, nhưng cậu thấy rõ, đôi mắt đen thâm thúy của Tần Hữu nồng đậm mù mịt bên trong.
Sở Dịch nhất thời không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là nhanh chân theo sát Tần Hữu đi tới bãi đậu xe.
Lúc hai người ngồi vào trong xe, Sở Dịch thở hổn hển, giơ tay lau mồ hôi.
Tần Hữu cũng không giải thích nghiêm mặt không nói một lời liền đem xe lái đi, Sở Dịch khó khăn mà thở hổn hển, nhanh chóng hoàn hồn thắt chặt dây an toàn, sau đó, ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên mặt Tần Hữu.
Tần Hữu dùng tới ý chí cực đại của mình mà đem xe lái ra ngoài, chuyện vừa rồi giống như búa tạ đánh vào đầu hắn, đến bây giờ còn cảm thấy đầu óc mình có chút không tỉnh táo.
Ngực giống như có một đám lửa cháy hừng hực, từ lần đầu tiên Sở Dịch cùng Triệu Ly Hạ xuất hiện trong tầm mắt hắn, cái nhìn của hắn khi hai người đứng chung một chỗ đã không tốt.
Hắn càng ngày càng chán ghét nhìn thấy loại hình ảnh này, đặc biệt mỗi lần Triệu Ly Hạ cùng Sở Dịch gặp nhau, mỗi lần hai người có tiếp xúc thân thể.
Xuất phát từ vị trí trưởng bối, hắn mới nhẫn nhịn không nói gì, mà hôm nay Triệu Trăn cư nhiên tự mình nói cho hắn biết, Triệu Ly Hạ thực sự có ý như vậy với Sở Dịch.
Ý nghĩ đó, thằng nhóc đó làm sao dám!
Sở Dịch an vị ở bên người hắn, đi được một quãng xa, Tần Hữu mới cưỡng chế lửa giận trong lòng, tận lực đem âm thanh thả nhu hòa: “Cậu thích Triệu Ly Hạ?”
Không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi câu này, mà Sở Dịch ý thức được, vấn đề này hiển nhiên là có liên quan tới lửa giận đột nhiên xuất hiện của Tần Hữu.
Chốc lát sững sờ, rất nhanh, kiên định lắc đầu, “Nếu như ý chú nói là loại thích kia, thì không.”
Cho nên, Tần Hữu thất thường, là bởi vì vừa nãy tại bãi cỏ, trùng hợp nhìn thấy Triệu Ly Hạ đối với cậu có hành vi thân mật?
Sở Dịch không biết suy đoán của cậu có đúng không, nhưng giờ khắc này, trong đầu cậu ngũ vị tạp trần, mừng rỡ cùng đắng chát đan xen lẫn nhau.
Cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố và che chở, đồng thời cũng có dục vọng độc chiếm mãnh liệt, Tần Hữu cũng yêu cậu sao?
Đã bị cự tuyệt một lần, cậu còn có thể mong đợi Tần Hữu tiếp nhận cậu không?
Cậu trả lời dứt khoát, kiên quyết, tâm tình Tần Hữu thống khoái chút, ánh mắt chăm chú nhìn đường phía trước “Rất tốt, tên đó không thích hợp với cậu, sau này cách xa tên đó một chút.”
Kỳ thực Tần Hữu trong lòng cũng ít nhiều hiểu được, chuyện giữa Sở Dịch và Triệu Ly Hạ là rất khó xảy ra.
Nhưng, dù chỉ là muốn tiếp cận, một người mơ tưởng Sở Dịch, lần trước nhìn như vô tình mà tiếp xúc thân thể, có thể chính là cố ý chiếm tiện nghi của Sở Dịch, hơn nữa còn thực hiện được, hắn liền cảm thấy trái đất thực chật hẹp, rất nhiều người đều không cần phải sống.
Ánh mắt Triệu Ly Hạ nhìn về phía Sở Dịch có bao nhiêu ý dâm, có khi cũng đã từng ảo tưởng tới bộ dáng cá nước giao hòa giữa bản thân cùng Sở Dịch.
Giống như đồ của mình bị người khác mơ tưởng tới khiến Tần Hữu rất không cao hứng.
Tần Hữu cảm thấy được đám lửa trong đầu kia càng ngày càng rừng rực, làm sao bây giờ? Hắn nghĩ.
Ánh mắt liếc nhìn về phía bên kia, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, thân thể khỏe mạnh khiêu gợi, đối với đồng tính nam hay phụ nữ đều có sức mê hoặc trí mạng, Triệu Ly Hạ hẳn không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Hắn thật sự chán ghét ánh mắt thèm nhỏ dãi của người khác khi nhìn Sở Dịch, nếu không, hắn liền đem Sở Dịch nhốt trong nhà, trừ hắn ra, ai cũng không nhìn thấy cậu.
Sở Dịch nghe lời hắn như vậy, cho dù trong lòng không muốn, cũng sẽ không cự tuyệt gì.
Tần Hữu càng nghĩ thân thể càng nóng, ý thức cũng càng ngày càng điên cuồng, hình ảnh này tốt đẹp đến khó tin, hắn chỉ nghĩ thôi liền cứng rồi.
Tần Hữu cảm nhận được toàn bộ máu tươi trong cơ thể đang cuộn trào mãnh liệt, như vậy, hắn mang Sở Dịch tới đâu thì tốt?
Đúng vậy, chính là tòa nhà phía bên dưới ngọn núi kia, ở đó tuyệt đối thanh tịnh, rất nhiều năm không có người ở, chính hắn cũng chỉ ở khi còn bé.
Đột nhiên một hình ảnh xông thẳng vào não hắn, còn ở trong hỗn độn, thân thể Tần Hữu đột nhiên chấn động mạnh, lúc lấy lại tinh thần, trên lưng đều là mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ tới, còng tay đem mẹ hắn trói tại đầu giường.
Xe thắng gấp một cái, đột nhiên đứng ở giao lộ, trong xe hai người bởi vì quán tính liền nghiêng người về phía trước.
Tần Hữu trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo, bị chi tiết nhỏ vừa lóe lên dọa cho phát sợ.
Sở Dịch ngồi vững, một mặt kinh ngạc nhìn sang, ” Chú Tần?”
Tần Hữu ngẩng mặt tựa lưng vào ghế, tròng mắt đen nhánh tràn đầy đồi bại âm u, mà giờ khắc này, Sở Dịch coi như là người lanh lợi, nhiều kinh nghiệm giỏi quan sát, cũng không thể đoán được Tần Hữu trong lúc vừa nãy đã trải qua cuồng phong sóng biển thế nào.
Đủ cuồng phong để khiến hắn hoài nghi nhân sinh mấy chục năm của bản thân.
Sở Dịch trong lòng cũng là sôi trào khắp chốn, cậu yêu một người