Đến lúc này, Sở Dịch mới biết Tần Hữu là người như thế, ngay cả bị thương nặng hay ngã xuống cũng sẽ không thật sự được thanh tịnh.
Hai ngày sau đó, người tới thăm bệnh Tần Hữu nối liền không dứt, có người là tới thăm, có người mang theo công việc quan trọng tới để hắn tự mình phê duyệt, nhìn ra được Tần lão gia tử rất coi trọng Tần Hữu – tôn tử duy nhất này, phần lớn thời gian đều sẽ ở lại bồi hắn.
Thời gian để Sở Dịch đơn độc nói một câu với Tần Hữu cũng không có.
Buổi sáng ngày thứ ba, nghe nói Tần Hữu đã có thể xuống giường, cậu vội vã ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của Tần Hữu, tựa hồ đang cùng người nào đó trò chuyện.
Phòng bệnh bên ngoài chỉ có mình cậu, Sở Dịch ở bên ngoài nhìn vào trong, chênh chếch tầm mắt nhìn qua cửa sổ.
Cậu nhìn thấy trong gian phòng nhỏ bên ngoài, cách đó không xa là khu vực phòng bệnh, Tần Hữu mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên xe lăn, chân trái bó bột.
Mà trên ghế sa-lông dành cho khách đến thăm, có một đôi nam nữ trung niên, ở giữa bọn họ là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái ấy mặc một bộ váy liền, trang điểm tinh tế, diện mạo tỏa sáng, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ mê người.
Thần sắc Tần Hữu vẫn chìm túc, lạnh lẽo, cứng rắn như thường ngày, đôi mắt đen kịt thâm thúy có đôi chút hòa hoãn do duy trì giáo dưỡng cơ bản cùng khách sáo, cơ bản không có một giây nào dừng lại trên người cô gái.
Thời điểm hắn nói chuyện, hai gò má trắng nõn của cô gái đỏ lên.
Tần lão gia tử đưa lưng về phía Sở Dịch, Sở Dịch không nhìn thấy sắc mặt ông, nhưng từ bóng lưng cùng tiếng nói chuyện mơ hồ, có thể đoán được đề tài của ông tựa hồ vẫn luôn vòng tới vòng lui giữa cô gái nọ và Tần Hữu, Sở Dịch thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười khi ông nói chuyện này có bao nhiêu ý tứ sâu xa.
Kỳ thực cũng chỉ là tình cảnh tới thăm bệnh, đừng nói biểu hiện, Tần Hữu ngay cả khóe mắt, lông mày, thần sắc, bất luận là gì cũng không tìm được chi tiết nhỏ nào mang tia ám muội, nhiều nhất cũng chỉ là người bên ngoài có mục tiêu đó mà thôi.
Nhưng, coi như sớm đã có đáp án, ngực Sở Dịch vẫn đau mãnh liệt, thời khắc này, cậu biết rõ, hình ảnh đó mới là con đường vốn dĩ của Tần Hữu.
Đây mới là đường ngay thẳng đối với đại đa số người, còn cậu, chỉ là trong thời điểm Tần Hữu không tỉnh táo đi chệch đường mà thôi.
Đúng vào lúc này, ánh mắt Tần Hữu đảo qua ngoài cửa sở, lướt về phía cửa, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Sở Dịch liền đứng không nhúc nhích, ánh mắt buộc chặt giữa không gian an tĩnh mà đối diện.
Trong khoảnh khắc cuồn cuộn, ánh mắt Tần Hữu cấp tốc bình tĩnh lại, sau đó, con ngươi đen đặc lại trở về vẻ an tĩnh giống như cơn gió nhẹ giữa đêm đen ngoài khơi xa.
Sở Dịch cảm thấy bản thân giống như đã lênh đênh trên vùng biển quá lâu, dù dưới mặt nước vẫn luôn thường trực những nguy hiểm rình rập, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy rằng vùng biển đó thật ấm áp, yên bình.
Giống như, có thể thay cậu, gánh chịu mọi khó khăn, nguy hiểm, phong ba của cuộc đời.
Bốn mắt yên lặng quấn quýt trong vài giây, rất nhanh, Sở Dịch chậm rãi tạo nên nụ cười tối nghĩa.
Cậu nhìn thấy lông mày Tần Hữu hơi nhảy một cái, trong mắt tựa hồ lóe lên vẻ bất nhẫn.
Trước khi cả người Tần Hữu trở nên mơ hồ trong tầm mắt cậu, Sở Dịch đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Cậu lênh đênh tại vùng biển này cũng đã quá lâu rồi, hiện tại, đã tới lúc lên bờ.
Mấy phút sau khi Sở Dịch về phòng, Yến Thu Hồng tới.
Sở Dịch lúc đó đang ôm đầu gối ngồi trên giường sững sờ, lúc nhìn thấy Yến Thu Hồng mới vội vàng giơ tay xoa mặt, thân thể hơi động, chân lập tức bước xuống giường.
“Ai?” Yến Thu Hồng liền vội vàng tiến lên ngăn cậu, cười nói: “Ngồi đi, như thế nào thì được cái đó, khiến cậu bệnh mà còn phải câu nệ như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu.”
Nhưng Sở Dịch vẫn kiên trì đứng dậy.
Hai người ngồi trên ghế sa-lông bên cửa sổ hàn huyên vài câu, vẫn chưa nói tới đề tài chính.
Nhìn tình huống này, Sở Dịch liền đoán Yến Thu Hồng có thể là tới chỗ cậu, chờ khách của Tần Hữu rời đi.
Ai biết trầm mặc một hồi, Yến Thu Hồng nói, “Sở Dịch, tôi dự định mở công ty riêng, địa chỉ công ty cũng đã chọn xong, tại đế đô, cậu có muốn đi cùng tôi không? Tôi có thể bảo đảm cung cấp cho cậu những tài nguyên mà so với công ty hiện giờ của cậu đều tốt hơn.”
Sở Dịch đột nhiên sững sờ, đến nửa ngày mới mở miệng nói tiếp, “Hợp đồng giữa tôi với công ty chưa tới hạn, lại nói, chị Nhàn vẫn luôn chăm sóc tôi.”
Yến Thu Hồng cười cười, “Thẳng thắn nói, người môi giới của cậu tôi cũng muốn thuê về, hợp đồng chưa tới hạn, cho bọn họ phí bồi thường vi phạm hợp đồng là được rồi, tôi bỏ thêm một chút, cuối cùng vẫn là cậu kiếm về cho tôi, tôi cũng không mất gì, không phải sao?”
Sở Dịch không lên tiếng, một lúc lâu mới thốt ra một nụ cười tối nghĩa.
Mùa hè năm nay đang lặng lẽ đến, Sở Dịch tắt máy điều hòa trong phòng bệnh, đem sơ mi mặc lên người, cảm nhận được cái nóng liền lấy lại tinh thần, đã là tháng sáu rồi.
Lúc cậu đi tới phòng bệnh của Tần Hữu, Tần Hữu cùng Tần lão gia tử đều đang ở, Sở Dịch cười với bọn họ, hỏi thăm một chút, sau tán gẫu vài câu, sau đó nói với Tần lão gia tử: “Trời bên ngoài không nóng lắm, hay là cháu đưa chú Tần ra ngoài hóng mát một chút?”
Tần lão gia tử híp mắt lại, rất vui sướng nhận ra điều gì, ngay lập tức tươi cười rạng rỡ.
Ông trên dưới đánh giá Sở Dịch, hỏi, “Thân thể cậu khôi phục rồi sao?”
Tần Hữu không lên tiếng, chỉ là ánh mắt không hề chớp mắt nhìn về phía Sở Dịch, chú Tần, hai chữ đơn giản như vậy, nhưng lại giống như mọi thứ quay lại điểm ban đầu vào thời khắc Sở Dịch bước ra khỏi cửa.
Sở Dịch, đã rất lâu không có gọi hắn như vậy.
Ngày này ánh mắt trời rất đẹp, vườn hoa phía sau bệnh viện phi thường yên tĩnh, vườn hoa dựa vào ngọn núi vắng, bên tai thi thoảng truyền tới tiếng chim hót.
Tần Hữu ngồi trên xe lăn, Sở Dịch đẩy hắn đi trên con đường mòn xuyên qua vườn hoa, ven đường đều là cây cối, hoa cỏ xanh tốt, đầy đủ màu sắc.
Sở Dịch nhìn quanh, mọi thứ tốt đẹp đều giống nhau, thời điểm nở rộ đều vô cùng tráng lệ, thời điểm tàn phai lại càng thêm bi thương.
Cậu rũ xuống mi mắt, một lát sau liền nâng lên, hít sâu một hơi, “Bây giờ là đầu hè. Năm ngoái, đầu mùa hè, chú đang làm gì?”
Cánh tay Tần Hữu khoát lên tay vịn, hơi nghiêng đầu, hắn muốn hoàn chỉnh, tường tận trả lời câu hỏi này của Sở Dịch.
Nhưng trong đầu chuyển một vòng, lại phát hiện hắn bất luận sự kiện đặc biệt nào cũng không nhớ nổi.
Không phải đầu mùa hè năm ngoái, mà là từ sau khi mẹ hắn qua đời cho tới khi lần thứ hai gặp Sợ Dịch, suốt hai mươi năm đó, cuộc đời hắn vẫn luôn là một hình thức đồng nhất.
Vì trách nhiệm gia tộc mà bôn ba bận rộn, thời điểm nhàn rỗi đều một thân một mình, cũng là thật hưởng thụ loại yên tĩnh cao ngạo kia.
Trằn trọc nhiều lần, hè qua đông đến.
Nhưng, Sở Dịch xuất hiện giống như đột nhiên khuấy lên một hồ nước bình lặng, sau đó gây nên một trận sóng nước mãnh liệt, dao động thật lâu cũng không lặng.
Tư vị này, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua, hết thảy đều khiến hắn không kịp chuẩn bị, nhưng hắn dĩ nhiên lại có thể thích ứng nhanh đến vậy, thậm chí, chưa từng có một tia chống lại hay ghét bỏ.
Tần Hữu đấu tranh tâm lý