Ngày 31 tháng 12 năm 2014, năm mới sắp tới, tại Cẩm Viên.
Sau mấy tiếng trang hoàng, hội sở xa hoa lộng lẫy, ánh đèn cùng hoa tươi khiến gian phòng tỏa ra ánh sáng lung linh tráng lệ hơn nhiều so với ngày thường.
Giữa vẻ đẹp hào hoa phú quý này lại có phần không thích hợp, một người đàn ông năm mươi tuổi hói đầu đang chật vật ngã trên mặt đất.
Tay hắn đang bị bảo tiêu của Tần Hữu ghìm chặt ở phía sau, không thể động đậy, ánh mắt hoảng loạn mà nhìn về phía thượng tọa: “Ngài Tần, tôi thật sự không hiểu ngài đang nói gì, tôi muốn gặp Lão thái gia.”
Trong phòng yên tĩnh có chút tiêu điều, trên ghế sa-lông, khuỷu tay Tần Hữu đặt trên tay vịn rộng lớn, một tay khác khoác lên đôi chân dài, ngồi không nhúc nhích.
Mà con ngươi đen thâm trầm giống như hồ sâu đông lạnh ghê người, ánh mắt băng lãnh không gợn sóng, nhưng lại tỏa ra cảm giác ngột ngạt trầm trọng cơ hồ có thể khiến người khác nghẹt thở.
Thấy môi mỏng của hắn nhếch lên vô cảm, rất hiển nhiên là đang xem thường tên lâu la này.
Vị trợ lý cúi đầu nhìn người đàn ông hói đầu, nở nụ cười: “Mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao? Lão già ngươi phạm phải chuyện gì, cũng phải trả giá thật lớn, hi vọng lão thái gia sẽ che chở cho cả đời sao?”
Nói xong, ánh mắt liền chuyển về phía Tần Hữu, Tần Hữu vẫn duy trì tư thái đó nhưng lại bất động ngồi xuống, trên người lại là một bộ âu phục màu tím tối tăm.
Cả người hắn, khí tràng mạnh mẽ vẫn như mọi ngày, gương mặt vô cùng tuấn dật, cơ thể được âu phục bao lấy không một nếp gấp, mỗi đường nét so với trước đây càng thêm gọn gàng lạnh lẽo, cứng rắn.
Hoàn toàn không giống ngày xưa, đường nét nhu hòa mang theo sức sống, giờ đây chỉ còn là sự cường thế, hờ hững, âm u đầy mùi chết chóc. Từ sau khi Sở Dịch rời đi, hắn vẫn luôn như vậy.
Thật giống như chuyện kia, rốt cục cũng mang đi tia nhân tình cuối cùng vốn cũng không nhiều trên người hắn.
Đương nhiên, ra tay cũng tàn nhẫn hơn, không hề e dè, vị trợ lý nhìn người đàn ông dưới chân, người này theo lão thái gia mấy chục năm.
Năm đó, khoảng thời gian Yến Hoan bị đưa đến Nhạn Sơn nghỉ dưỡng, người đàn ông này chính là người bên cạnh lão gia tử, chuyên xử lý những chuyện không thể mang ra ánh sáng, bất quá hiện tại, hắn đã rửa tay, về nhà sống yên ổn, chăm sóc vợ con cho qua tuổi già.
Nửa năm qua, vị trợ lý cũng ít nhiều đoán được, chuyện Yến Hoan năm đó có ít nhiều liên quan tới lão gia tử. Sau khi vết thương của Tần Hữu lành lại, thời điểm động thủ, vốn nghĩ hắn sẽ trực tiếp chỉnh người này tới chết, ai ngờ, Tần Hữu chỉ âm thầm kéo ra người đã làm một hai sự việc không thể để lộ ra ánh sáng.
Chờ đến khi lão hói đầu bị phiền phức tìm tới, vô lực tự vệ, liền cắt đứt mọi khả năng gặp mặt giữa gã và lão gia tử.
Vì vậy tên này chỉ có thể mở đường riêng, đi khắp nơi tìm những người đã từng đi theo lão gia tử nói chuyện, hành động này của lão liền đem toàn bộ nhóm người thân tín của lão gia tử bày ra trước mắt Tần Hữu.
Vị trợ lý giờ mới hiểu được Tần Hữu đây chính là bắt người làm mồi, đem đám người vẫn luôn chỉ nhìn lão gia tử mà làm việc chậm rãi thu thập.
Tần Hữu dĩ nhiên là muốn che mắt lão gia tử.
Hiện tại mồi đã tận dùng, cuối cùng cũng tới lúc trừng trị hắn.
Hiển nhiên, lão hói đầu vừa nghe vị trợ lý nói, liền nghĩ tới những chuyện phát sinh trong mấy tháng nay, cũng lập tức minh bạch.
Sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Tần Hữu: “Ngài Tần, nguyên lai, vẫn luôn là ngài,…. tại sao?…”
Con ngươi đen đặc của Tần Hữu hơi động, ánh mắt quét tới ngày càng rét lạnh, nghiêm nghị, âm trầm.
Vị trợ lý hiểu ý, lập tức uốn gối, ngồi xổm xuống, vỗ vai lão hói đầu: “Bác Đàm, mọi việc đều có nhân quả, làm ác luôn bị báo ứng. Ngài Tần nói bác đi tự thú cũng chính là cho bác con đường sáng, bác cũng biết rõ càng cố chấp sẽ lại liên lụy tới vợ con, bác nói có phải không?”
“Chuyện bác phạm phải dù cũng không phải tội chết, nhưng cũng là tù chung thân, những ngày trong đó rất gian nan, sự kiện kia, ngài Hàn cùng bác là đồng phạm, để cho hắn vào trong đó bầu bạn với bác, vậy không phải là vui vẻ sao, tôi nghĩ chuyện này xảy ra vào năm trước đúng không.”
Ngài Hàn trong miệng vị trợ lý chính là người thay lão hói đầu mật báo cho lão gia tử, lần này Tần Hữu muốn bắt lão để giết gà dọa khỉ.
Lão hói đầu mặt trắng bệch, con ngươi đảo một vòng, liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cái ghế bên trên.
Tần Hữu đang ngồi ở đó, vẫn chưa nói lời nào, cả người tỏa ra sát ý, khí thế uy nghiêm giống như đã nắm cả thế giới trong tay, không có chỗ nào không tuyên cáo rằng đại nạn của lão sắp tới.
Biết rõ bản thân vô lực cứu vãn, thân thể lão hói đầu co quắp ngã trên mặt đất, nửa ngày mới nói ra được một câu: “Được, tôi đồng ý, lôi kéo Hàn tổng xuống nước, thế nhưng…. Ngài Tần… Ngài phải đảm bảo sẽ buông tha người nhà tôi.”
Lúc này, Tần Hữu chậm rãi đứng dậy, chân dài bước xuống, chậm rãi hướng tới chỗ lão.
Trong tầm mắt, đôi giày da bóng loáng của Tần Hữu ngày càng gần, lão hói đầu ra một lưng mồ hôi lạnh.
Tần Hữu vẫn đang thong thả bước tới trước mặt lão, ánh mắt bình tĩnh khóa trên người, mở ra bàn tay đưa về phía trợ lý.
Trợ lý sững sờ, chốc lát mới phản ứng được, từ trong túi áo rút ra bút máy, vững vàng đặt ở lòng bàn tay Tần Hữu.
Tần Hữu mở nắp bút, ném qua một bên, sau đó, ngồi xổm xuống trước mặt lão.
Cả người lão run lẩy bẩy, Tần Hữu không hề lay động đôi mắt, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người lão, giống như nhìn một xác chết.
Lão vẫn không có phản ứng gì, Tần Hữu khẽ nâng mũi chân, đạp lên đôi tay đang đè xuống đất của lão.
Lão ta ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, vừa định giãy dụa liền bị mấy người đằng sau gắt gao đè lại, khiến lão không thể động đậy.
Lúc này, Tần Hữu rốt cục mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi bước chân vào căn phòng này: “Lúc trước, chỉ dùng cái tay này, rót thuốc vào miệng bà ấy?”
Giọng nói Tần Hữu phi thường trầm thấp, yếu ớt truyền đến như lời của thần chết, lão hói đầu nhất thời trợn mắt.
Vừa dứt lời, Tần Hữu cầm bút máy, ngòi bút hướng về mu bàn tay lão, đột nhiên đâm xuống, một trận đau đớn thấu xương ập tới, trong khoảnh khắc, máu tươi bắn tung tóe, lão hói đầu nhất thời kêu lên thảm thiết.
Lão hói đầu cuộn tròn trên đất, ôm lấy cái tay bị thương, cả người co giật, gào lên đau đớn.
Tần Hữu đứng lên, bình tĩnh ánh mắt hờ hững nhìn về phía lão, giơ tay ưu nhã, phẩy tay áo vốn không dính chút tro bụi nào.
Sau đó, từ trên tay trợ lý nhận lấy khăn tay, ung dung thong thả đem đầu ngón tay dính máu lau sạch.
Khăn mùi soa hoen ố bị ném xuống đất, Tần Hữu không thèm liếc lão, quay đầu đi ra ngoài.
Vị trợ lý vội vã mang áo khoác đuổi theo, ngoài cửa hội sở, ánh đèn lấp loé, xa hoa đồi trụy.
Tần Hữu đã mặc xong áo khoác, người đàn ông cao to kiên cường được mấy bảo tiên vây vào trong, nhanh chân rời đi.
Ngày hôm đó trời rét đậm, màn đêm gió lạnh gào thét.
Bảo tiêu mở cửa xe cho hắn, Tần Hữu bước xuống, chiếc xe liền nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Đảo cát mênh mông, bãi cỏ Đông Hải, mặt trời sáng chói đẹp đẽ.
Đạo diễn hô một tiếng qua, Sở Dịch cười, tay ra dấu OK, liền nhanh chóng đi qua một bên.
Người bên ngoài đều mặc quần áo ngắn, chỉ có mình cậu là mặc quần dài, chiếc áo sơ mi trắng trên người ướt đẫm, dính chặt vào thân thể.
Cậu tới đây được hai ngày rồi, hiện tại là đang quay MV cho ca khúc mới của nữ ca sĩ đang “hot” trong giới.
Nửa năm qua, giống hệt những gì cậu đã nói khi rời khỏi Tần Hữu, công tác phi thường bận rộn, cơ hồ đã lâu chưa đặt chân tới thành phố S.
Nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, “Thành phố không màn đêm” đã phát sóng, giống như những gì Yến Thu Hồng đã nói, bộ phim truyền hình này có diễn viên chất lượng từ nam chính, nam phụ tới cả nam thứ… chẳng bằng nói là toàn bộ các nam thần đều quy tụ về đây.
Hơn nữa, giống như tất cả các sản phẩm trước của Yến Thu Hồng, bộ phim này vẫn