Phía đông ngoại thành, nhà cũ Tần gia.
Một chiếc xe ô tô màu đen vững vàng lái vào trong sân nhỏ, ngày đông, cây cối hoa cỏ úa tàn, phong cảnh trong sân có chút tiêu điều khác lạ.
Xe dừng lại trước nhà, tài xế xuống xe rồi mở cửa sau, một đôi chân dài từ trong xe bước ra, Tần Hữu không nhanh không chậm xuất hiện, bên ngoài bộ âu phục là một chiếc áo khoác tối màu phẳng phiu, càng tôn lên vẻ cao lớn kiên cường của hắn, khiến người khác run sợ không dám mạo phạm.
Mới đi tới cổng vòm, vị trợ lý từ cửa chính tiến lên đón, đến gần hắn một chút, thấp giọng nói: “Đến không ít người, đều ở bên trong.”
Nói xong, cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Hữu.
Hôm nay là sinh nhật của Tần Hữu, nhưng bản thân Tần Hữu vẫn luôn không thích náo nhiệt, tiệc sinh nhật này cũng là do lão gia tử tổ chức, hiện tại quan hệ giữa hai người lại rất vi diệu, suy xét tính hình, hắn không biết lát nữa Tần Hữu sẽ làm ra loại phản ứng gì.
Bước chân Tần Hữu dừng lại, lại giống như những chuyện xảy ra trong phòng cũng không đáng nhắc tới, ánh mắt nhìn vị trợ lý: “Có tin tức gì sao?”
Vị trợ lý lắc đầu: “Vẫn chưa có đầu mối gì, trên người chú Cường cũng không có gì.”
Tần Hữu muốn tìm một người đàn ông có cái bớt hình đầu chó ở đằng sau vai, là người đã thay lão gia tử lén lút làm mấy việc, mấy tháng qua, bọn họ dùng mọi thủ đoạn để điều tra, vẫn không phát hiện được người nào có đặc điểm này.
Lông mày Tần Hữu cau lại, hiển nhiên là không vừa ý với kết quả này. Vị trợ lý vốn muốn nói gì đó, chuyện lão gia tử khắt khe với Yến Hoan là có thật, nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng khác, hung thủ giết Yến Hoan chưa chắc đã là người của lão gia tử.
Nhìn sắc mặt Tần Hữu, lại nghĩ tới đám người đang chờ bọn họ ở bên trong, hắn cũng không đem lời nói ra khỏi miệng.
Bọn họ đi vào trong, trong đại sảnh, khách mời tụ tập dưới một mái nhà, tất cả đều là thân thích hoặc có mối quan hệ tốt với Tần gia.
Tần lão gia tử ngồi ở ghế trên, đang cười híp mắt, vui vẻ trò chuyện với một người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt.
Vị trợ lý theo bản năng mà liếc nhìn Tần Hữu, người trẻ tuổi này là cháu của em trai ruột của lão thái gia, ở Tần gia này, xét trong ba đời có thể xem như là người có dã tâm và bản lĩnh.
Gần đây lão gia tử cùng vị cháu trai này rất thân thiết, ngày hôm nay còn gọi hắn tới ngồi trước mặt, trước mặt mọi người không ngại tán thưởng hắn, hiển nhiên là có ý tứ cân nhắc tới hắn.
Thời điểm mới lộ ra chút thông tin về sự bất hòa giữa hai ông cháu, đột nhiên lại đem nhân vật như vậy tới trước người, lão gia tử ý tứ nhắc nhở ai, không cần nói cũng biết.
Vì vậy, khi Tần Hữu đi tới, đại sảnh nháy mắt yên tĩnh lại.
Mà chuyện này đối với Tần hữu mà nói, cũng không tính là việc gì to tát, hắn vẫn như thường lệ, đi tới bên cạnh Tần lão gia tử ngồi xuống, gặp ai thì hàn huyên hai ba câu, không thất thố cũng không thất lễ, thần sắc một tia biến động cũng không có.
Ở đây, những người nhìn ra chút manh mối đều im miệng không nói, yên lặng nhìn ông cháu hai người nói chuyện.
Quả nhiên, chưa nói được vài câu, Tần lão gia tử vỗ vai cháu trai, có chút ít tán thưởng mà nói với một ông lão đang ngồi gần đó: “A Phong thực sự là kiệt xuất đời này của nhà chúng ta, năm đó, tôi nói với ông để hắn làm con nuôi, đến ở với tôi, vậy mà ông không chịu, là ông cản trở tiền đồ của đứa nhỏ a…”
Thở dài, liền nửa thật nửa giả hỏi: “Lời này, ngày hôm nay tôi lại nói với ông lần nữa, ông nghĩ xem, câu trả lời của ông có giống câu trả lời năm đó không?”
Đây chính là công khai xem nhẹ mặt mũi của người thừa kế duy nhất – Tần Hữu.
Đại sảnh nháy mắt yên lặng như tờ.
Chỉ có người được tán thưởng này, thần sắc hoảng sợ nhưng bên trong lộ ra một phần mừng rỡ, vẫn duy trì nụ cười khéo léo, cho dù đã cực lực ức chế, trong đôi mắt vẫn lộ ra tia sáng.
Nếu như Tần Hữu chỉ là một vị công tử sống trong nhung lụa, người ngoài cuộc còn có thể sinh ra chút hứng thú xem náo nhiệt, nhưng, tiền đồ, kế sinh nhai của những trưởng bối, hậu bối ở đây, hơn một nửa đều phải nhìn sắc mặt hắn.
Những người này đều hiểu trong lòng, vị trí của Tần Hữu trong lòng Tần lão gia tử là không thể thay đổi được, cho dù ông thật sự muốn làm gì, hiện tại cũng không dễ mà lay động được vị trí của Tần Hữu.
Đây chính là lấy người ngoài làm ngụy trang, hai ông cháu không biết vì sao lại đối chọi nhau.
Quả nhiên, chốc lát, Tần Hữu khoan thai để chén trà trong tay xuống, không hề lay động ánh mắt, liếc nhìn người đang chờ bên cạnh, “Đi lấy mấy chén rượu.”
Tần lão gia tử híp lại đôi mắt, rất nhanh, rượu đưa ra.
Tần Hữu đánh mắt nhìn về phía vị A Phong kia, rượu rất nhanh liền được bưng tới trước mặt A Phong.
Tần Hữu dựa lưng vào ghế, khớp xương ngón tay rõ ràng, chậm rãi sửa sang lại tay áo sơ mi trắng noãn, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Trầm giọng mở miệng, lời là nói với A Phong: “Ông xem trọng cậu, rượu này, cậu có chịu uống không?”
Thần sắc Tần Hữu cũng không hề có một tia không thích, mà chỉ cần không phải là kẻ ngu, nhiều ít cũng có thể nhìn rõ đây là tư thái muốn ra oai phủ đầu.
A Phong khẽ run, giả bộ trấn định mà cười, ánh mắt giống như vô ý mà nhìn về phía Tần lão gia tử.
Miệng hắn hơi giương ra, vừa muốn mở miệng.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát nhẹ, “Cậu dám uống sao?”
Một câu ngắn ngủi, thần sắc Tần Hữu trước sau vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng giọng nói mang khí tức uy nghiêm, lạnh lão khiến người ta phải kinh hãi.
Người bị hắn chất vấn run run, trên mặt nhất thời trắng bệch không còn giọt máu.
Ngón tay Tần Hữu nhẹ gõ lên tay vịn, ánh mắt nhìn về phía lão gia tử, nói một cách lạnh lùng: “Rượu đều đã rót, không uống thì đáng tiếc.”
Sắc mặt Tần lão thái gia lúc xanh lúc trắng, ánh mắt Tần Hữu hướng về một góc trong đại sảnh nhìn qua, hai bảo tiêu của hắn lập tức hiểu ý đi tới.
Hai người đàn ông cao to, một người đè lại A Phong cùng cố định đầu hắn, cưỡng chế hắn ngửa đầu há miệng, một người khác bưng chén rượu lên, không chút do dự mà đem cả chén rượu đổ vào trong miệng.
Từ đầu tới cuối, trong đại sảnh có chừng hai mươi người, không một ai dám lên tiếng, trong đại sảnh nhất thời có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ngay cả Tần lão gia tử cũng chỉ đứng lên, dùng gậy nặng nề đứng vững.
Tiệc sinh nhật hôm nay, rất nhiều người nhưng cũng không còn hứng thú ăn uống gì, Tần Hữu từ trong nhà đi ra, được mấy bảo tiêu bao lại, nhanh chân đi tới chỗ xe đậu.
Hôm nay thân thích trong nhà cơ hồ đều tới đông đủ, có một đám đứa nhỏ đang trêu đùa trước nhà.
Tần Hữu nhìn lướt qua, không tiếp tục quản bọn họ.
Nhưng, khi hắn sắp sửa đi tới bên cạnh xe, đột nhiên nghe phía sau có một trận bước chân vội vã, sau đó, vạt áo khoác của hắn bị người kéo lại.
Tần Hữu dừng bước quay người, cúi đầu, thấy một cậu nhóc năm, sáu tuổi.
Hắn luôn không thích trẻ con, lông mày tức thì không kiên nhẫn nhíu lại.
Nhưng, đứa nhỏ lôi kéo áo hắn, một điểm cũng không sợ, hỏi: “Ngài có biết chú Sở lúc nào thì tới không?”
Tần Hữu cảm thấy đầu óc trống rỗng, tối nghĩa mở miệng hỏi: “Chú Sở nào?”
Đứa nhỏ không chớp mắt, hỏi lại, “Là chú Sở Dịch, đại minh tinh biết công phu.”
Tần Hữu nửa ngày không nói ra được một chữ, bao lâu rồi không ai ở trước mặt hắn nhắc đến cái tên này?
Hắn thật không nghĩ tới, ở trong đầu những người bất kham sống tại tòa nhà lớn âm lãnh này, lại còn có người giống như hắn, nhớ tới cậu.
Năm nay, lễ Kim phượng được diễn ra tại thành phố S, thời gian là vào giữa tháng giêng.
Khi cái tên Sở Dịch vang vọng trong hội trường văn hóa trung tâm kín chật người này, chính cậu cũng sửng sốt mất mấy giây.
Giải nam phụ xuất sắc nhất của Kim Phượng, đây là giải thưởng đầu tiên của cậu.
Sở Dịch đứng dưới ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu, ánh mắt nhìn qua hội trường rực rỡ, “Cảm ơn công ty cùng người đại diện của tôi, cảm ơn những người trong đội ngũ nhân viên, cảm ơn đạo diễn Yến Thu Hồng, cảm ơn toàn thể đoàn phim .”
“Cảm ơn người vẫn luôn giúp đỡ tôi trên con đường trưởng thành của mình.” Cậu nói.
Đây là thời khắc mà cả đời cậu không thể quên được, cậu kích động đến mức tim giống như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng sau khi vô cùng vui mừng, trong đầu liền nhịn không được mà cảm thấy cô đơn, đây là đỉnh cao đầu tiên trong sự nghiệp của cậu, vậy mà người mà cậu muốn chia sẻ cùng nhất lại không có ở đây.
Nhưng Sở Dịch giống như cảm giác thấy, trong đại sảnh tỏa sáng lung linh này, vẫn luôn có một đạo ánh mắt vẫn luôn không rời người cậu, đương nhiên, tại thời điểm này, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, chỉ là, tầm mắt trói buộc kia khác biệt với những người khác.
Ánh mắt nhanh chóng quét một vòng đại sảnh, đột nhiên nhìn tới cửa phía đông sát trong góc phòng.
Kỳ thực cái góc kia cũng ngồi đầy người, từ chỗ cậu xa xa nhìn lại, cũng chỉ thấy đầu người với vai, căn bản không thể phân rõ ai với ai.
Mà lúc Sở Dịch xuống sân khấu ôm lấy Yến Thu Hồng, ánh mắt lần thứ hai quét tới vị trí đó, cậu mơ hồ nhìn thấy, có một thân ảnh cao lớn từ phía đông an toàn mà lui ra ngoài.
Sở Dịch nhất thời sửng sốt, bóng lưng kia hết sức quen thuộc, cậu lập tức thoáng dùng sức đẩy Yến Thu Hồng ra, đối người bên cạnh cười nói: “Cám ơn mọi người, tôi đi một chút sẽ trở lại.”
Sau đó, vòng qua ghế khán giả nhanh chân chạy tới chỗ kia.
Cậu vẫn an toàn chạy tới đường thông tới cửa, vừa mới muốn mở cửa, cánh tay lại bị người kéo lại.
Quay đầu nhìn lại chính là trợ lý Tiểu Phùng, Sở Dịch phản kháng, nhưng Tiểu Phùng vẫn không tha mà gắt gao kéo lấy cánh tay cậu, hổn hà hổn hển nói: “Anh Sở Dịch, muốn làm gì thì