Trong mơ mơ màng màng, thấy trên cổ có lực đạo không nặng không nhẹ lại có tiết tấu, Sở Dịch chậm rãi mở mắt, còn đang buồn ngủ phát hiện trong phòng có tia sáng u ám, ngoài cửa sổ sắc trời cũng không rõ, thời gian hẳn cũng không còn sớm.
Mà người đánh thức y, thân ảnh ngược sáng cao to, ý thức chậm rãi trở về, Sở Dịch hơi nhúc nhích quay sang nhìn người gọi y, cho dù ánh sáng không tốt nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng của người đàn ông ấy.
Sửng sốt mất một giây, là Tần Hữu.
Y tối qua uống nhiều, hiện tại chỉ nhớ linh tinh một vài đoạn ký ức ngắn, duy nhất chỉ có một chuyện tương đối rõ ràng, hình như y ngồi trong xe Tần Hữu?
Như vậy, hiện tại là đang trong nhà Tần Hữu, chuyện không thoải mái gặp phải đêm qua ùn ùn kéo đến trong đầu, tất cả tâm tình của Sở Dịch nhất thời ủ dột hoàn toàn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đen không bận tâm của Tần Hữu, y lại thấy xấu hổ nhiều hơn, y thực sự là, lần thứ hai đem mặt vứt đi mà.
Sở Dịch hơi nâng người dậy, ánh mắt đen kịt lóe ra vài tia sáng, không biết nên dùng biểu tình gì mới hợp để nhìn Tần Hữu.
Tần Hữu lại đột nhiên mở miệng: “Cậu đói bụng.”
Sở Dịch: “. . .”
Tần Hữu liếc mắt nhìn cái bụng của y, “Bụng kêu.”
Có sao?
Nhưng Tần Hữu vừa nói như vậy, Sở Dịch lập tức nghĩ dạ dày quả thực có điểm khó chịu, nhất thời liền im lặng không truy hỏi.
Không đợi y nói gì, Tần Hữu đứng thẳng người, một tay đút túi quần, nói: “Vừa lúc, tôi cũng đói bụng.”
Sở Dịch nhìn chung quanh bốn phía một cái lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, “Tôi đi rửa mặt trước, nhà chú có gì ăn không?”
Tần Hữu đứng ở đó, trên người mặc áo lông cùng quần âu, khiến cả người nhìn ôn hòa hơn rất nhiều so với bình thường: “Không có đồ làm sẵn”
Không có đồ làm sẵn là tốt rồi.
Lúc sau hỏi Tần Hữu muốn ăn gì, Sở Dịch tựa như con quay không ngừng di chuyển, rửa mặt xong liền đi xuống dưới nhà, vào phòng bếp bận rộn một hồi.
Cơm nóng, canh nóng, ăn vào sẽ khiến thân thể ấm áp. Nửa giờ sau, Sở Dịch dùng khay bưng hai bát cơm lớn để lên bàn.
Tần Hữu thản nhiên ngồi chờ.
Sở Dịch dùng nguyên liệu có sẵn, lấy con gà luộc lên làm canh, múc nước canh cho vào tô, bên trong bát, sợi mì mảnh, cà rốt thái nhỏ, hành cùng ít rau thơm, đỏ đỏ xanh xanh trông rất đẹp mắt, khiến ai nhìn thấy cũng chỉ muốn chảy nước miếng.
Tần Hữu nhìn, lông mày tuấn mỹ giương lên, Sở Dịch bừng tỉnh, đưa chiếc đũa tới trước mặt Tần Hữu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc sau đem đĩa đồ ăn kèm đặt ra giữa bàn, rồi ngồi xuống đối diện Tần Hữu.
Tướng ăn của hai người cũng tương tự, tuy rằng ăn cũng không chậm, nhưng cũng không phải là kiểu phong cách hào sảng hút sùn sụt, mà mang theo vài phần ưu nhã.
Sở Dịch còn chưa có ăn xong, nghe được cạch một tiếng, cửa mở.
Theo bản năng quay đầu nhìn sang, đứng ở cửa là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, quần áo mộc mạc sạch sẽ, tóc bụi gọn gàng sau gáy, có vẻ như là bảo mẫu hoặc là người giúp việc thời gian.
Người đó thấy Tần Hữu đang ăn cơm, ngạc nhiên nói: “Tần tiên sinh, hôm nay sao ngài lại dậy sớm như vậy, so với bình thường sớm tới hai giờ.”
Tần Hữu chậm rãi hạ đũa, nhàn nhạt nói: “Tôi đặt đồng hồ báo thức.”
Sở Dịch đang cầm muôi uống canh, nghe vậy thiếu chút nữa phun ra, liền nhanh tay bịt chặt miệng.
Cho nên không phải là anh đói tỉnh mà cố tình đặt đồng hồ báo thức để gọi tôi dậy sao? Hiện tại cũng mới bảy giờ.
Cánh tay Tần Hữu đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng gõ vài cái, tuy rằng không cười, nhưng khóe môi cong lên thể hiện tâm tình hắn thập phần khoái trá.
Sở Dịch chôn đầu thật sâu, trong lòng không nhịn được chảy xuống hai dòng lệ uốn éo như mấy sợi mì này.
Y đêm qua rốt cuộc đã làm gì khiến người oán trách? Đang online chờ, rất gấp
Cơm nước xong, Tần Hữu đưa Sở Dịch ra ngoài, xe Sở Dịch đêm qua cũng là do trợ lý lái tới, chìa khóa đưa cho Sở Dịch, Tần Hữu đột nhiên nói: “Ngày đó, Ngô Ngọc tìm cậu gây phiền toái, là bởi vì có người thách đố hắn.”
Ngô Ngọc này hẳn là vị Ngô công tử ở Cẩm vườn đối với Sở Dịch đặt quy tắc ngầm, Sở Dịch cười hỏi: “Có phải là Tưởng Lan không?”
Tần Hữu ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người y, ánh mắt Sở Dịch cũng phi thường bình tĩnh.
Tần Hữu đã quen giao tiếp, loại an tĩnh trước khi bão tố tới này, hắn sao lại có thể không hiểu được chứ, vài giây sau đó, hắn rời tầm mắt, nở nụ cười.
Chờ Sở Dịch lên xe, Tần Hữu nói: “Triệu Ly Hạ cả người đều là chủ ý thối nát, cậu đừng có nghe lời hắn.”
Sở Dịch từ trong xe ló ra, “hú biết hắn?”
“Tôi còn biết chú của hắn.” Tần Hữu trả lời.
Sở Dịch rời đi liền gọi cho Triệu Ly Hạ, mặc dù hôm qua khi nhận được ảnh chụp, y thật chỉ muốn đánh chết tên bạn tốt này, nhưng Sở Dịch không phải là người không dám đối mặt với sự thật, mấy giờ vừa qua đã giúp y chỉnh lý bản thân, nếu chuyện đã rồi, vậy y tình nguyện dùng phương thức tổn hại nhất để vạch ra chân tướng.
Y không sợ bản thân tàn nhẫn, chỉ sợ y không thể tàn nhẫn nổi.
Để tránh xảy ra xung đột lớn, Sở Dịch mấy ngày nay tạm thời tránh mặt Bùi Thành Uyên, vài ngày sau có tiệc rượu, chủ tiệc là một vị cổ đông trong công ty, đến dự chủ yếu là người trong giới.
Sở Dịch đem mình ăn mặc gọn gàng, bảy giờ tối, người đại diện mang theo trợ lý tới dưới lầu đón y, trên dưới quét mắt một lượt, hài lòng nói: “Ừ, rất tốt, cũng không quá già dặn cứng nhắc, lại không thất lễ, mấu chốt là khiêm tốn lễ độ.”
Trên đường đi, người đại diện hỏi: “Cậu xem xong truyện chưa?”
Người đại diện đang nói tới bộ tiểu thuyết đô thị đang hot, mấy ngày trước đang có kế hoạch quay thành phim truyền hình, ngày hôm nay mang Sở Dịch theo, là để gặp đạo diễn Yến Thu Hồng nhằm tạo ra chút ấn tượng.
Vị đạo diễn này có lượng fan hùng hậu, sản phần kịch hay truyền hình trong nước tốt xấu lẫn lộn, trong đám hỗn độn ùn ùn tác phẩm đó, phim của Yến Thu Hồng xem như là có nét đặc biệt riêng.
Hắn nổi tiếng là đạo diễn cuồng khảo chứng, những bộ phim hắn nghiêm túc quay lập tức được giới trẻ đón nhận, được người trong giới nhận định là quái tài.
Về cơ bản cũng là một bộ phim có thể làm hồng một vài diễn viễn, đối với Sở Dịch mà nói, đây là cơ hội tốt, người đại diện không muốn y bỏ qua.
Sở Dịch xoa xoa đầu: “Đọc xong rồi, Yến đạo là người thế nào?”
Người đại diện cau mày nói: “Mặt ngoài hiền hoà khiêm tốn, kỳ thực tính cách có chút cố chấp, không đi theo lối suy nghĩ thông thường.”
Trong khách phòng tiệc rượu, đủ loại ánh đèn, trang phục hoa lệ.
Yến Thu Hồng hơn ba mươi tuổi, Sở Dịch nghĩ hắn quả nhiên là đại bài, người khác đều mặc lễ phục, chỉ có hắn một thân tây trang hưu nhàn nhưng lại toát lên khí chất hào hiệp, tự do tự tại.
Người đại diện mang theo Sở Dịch tới chào hỏi Yến Thu Hồng, bởi vì không biết