Sở Dịch không có hối hận khi cùng Tưởng Lan xé rách khuôn mặt, tuy rằng bên ngoài… Việc này, tra nam là tên đầu têu, nhưng chỉ bằng việc Tưởng Lan cổ động Ngô lão bản đến ép buộc cậu mà nói, đã đủ bỉ ổi, hiểm ác, đáng sợ, nếu đêm đó có chuẩn bị khác, nếu không gặp được Tần Hữu, Sở Dịch không dám nghĩ tới liệu còn hậu chiêu gì không, nhưng cậu dám đánh cuộc, Tưởng Lan hẳn là sẽ muốn một đòn mà hủy diệt mình.
Cậu đêm nay hoặc là không làm hoặc là phải ra oai phủ đầu Tưởng Lan, tâm tình tựa như ác ma ủ mưu đã lâu mà đập vỡ cửa kính nhà bên, rồi lại giống như tiểu hài tử thở hổn hển chạy vù vù về nhà, đã giải được hận nhưng vẫn thấp thỏm.
Cùng trợ lý tiên sinh từ cửa hông phía đông đi ra, ngoài đó có một chiếc xe có rèm che. Trời đang rét đạm, tiếng gió gào thét. Sở Dịch mặc cũng không phải là loại lễ phục dày dặn, bị gió lạnh thổi vào nhịn không được rùng mình.
Trợ lý chỉ tay vào chiếc xe có rèm che, cửa sau vẫn đang đóng nói: “Đi thôi.”
Sở Dịch mở cửa xe ngồi vào trong, quanh thân lập tức được sự ấm áp bọc lại, ngồi ở phía bên kia, lưng ghế được kéo xuống, Tần Hữu một tay để ở tay vịn, hơi nghiêng người, tựa vào cửa, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng giống như là đang ngủ.
Từ sân cỏ cách đó không xa, ánh sáng truyền tới qua cửa sổ xe, Sở Dịch có thể thấy rõ một Tần Hữu, vốn luôn quần áo chỉn chu, tỉ mỉ, nay lại tây trang mở khuya, cà vạt thả lỏng đeo trên cổ, áo sơ mi tùy ý tháo ra hai cúc, cổ áo lộ ra xương quai xanh cùng một mảng da nhỏ, không hiểu sao lại toát ra cái loại khí chất cấm dục mê hoặc như muốn phá tan gông cùm xiềng xích
Áo sơ mi lụa có xu hướng dính sát vào lồng ngực, hiện rõ đường cong cơ ngực hữu lực phập phồng. Hormone giống đực tinh khiết tràn ngập trong xe.
Tia sáng u ám chiếu vào, đường viền gò má tuấn lãng không tỳ vết, giống như phiên bản người thật của Apollo.
Sở Dịch đóng cửa xe, Tần Hữu vẫn như vậy không nhúc nhích, chỉ ngửa cổ ra sau, hầu kết lúc ẩn lúc hiện.
Xoang mũi Sở Dịch bị xông đến nóng lên, cả người cũng không ổn lắm, cậu là một Gay a, cho dù không phóng túng nửa người dưới, ở trong giới cũng có thể xem như đạt danh hiệu giữ mình, thì vẫn là một người khỏe mạnh, kĩ năng gì gì đó cũng tốt.
Trong không gian không lớn, hai nam nhân, một người thì toàn thân như đang tỏa ra xuân dược, này là định nháo thành cái dạng gì a.
Nhưng cậu vẫn nghiêng đầu nhìn sang, tâm tình cùng loại, chỉ có lúc mãnh thú đang ngủ yên này, mới có cơ hội thưởng thức vẻ bề ngoài hoa lệ xinh đẹp.
Trong xe nhàn nhạt mùi rượu, Sở Dịch ngồi một lúc, nghiêng người tiến tới trước mặt Tần Hữu.
Rốt cuộc là đã uống bao nhiêu?
Bỗng có một tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi, Sở Dịch sợ đến mức nhanh chóng ngồi thẳng người.
Trong bóng tối, Tần Hữu mở mắt, con mắt đen kịt thâm thúy có vài phần sương mờ: “Chơi vui không?”
Anh là đang nói chuyện tiệc rượu hay là việc vừa rồi?
Khuôn mặt anh tuấn của Tần Hữu vì chút men rượu mà càng thêm tuấn lãng, mặt Sở Dịch nóng lên, chớp chớp mắt vài cái, cười gật đầu: “Không tệ.”
Tần Hữu đưa tay đem cửa sổ xe kéo xuống, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, châm lửa.
Một điểm lửa nhỏ vụt tắt trong xe, Sở Dịch đội nhiên mở miệng: “Còn không? Cho tôi một điếu?”
Qua vài lần gặp mặt, Tần Hữu chưa từng thấy Sở Dịch hút thuốc, vì vậy tay tự nhiên đưa tới, cầm lấy tay phải của Sở Dịch, kéo đến trước mặt chăm chú nhìn xuống, cho dù ánh sáng mở ảo, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng các đầu ngón tay đều trắng nõn sạch sẽ, da tay không hề bị tiêm nhiễm sắc vàng từ thuốc lá.
Cảm giác da dính vào nhau, Sở Dịch không nhịn được ngẩn ra, nhưng Tần Hữa rất nhanh đã buông tay: “Nếu đã không hút thì đừng hút.”
Anh không phải đang hút sao? Giọng điệu của Tần Hữu thật giống cha cậu, nhưng, đáy lòng Sở Dịch cảm thấy có chút kì quái, thật lâu chưa ai thật tâm quan tâm đến cậu mà nói như vậy.
Lặng im trong chốc lát, Tần Hữu đem tàn thuốc ném ra ngoài, đột nhiên nói: “Hai chuyện”.
Sở Dịch theo tiếng nhìn sang, Tần Hữu một tay chống đầu, một tay từ trong túi tiền tây trang móc ra một phong thư, “Cậu gần đây có phải là đang tìm những thứ này.”
Sở Dịch lập tức nhanh tay nhận lấy, lấy điện thoại ra chiếu đèn, trong phong thử có tờ giấy hơi mỏng, tài sản thu chi của Bùi Thành Uyên cùng những mảng đầu tư đều có.
Bề ngoài thì không thấy gì nhiều, hơn nữa Sở Dịch cũng đã đánh giá quá thấp trình độ vô sỉ của Bùi Thành Uyên; Bùi Thành Uyên mượn cớ mua nhà mới nên “mượn’ của cậu chừng hai trăm vạn, rồi cũng lờ tịt không thấy bóng dáng đâu, giờ hóa ra là được chuyển vào tài khoản của Tưởng Lan.
Quả nhiên, một năm qua, giữa bọn họ, cũng chỉ là một hồi chuyện cười mà thôi.
Nhưng, cậu thật sự nên cảm ơn Tần Hữu, trong chớp nhoáng, mặt mày ủ rũ của Sở Dịch biến mất, y cười trừ một chút, đối Tần Hữu nháy mắt.
“Cảm ơn.”
Yêu nhau nhưng không có quan hệ hôn nhân, khi chia tay, điều cần phải chú ý đầu tiên chính là thanh toán tài sản một cách rõ ràng, cậu cũng chính là có suy nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Tần Hữu cũng nhìn ra.
Sở Dịch đem phong thư nhét vào trong túi, trong xe một lần nữa rơi vào u ám, ánh mắt Tần Hữu nhìn về phía Sở Dịch, trong phong thư có gì, hắn đã sớm xem qua, hắn cũng biết đối với Sở Dịch đây cũng là một lần nữa bị đả kích.
Hiện thực tàn khốc, thế nhưng hắn vẫn đem than đặt trước mặt Sở Dịch, lúc nãy Sở Dịch mặt mũi biến sắc, xong lại lập tức thu liễm tâm tình, hắn đều để ở trong mắt.
Đèn đường lưu ly bên ngoài phản chiếu lại đường cong gò má tinh xảo của Sở Dịch, hai tròng mắt trong suốt nhìn về phía trước, khí chất của Sở Dịch, có sự thoải mái khỏe mạnh của một đại nam hài, thậm chí, bảy năm trước, một Sở Dịch mười ba tuổi, cả người đều ủ dột bất cần đời, cũng không có được cái khí chất như bây giờ.
Cậu dường như đã thay da đổi thịt, tính tình sang sảng thuần khiết, cất giấy bên dưới là sự ‘ngoan’ cùng sự dẻo dai, đứa bé này, ở những lúc hắn không nhìn thấy, đã hoàn toàn trưởng thành.
Tần Hữu không thể nói rõ tâm tình của bản thân, nhưng không hề nghi ngờ là có sự sung sướng trong đó, đại khái, là người cùng loại, tính cách như vậy cùng với nội dung vở kịch như này, bản thân rất hài lòng sao?
Lại ngồi một lúc, Sở Dịch nghiêng đầu hỏi: “Anh vừa mới nói là có hai chuyện?”
Tần Hữu ngả lưng, dựa vào ghế: “Có một số việc có thể trừ