Ba ngày nhanh chóng trôi qua, chiều chủ nhật Tần Hữu phải lên máy bay. Buổi trưa, đang thu thập hành lý, chuẩn bị đi ăn trưa rồi lên máy bay, cửa phòng liền mở ra, Sở Dịch vội vã đi tới.
Nhìn thấy hắn, Sở Dịch giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chân chạy lại, nụ cười hiện lên khóe môi: “Đồ đạc đã thu dọn xong sao? Buổi trưa ăn gì?”
Sở Dịch vẫn đang mặc đồ diễn, một thân cổ trang, may là không phải áo giáp.
Cho dù ở thành phố điện ảnh thường có thể thấy người mặc trang phục quay phim, nhưng cứ như này mà đi ra cũng không thể nói là không có chút khác biệt.
Vẫn chờ Sở Dịch tiến tới vòng lấy eo hắn, lồng ngực dán vào lồng ngực hắn, Tần Hữu cũng ôm lấy Sở Dịch: “Không phải buổi trưa còn phải cho em quà sao?”
Sở Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, cau lại lông mày, giả bộ ủy khuất nói: “Chú xem hai chân này giúp em, căn bản là không chịu nghe em sai khiến.”
Tần Hữu nhẹ dạ rối tinh rối mù, ngón tay cưng chiều mà nắm mũi của cậu.
Tần Hữu thấy bộ dáng này của Sở Dịch thật không thích hợp đi dạo khắp nơi, bởi vậy, bữa trưa liền gọi mang lên phòng.
Hai người ngồi ăn ở bàn trà, mãi cho đến khi thả đũa xuống, Tần Hữu nói: “Phải nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm thật ngon, đóng phim cũng phải biết lượng sức, nếu khó quá thì phải dùng thế thân, không được cậy mạnh, biết chưa?”
Sở Dịch thả xuống bát đũa, bưng chén uống một hớp, gật gật đầu: “Em biết, bây giờ em cũng không phải chỉ có một mình.”
Nói xong chính mình có chút muốn cắn lưỡi, lời này nghe thế nào cũng như có nghĩa khác vậy.
Nhưng thật may, Tần Hữu dường như không phát hiện, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu chốc lát, nói: “Không muốn đi xã giao thì đừng đi, nơi này không có ai có thể khiến em không thể không đi xã giao.”
Suy nghĩ một chút, môi mỏng câu lên một độ cong khó nhìn thấy: “Không được uống rượu.”
Câu nói này lại làm Sở Dịch nghĩ tới chuyện khác, ánh mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Tần Hữu: “Ngày hôm trước em uống nhiều rượu, lúc đầu hẳn là theo chú làm ầm ĩ đi?”
Tần Hữu khóe môi vừa nhếch, nhưng cực kỳ thản nhiên mà trả lời: “Không nháo, em cũng rất biết điều.”
Sở Dịch thần sắc do dự, “Thật sự?”
Tần Hữu lại không trả lời, lưng dựa vào ghế, độ cong nơi khóe môi lại lớn một chút.
Ánh mắt ở trên người cậu, trên dưới chầm chậm nhìn một trận, giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc khác: “Vừa nãy, em nói, em bây giờ không phải chỉ có một mình, có ý gì?”
Sở Dịch thần sắc đọng lại, một gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ chót, dưới cái bàn đạp chân Tần Hữu: “Chú không thể làm như không nghe thấy sao?”
Lưu luyến không rời thế nào thì cũng phải chia xa.
Máy bay hạ cánh, Tần Hữu từ sân bay đi ra, S thành so với Chiết Giang càng thiên về phía nam, bên ngoài ngàn dặm, chút se se lạnh đầu xuân còn chưa tan, mà lúc này ở đây đã có từng cơn gió nóng, càng khiến trong lòng hắn có chút ấm ách.
Bây giờ đã là sáu giờ chiều, tới sân bay đón hắn chính là vị trợ lý, Tần Hữu ngồi lên xe, vị trợ lý liền báo cáo với Tần Hữu một vài việc vặt.
Xe từ sân bay lái đi, thấy thần sắc Tần Hữu tuy rằng chìm túc nhưng cả người thoạt nhìn khá là sảng khoái, mới cẩn thận nói: “Ngày hôm trước, nhà cũ có gọi điện tới, nói lão thái gia tinh thần không được tốt, thường xuyên không ăn cơm.”
Ánh mắt nặng nề của Tần Hữu liếc hắn một cái, nhưng không hề do dự nói: “Đi nhà cũ.”
Vị trợ lý suýt chút nữa nghĩ bản thân mình nghe nhầm, thường ngày Tần Hữu nào có dễ nói chuyện như vậy.
Xe dừng lại ở trước nhà, trời đã tối hẳn, Tần Hữu lên lầu, đến phòng ông nội, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bưng mâm thức ăn đi ra.
Tần Hữu liếc mắt một cái, cơm nước quả nhiên đều không động được mấy miếng, người phụ nữ gật đầu với hắn, hắn đẩy cửa vào phòng, Tần lão thái gia đang nghiêng người dựa vào giường nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng chỉ có chút ánh đèn bên cạnh, tạo cảm giác vô cùng thê lương côi cút.
Tần Hữu đi qua, ngồi xuống ghế mây trước mặt ông, Tần lão thái gia không mở mắt, yếu ớt nói ra hai chữ: “Tần Hữu.”
Thân thể Tần Hữu ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, một chân vắt lên, cánh tay đặt trên tay vịn, trầm giọng nói: “Việc đã đến nước này, ông liền cẩn thận ở trong nhà dưỡng lão, ngoại trừ không thể hô mưa gọi gió, ai có thể cay nghiệt, làm hại ông?”
Tần lão gia tử cười một tiếng, chậm chạp mà mở mắt ra, “Cháu quả nhiên giống ta, ta dằn vặt mẹ cháu cũng được, giáo huấn qua Sở Dịch cũng tốt, cũng không hề nghĩ tới việc sẽ đi tranh luận cùng ta, phản ứng đầu tiên chính là đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay mình.”
Tần Hữu nói một cách lạnh lùng, “Không cần biết cái chết của mẹ tôi có phải do ông ra tay hay không, nhưng chuyện mẹ tôi bị ông bày mưu kế ngược đãi chính là sự thực.”
Tần lão thái gia chậm rãi gật đầu: “Chuyện ta làm xưa này vẫn luôn dám nhận.”
Ánh mắt vẩn đục một khắc không cách mặt đất nhìn Tần Hữu, “Ta bị cháu giam lỏng, hiện tại không ai quản được cháu, cháu liền khư khư cố chấp mà ở cùng một thằng đàn ông, chuyện sau này, đã nghĩ qua chưa?”
Đôi mắt đen đặc của Tần Hữu chợt lóe lên tia mê man.
Thần sắc Tần lão thái gia càng thêm phần hiểu rõ cùng càng thêm thê lương bi ai, nửa đời của hắn địa vị hiển hách, mọi việc đều nắm trong tay, duy chỉ có nghiệp con cháu toàn bộ phạm ở chữ ‘tình’.
Trước có cha Tần Hữu, ngoại trừ Yến Hoan, trong mắt không còn vật gì khác.
Sau có Tần Hữu, một người rõ ràng trầm ổn bình tĩnh như vậy, cư nhiên lại bị một thằng đàn ông mê đắm đến mê man, ngay cả chuyện nối nghiệp gia tộc cũng ném ra đằng sau đầu.
Đây là nghiệt duyên gì, Tàn lão gia tử chậm rãi xoay người, hai tay để dọc theo người, mỏi mệt nói: “Cháu đi đi, tìm một phụ nữ sinh con, hoặc là mang thai hộ, bây giờ ta không quản được cháu, cũng chỉ có thể nhắc nhở một chút thôi.”
Đôi mắt Tần Hữu sâu thẳm, đen đặc giống như bầu trời đêm, chốc lát, hắn đứng lên, sâu sắc liếc mắt nhìn ông nội khô gầy yếu đuối đang nằm trên giường, sau đó quay người, cũng không quay đầu lại mà nhanh chân rời đi.
Trên đường trở về, trong xe hoàn toàn yên tĩnh khiến con người ta nghẹt thở.
Xe từ vùng ngoại ô trở lại nội thành, Tần Hữu đột nhiên mở miệng: “ Cậu nghĩ chuyện năm xưa, có bao nhiêu khả năng không phải là do ông nội làm?”
Tối hôm nay, ông nội mang đến cho hắn cảm giác giống như cây già trước gió, tình huống sức cùng lực kiệt như vậy, nhưng ông nội cũng không chịu thừa nhận chuyện hại chết Yến Hoan, vào lúc này, Tần Hữu thực sự hoài nghi, hung thủ là người khác.
Lời này của hắn có chút không hiểu rõ lắm, mà vị trợ lý nghe xong liền biết hắn nói cái gì, suy nghĩ chốc lát, liếc mắt nhìn Tần Hữu một cái, mới châm chước mở lời: “ Không tiếc giá nào mà tìm ra hung thủ, trong lúc đó cũng có thể phát sinh ngẫu nhiên, chuyện này cũng có tính khả thi.”
Ông nội hận Yến Hoan, khi đó người của ông nội phái tới đem Yến Hoan giữ lại ngay cả một cơn gió cũng không lọt, cho dù Yến Hoan lạc đường, bọn họ cũng có thể cực nhanh mà đem người tìm về, vậy nên việc Yến Hoan bị bọn họ giết cũng là suy đoán hợp tình hợp lý.
Mà Yến Hoan trong mấy phút biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ liền bị người khác mang đi sát hại, đây chính là ngẫu nhiên.
Vị trợ lý đã theo Tần Hữu mười mấy năm, đây là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể nói ra, không thiên về giúp đỡ bên nào, cũng không đắc tội ai, cũng mang theo tính gợi mở, quả thực nhẹ nhàng tới hoàn mỹ.
Lông mày Tần Hữu nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía trước mặt, trầm mặc nửa phút.
Sau đó, mở miệng mang theo giọng điệu không được phép xía vào nói: “Ta muốn danh sách tên tất cả người đã lên núi trong khoảng thời gian đó.”
Hôm nay Sở Dịch quay diễn tới hơn chín giờ, cuối cùng Yến Thu Hồng cũng nói một tiếng qua, từ trong bộ phim lấy lại tinh thần, vội vàng nhanh chân bước đi.
Thời điểm thay đổi quần áo, từ trên tay Tiểu Phùng nhận lại di động, nhìn một chút, không có cuộc gọi nhỡ nào.
Sau khi hạ cánh, Tần Hữu cũng đã gọi qua báo bình an, cũng hẹn xong khi về nhà ăn uống xong sẽ gọi lại cho cậu.
Sở Dịch tính trên đường có lẽ sẽ tốn chút thời gian, tính xem hiện Tần Hữu đang đi ăn ở đâu, lại có chút tự giễu chính mình đem người ta nhìn thật chặt, nhưng dính dính nhơm nhớp nhau mấy ngày, chợt xa cách nhau liền có chút không quen.
Sợ hắn ăn cơm lâu như vậy là lâm thời có bữa cơm xã giao, Sở Dịch sợ quấy rầy, không trực tiếp gọi điện thoại, trên đường về khách sạn nhắn qua một cái tin.
Mãi cho tới khi cậu về tới phòng khách sạn, cũng chưa được hồi âm.
Mà vào giờ phút này, vị trợ lý đang vô cùng ngạc nhiên mà nhìn Tần Hữu, quanh co hỏi: “Ngài nói là tất cả?”
Tần Hữu nhanh chân tiến về phía trước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn vị trợ lý của mình một cái.
Vị trợ lý nhanh chóng ngậm kín miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng, Núi Thạch phong cảnh tú lệ, khí hậu hợp lòng người, phi thường thích hợp để an dưỡng.
Năm đó cũng có vài nơi nghỉ dưỡng có tiếng, còn có người đầu tư hai cái điền sản kết hợp với khách sạn, hơn nữa Núi Thạch vốn là nơi dân cư cùng du khách, mọi chuyện cũng đã qua hai mươi năm, phần danh sách này làm thế nào mà lập.
Nhưng thái độ Tần Hữu lại kiên định, than thở một hơi thật dài, ngay lập tức nhanh chân đuổi theo Tần Hữu.
Tần Hữu ngồi tại phòng khách một lát, bị một trận tiếng chuông điện thoại cấp tỉnh.
Cầm di động lên nhìn, là Sở Dịch.
Đây là lời mời gọi video, Tần Hữu lúc này mới phát hiện bây giờ đã muộn, ấn nhận, gương mặt trắng nõn tuần lãng của Sở Dịch lập tức hiện ra trước mắt hắn.
Hậm hực phiền muộn trong đầu được hòa hoãn chút, mà đôi mắt sáng rực của Sở Dịch nhìn hắn, Tần Hữu lúc này mới nhớ tới lời hẹn gọi điện cho cậu mà hắn quên mất.
Không chỉ quên gọi điện thoại, thời điểm nhận được tin nhắn của Sở Dịch, đang muốn hồi âm trong đầu lại nghĩ tới những chuyện khác, sau đó cũng liền quên mất.
Quả nhiên, Sở Dịch mỉm cười hỏi, “Mới vừa cơm nước xong?”