Ánh mắt Sở Dịch giống như muốn ăn thịt người.
Yến Thu Hồng cười gượng hai tiếng: “Cậu đã tỉnh rồi, trước kia cậu cùng hắn đang nói chuyện rồi đột nhiên không có hồi âm, Tần Hữu gọi điện thoại cũng không nhận, hắn sắp phát điên rồi, sợ cậu xảy ra chuyện gì, đành gọi tôi cùng tiểu Phùng tới xem cậu một chút.”
Sở Dịch chống tay nâng nửa người lên nhìn Yến đạo: “Tôi dồn nén thành bệnh?”
Ánh mắt Yến Thu Hồng chớp nháy một cái, nói: “Cậu đây là không hiểu, đàn ông mà, dù sao cũng yêu thương phái yếu, cậu coi như tỏ vẻ một trận với Tần Hữu một chút, đảm bảo lúc sau hắn nhìn thấy đau lòng liền hận không thể để cậu dính trên người hắn cả đời.”
Còn nói rất hùng hồn, Sở Dịch bị hắn chọc tức đến mức nghiến răng, bình thường không có chuyện gì thì tỏ vẻ một chút cũng như là một loại tình thú, đại gia cao hứng, thì ngay cả trên giường càng thêm tình thú.
Mà biết rõ gần đây tâm tình Tần Hữu cũng không yên, giờ lại không có chuyện gì mà còn bám lấy hắn, cái này chính là không hiểu chuyện.
Yến Thu Hồng nhìn cậu, “Tôi nói không đúng?”
Sở Dịch cắn răng cười, “Nói rất đúng, ” tay tại bên người chầm chậm chuyển động một chút, lấy ra điện thoại, “Tôi ghi âm.”
Yến Thu Hồng nhất thời trợn mắt lên, run run giơ ngón tay, “Cậu… Có độc.”
Nói xong không thể tin mà nhìn hai mắt Sở Dịch, giống như chú gà trống bại trận, mặt mày xám xịt mà rời đi.
Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, Sở Dịch mới một lần nữa nằm xuống, mở màn hình di động, quả nhiên, giống như Yến Thu Hồng, không sai biệt lắm sau khi cậu vừa thiếp đi, liền có mấy cuộc gọi nhỡ của Tần Hữu.
Sở Dịch thu hồi ánh mắt, nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt lúng ta lúng túng nhìn trần nhà, cậu kỳ thực cũng chỉ là tác dụng phụ của thuốc cảm mạo nên đã ngủ mê man rồi, thật sự không có chuyện lớn gì, Tần Hữu lại quan tâm tới cậu đến tận xương, nên mới sốt sắng như thế.
Mọi người đều nói, tình cảm giống như một trận giằng co, ai yêu trước liền thua.
Mà bọn họ, người yêu trước là cậu, nhưng Tần Hữu cũng chưa bao giờ có hành vi nào khiến cậu cảm thấy bị động hoặc mất căng bằng.
Gặp được Tần Hữu là may mắn đến nhường nào, cậu nhất định là đời trước đã cứu vớt toàn bộ dải ngân hà.
Đến đêm thì Tần Hữu đến nơi.
Sở Dịch đang nằm trên giường đọc kịch bản, nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài cửa, sau đó chính là tiếng nói chuyện giữa Tần Hữu cùng tiểu Phùng, vội vã vén chăn lên, đi giày xuống giường.
Đi ra cửa, thân ảnh cao lớn của Tần Hữu xuất hiện trước mắt cậu, trong mắt Sở Dịch nhất thời sáng ngời, dù cố gắng nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà tạo nên một độ cong hoàn mỹ, nhanh chân nhào tới: “Chú Tần.”
Tần Hữu nhanh tay tiếp lấy thân thể của cậu, tay nắm chặt vai cậu, đôi mắt đen thâm thúy nghiêm túc nhìn cậu một trận, không lên tiếng.
Sau đó, khom lưng cúi người đem tay đặt ở đầu gối cậu, đem cả người cậu ôm ngang.
Đột nhiên mất trọng lực, Sở Dịch vội vàng đem cánh tay cuốn lấy cổ Tần Hữu: “Chú Tần, em không sao.”
Tần Hữu ôm Sở Dịch nhanh chân đi tới trước giường, đem cậu thả xuống, cánh tay vòng qua cổ cậu vẫn không chịu buông ra.
Tần Hữu cũng tự nhiên nằm xuống bên cạnh cậu, nhanh tay kéo chăn cho Sở Dịch, sắc mặt Sở Dịch hơi tái nhợt,mà đôi mắt nhìn về phía hắn đặc biệt sáng ngời: “Em thật sự không sao.”
Tần Hữu vỗ nhẹ lên mặt Sở Dịch, bảo bối nhi tâm can các loại tán loạn một trận trong đầu, hắn đương nhiên biết Yến Thu Hồng nói dối.
Sở Dịch có thể bởi vì tâm tình không tốt mà nhất thời bạo phát, nhưng chắc chắn sẽ không bởi vì mấy chuyện đó mà khiến những người ở chung quanh có thể cảm nhận được tình cảnh bi thảm của cậu.
Chính vì như thế, Tần Hữu mới càng ngày càng đau lòng, mấy ngày nay hắn vẫn luôn chăm chú vào chuyện tìm hung thủ, đến cùng lại quên cậu.
Bàn tay bên trong chăn thuận theo cẳng chân thon dài cân xứng của Sở Dịch mà dịch xuống dưới, bàn tay dài rộng nắm chặt chân của cậu.
“Xuống giường mà tất cũng không mang?”
Đôi mắt sáng ngời của Sở Dịch trong một khắc liên si ngốc mà nhìn hắn, nở nụ cười không thể che giấu được: “Em không lạnh.”
Tần Hữu không thể nhẫn nại hơn nữa, tay ôm lấy vai Sở Dịch, đem cả thân thể cậu rời khỏi giường ôm vào trong lòng ngực, thời điểm mở miệng, giọng nói mang theo vô tận thương tiếc “Mấy ngày nay, oan ức em.”
Sở Dịch kỳ thực càng đau lòng hơn Tần Hữu, vốn còn muốn tiếp tục hiểu chuyện một chút, mà không nói ra được nguyên do, lo lắng mấy ngày nay tích lũy trong nháy mắt liền đổ nát tán loạn.
Có lẽ cậu thực sự trúng phải lời nguyền rủa thần kỳ của Yến Thu Hồng, vốn không cảm thấy gì mấy, được Tần Hữu tiếc thương che chở, trong đầu lại càng cảm thấy ủy khuất đến mức dị thường.
Cánh tay Tần Hữu mạnh mẽ cuốn lấy cả người cậu, chốc lát, Sở Dịch nhỏ giọng mở miệng: “Ngày đó thực sự là dọa sợ em.”
Tần Hữu đương nhiên biết là chuyện gì, dù sao hắn xưa nay chưa từng nặng lời với cậu, cánh tay hắn ôm cậu càng chặt hơn, cơ hồ muốn đem Sở Dịch tiến nhập vào thân thể mình: “Bảo bối, em phải cùng tôi cả đời.”
Không chút suy nghĩ, khuôn mặt liền hướng tới đôi môi Sở Dịch hôn xuống, mà cái trán lại bị Sở Dịch đè lại.
Sở Dịch che miệng lại, đem mặt chuyển qua một bên, nháy mắt một cái, thoạt nhìn đặc biệt ngoan, “Sẽ bị lây.”
Tần Hữu gỡ bàn tay đang đè trán hắn, không giải thích mà hôn lên hàm dưới của cậu, mũi hít sâu mùi hương quen thuộc, đôi môi vẫn luôn đi xuống, một lần lại một lần cắn mút trên cổ cậu.
Cũng chỉ là chút thân thiết để thư giãn, Tần Hữu từ trưa đến tối vẫn luôn di chuyển, vào lúc này cơm cũng chưa ăn.
Lúc hắn chọn đồ ăn, Sở Dịch liền nói: “Em muốn ăn mỳ spaghetti .”
Bàn tay lật thực đơn của Tần Hữu chợt dừng lại: “Bữa tối chưa ăn?”
Hắn hỏi như vậy ý tứ chính là em cư nhiên bữa tối cũng không ăn?
Sở Dịch lại gần, từ phía sau nằm phủ lên vai hắn, “Ăn rồi, em là muốn ăn cùng với chú.”
Trong lòng Tần Hữu ấm lên, để tay lên bàn tay Sở Dịch, nghiêng đầu về phía cậu.
Đối diện với ánh mắt của Sở Dịch, trong trầm mặc, trong đáy mắt đen kịt của Tần Hữu có chút gì đó đang cuộn trào.
Chốc lát, hắn trầm giọng mở miệng, “Ngày mai cùng tôi về.”
Sở Dịch như sững sở một chút, sau đó vội vã gật đầu, thuận theo mà nói: “Được, ngày mai em đi xin nghỉ với Yến đạo.”
Đôi mắt thâm trầm của Tần Hữu mãnh liệt tức thì yên tĩnh lại.
Vừa này là hắn cảm tính, coi như hắn nghĩ đem Sở Dịch mãi mãi đặt ở nơi hắn có thể trông thấy cậu, cũng không thể vì vậy mà thay cậu làm ra quyết định.
Rất hiển nhiên, Sở Dịch còn chưa ý thức được, hắn là nghĩ tới chuyện giữ lấy cậu toàn bộ.
Hồi lâu, khóe môi Tần Hữu tạo lên một tia cười nhạt nhẽo, quét quét cái mũi của Sở Dịch, khô cằn nói: “Chỉ đùa một chút.”
Hắn nói là chuyện cười, Sở Dịch cũng không nghĩ như vậy, ánh mắt vừa nãy của Tần Hữu, cậu không nhìn nhầm.
Ánh mắt Tần Hữu chuyển hướng về phía trước, Sở Dịch ở bên cạnh hắn hơi hé miệng, hơi mở to hai mắt.
Sở Dịch lần đầu tiên rõ ràng ý thức được, Tần Hữu thật sự là hi vọng cậu sẽ không vì công việc mà nhiều ngày bôn ba ở bên ngoài, chỉ là hắn vẫn luôn khống chế được.
Sở Dịch lần này bị cảm lạnh cũng không quá nghiêm trọng, không phát sốt, cổ họng hơi khàn, thân thể có chút mệt.
Cho nên, tối hôm đó, Tần Hữu chỉ ở bên trong chăn cẩn thận làm một lần, hơn nữa còn rất khống chế sức lực, so với bọn họ thường ngày đem máy sưởi mở tối đa, cứ như vậy thân thể trần truồng mà ở trong phòng tha hồ lăn qua lật lại mà làm tuyệt đối là bất đồng.
Làm xong, Sở Dịch nằm trên giường mở lớn miệng thở dốc, Tần Hữu ngâm nóng khăn lông lau người cho cậu, lại đổi một bộ chăn gối khô ráo, mới ôm lấy cậu đi ngủ.
Hiển nhiên ở lần vận động vừa rồi có chút không cam lòng tận hứng, Tần Hữu đương nhiên cũng không muốn gây thêm sức ép cho cậu.
Yến Thu Hồng không nói thêm gì, chỉ là, ngày thứ hai sau khi quay xong, liền đến phòng Sở Dịch liếc nhìn.
Mở cửa là Tần Hữu, Tần Hữu giống như môn thần mà đứng ở cửa, vứt cho hắn một câu: “Em ấy ngủ rồi, có chuyện thì tý quay lại.”
Yến Thu Hồng lướt qua vai Tần Hữu liếc nhìn vào trong, xác thực, cửa phòng bên trong phòng ngủ đang đóng.
Hắn ha ha cười vài tiếng nói: “Chuyện hôm qua nói có chút quá phận.”
Thấy sắc mặt âm trầm của Tần Hữu, lại lập tức nghiêm nghị hỏi: “Gần đây cậu có chuyện gì, Sở Dịch như vậy cũng không nỡ gây thêm phiền toái, ngày hôm qua một mặt lo lắng vội vã cùng tôi xin nghỉ, muốn trở về một chuyến.”
Ánh mắt Tần Hữu càng lạnh hơn, nhìn hắn chốc lát, đánh một ánh mắt, hai người từ cửa trước lần lượt đi ra khỏi phòng.
Tần Hữu đóng kín cửa mới mở miệng, âm thanh phi thường trầm thấp, mí mắt buông xuống thu lại tất cả tâm tình mất bình tĩnh lại vào trong: “Chuyện kia, khả năng không phải là do lão gia tử làm.”
Yến Thu Hồng nhất thời mở to hai mắt, ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Tần Hữu ở lại ba ngày, chờ tới khi Sở Dịch khỏe hơn sẽ phải rời đi.
Ngày hắn rời đi, Sở Dịch kiên trì đi tiễn hắn tới sân bay, đương nhiên, hắn không yên lòng để Sở Dịch tự mình lái xe trở về, vậy nên lái xe là tiểu Phùng.
Bởi vậy, ở trên đường, hai người cũng không nói lời nào quá lộ liễu.
Sở Dịch mắt sáng ngời nhìn con đường phía trước nói: “Đã lâu không ăn được vịt muối ở tiệm Trần ký.”
Đó là một nhà hàng nổi danh tại S thành, Tần Hữu đối với phương thức muốn mà không bỏ được này của cậu tập mãi thành quen, mà cho dù tập mãi thành quen vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Vì vậy, thân thể lùi ra sau, lưng dựa vào ghế, nghiêm nghị nói: “Về tới nơi, tôi sẽ cho người đem một ít tới đây cho em.”
Quả nhiên, Sở Dịch nghiêng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng hơi trợn to, một mặt lên án mà nhìn hắn.
Khóe môi Tần Hữu cong lên, trong lòng liền nóng lên, tay đè lại tay Sở Dịch nói: “Lần trước, tôi là một thợ đấm bóp, lần này lại mời khách một lần cũng không sao, đúng không?”
Thời điểm hắn nói chuyện, ánh