Sở Dịch không muốn khóc, thế nhưng cả cơ thể như bị vật gì đó mạnh mẽ nặng nề đè lên, xúc cảm đang mạnh liệt đè nén đột nhiên tràn đầy khoang mũi cùng viền mắt, trước mắt hiện lên khoảnh khắc mơ hồ tối tăm.
Cậu nhớ tới lời Yến Thu Hồng từng nói về chuyện sau khi ba Tần Hữu qua đời, mẹ Tần Hữu liền an dưỡng tại biệt thự trên núi, người khác không tính nhưng ngay cả bản thân cậu, dùng hết trí tưởng tượng của bản thân cũng không thể nghĩ ra được sự thật lại tàn khốc như vậy, đau đớn và bất kham đến thế.
Tính tình Tần Hữu hung hăng, cao ngạo như vậy sao có thể chịu đựng được.
Mọi chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm, trong khoảng thời gian đó, mỗi khi nhớ tới mẹ, Tần Hữu rốt cuộc đã phải chịu sự dày vò như thế nào, Sở Dịch ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Tần Hữu nói xong, thả cậu ra, lần nữa khôi phục lại tư thế nằm ngửa, trong bóng tối, ánh mắt hắn như hai điểm u quang, yên lặng nhìn về phía trần nhà.
Một luồng nhiệt trượt ra khỏi khóe mắt, Sở Dịch cảm thấy đau đớn, vòng tay qua, ôm lấy lồng ngực Tần Hữu, đem bản thân càng tiến gần cơ thể Tần Hữu, tối nghĩa mở miệng: “Khi đó chú bao nhiêu tuổi?”
Ngoài cửa sổ, ánh đèn yếu ớt từ sân trước ngôi nhà chiếu vào, phản chiếu lại xương hàm cương nghị của Tần Hữu.
Giống như vĩnh viễn cường hãn như vậy, vĩnh viễn cứng rắn không thể phá vỡ, hầu kết Tần Hữu di động chốc lát, trầm giọng mở miệng: “Mười lăm.”
Tần Hữu thương tiếc cậu vì khoảng thời gian thiếu niên đau khổ, nhưng, cho tới hôm nay, Sở Dịch mới biết, thời điểm niên thiếu của Tần Hữu, so với cậu còn đau đớn hơn.
Trong lồng ngực giống như có cái gì bị người vắt nát, nước mắt rơi xuống đã thấm ướt gối phân nửa gò má, Sở Dịch cắn răng nuốt xuống âm thanh, đầu đặt chếch trên vai Tần Hữu, nửa ngày sau mới mở miệng: “Mới mười lăm tuổi…” có thể làm gì được đâu?
“Đây không phải là mượn cớ.” Tần Hữu dứt khoát kiên quyết đánh gãy cậu.
Cho dù vừa nãy điên cuồng mê loạn, khi nói tới chuyện này, âm thanh của Tần Hữu vẫn bình tĩnh như cũ khiến người khác phải giận sôi lên: “Chỉ cần có năng lực phân tích sự việc, sẽ không để bản thân bị hung thủ phiến diện mê hoặc, cho dù hắn có tự mình nhận tội.”
Đây chính là Tần Hữu, chưa bao giờ lấy bất cứ chuyện gì làm lý do giải vây cho chính mình, không quản hắn một mình gánh chịu có bao nhiêu gian nan.
Nguyên lai là đã bắt được hung thủ, có thể cuối cùng mới biết là giả, Sở Dịch không dám tưởng tượng những sự tình liên tiếp nhau dằn vặt Tần Hữu như thế nào.
Trán cậu càng dụi gần vào cánh tay Tần Hữu, thân thể lại hơi lùi ra khỏi người hắn, hít một hơi mới ngăn ngừa tiếng nức nở nhưng bụng, vai vẫn run rẩy.
Thời điểm mở miệng cũng cực lực đè thấp âm thanh không bình tĩnh: “Nói không chừng đó chính là hung thủ thực sự, mạng đền mạng, không có ai sẽ tùy tiện mà nhận tội?”
Sở Dịch rất khó miêu tả cảm xúc hiện tại của cậu, cả người cậu đều co quắp, nước mắt đã thấm ướt cả khuôn mặt, cậu thà rằng người bị bắt chính là hung thủ sát hại Yến Hoan, vì như vậy thì ít nhất Tần Hữu sẽ không thấy thất bại và tự trách như bây giờ.
Vừa dứt lời, cảm giác được bả vai Tần Hữu đột nhiên căng lại, Tần Hữu lại mở miệng, going nói lạnh lùng nghiêm nghị khiến người run rẩy: “Hung thủ là người điên, trên tay hắn cũng đã có mấy mạng người, hơn nữa cũng muốn đi tìm chết, hắn liền thuận miệng nhận tội, dù sao, giết ảnh hậu so với giết người bình thường càng khiến hắn có cảm giác thành tựu.”
Rất nhanh, giọng Tần Hữu liền khàn khàn: “Năm ngoái, từ trên núi trở về, tôi liền nghĩ do người của ông nội làm nhưng cũng có thể không phải.”
Sở Dịch vội vàng thu hồi cánh tay, lấy tay chặt chẽ che miệng lại, cả người run rẩy, nước mắt cuồn cuộn không dứt, nguyên lai chính là lúc ấy Tần Hữu phát hiện ra chân tướng, Tần Hữu mấy ngày đó cơ hồ đem chính mình cùng thế giới cô lập.
Tần lão gia tử là người nuôi dạy hắn, nếu như không phải ông ấy cùng Yến Hoan vốn có ngăn cách, Tần Hữu làm sao có thể dễ dàng tin là do ông ấy ra tay…..
Tất cả những chuyện này đều vượt qua nhận thức của Sở Dịch, quả thực tàn khốc đến mức khó tin, cậu cuối cùng cũng đã rõ rang, nửa năm qua Tần Hữu đối phó với ông nội của mình không chỉ là vì cậu, mà còn là vì Yến Hoan.
Nhưng, hung thủ cũng không phải là ông ấy, Sở Dịch nhớ tới thời khắc sinh tử hấp hối của Tần lão gia tử, Tần Hữu khi đối mặt với ông ấy đã cảm thấy thế nào, Sở Dịch thực sự không dám nghĩ.
Cho dù có dung tay che miệng, cơ thể căng cứng hết sực kìm nén nhưng tiếng khóc bị đè nén vẫn từ khe hở truyền ra.
Trong bóng tối, Tần Hữu chậm rãi xoay mặt nhìn cậu, yên lặng nhìn kỹ trong chốc lát, đắng chát mà mở miệng: “Quá nặng nề, đúng không?”
Sở Dịch không thể nhẫn nại hơn nữa, cả người dính chặt vào cánh tay, lồng ngực Tần Hữu, mạnh mẽ ôm lấy hắn, khóc đến mức thở không ra hơi nhưng vẫn vội vội vã vã lắc đầu.
Đầu vẫn chặt chẽ đặt trên vai Tần Hữu, nức nở lên tiếng: “Chú Tần….”
Một Tần tiên sinh cường đại không thể bị rung chuyển trong mắt người khác, nhưng kỳ thực thế giới này đối với hắn mà nói, xưa nay chưa từng ôn nhu với hắn.
Nhưng, đến tột cùng Tần Hữu có được sự ôn nhu này từ đâu, lại không giữ lại chút nào mà đặt trên người cậu?
Trải qua một đêm hỗn độn, cảm xúc mạnh liệt này giống như chỉ có thể nhìn thấy trong bóng tối, giống như bị gió thổi tản mác không thấy tăm hơi.
Sở Dịch khi tỉnh dậy, trên giường chỉ còn dư lại một mình cậu.
Xoa xoa đôi mắt sưng đau, nhìn chung quanh một lúc mới xác nhận Tần Hữu thật sự không ở trong phòng.
Nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt, xuống lầu.
Khi chạy đến chỗ rẽ trên cầu thang, nhìn thấy Tần Hữu đang đưa lưng về phía cậu mà ngồi trước bàn cơm, đang cùng dì giúp việc nói gì đó, bước chân mới chậm lại.
Hít thở một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới, gần thêm chút nữa liền nghe thấy Tần Hữu đang nói với dì giúp việc: “Trước đừng gọi cậu ấy dậy, đợi tới chin giờ, nếu chưa thấy cậu ấy xuống thì cô hâm nóng đồ rồi mang lên.”
Dì giúp việc đúng lúc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Sở Dịch, cười nói: “Cậu Sở.”
Đũa trong tay Tần Hữu dừng một chút, người vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, cũng không giống như thường ngày quay đầu cười nói bắt chuyện với cậu.
Mãi cho đến khi Sở Dịch ngồi xuống bên người hắn, Tần Hữu mới đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn cái liền ngây ngẩn cả người, một đôi mắt vừa hồng vừa sung, tính huống so với cái ngày cậu bị mẹ kế bạo hành tại biệt thự kia còn khốc liệt hơn.
Tần Hữu chỉ nhớ rõ cậu đêm qua có khóc, sáng sớm sau khi rời giường xuống dưới trước cũng không thấy, thẳng đến bây giờ mới biết cậu khóc thành như vậy.
Vốn dĩ tâm tình hỏng bét, tối hôm qua lại cùng Sở Dịch nói qua chuyện này, ngày hôm sau thế nào cũng không mấy dễ chịu, nhưng Tần Hữu lúc này lại có chút cảm xúc không thể nói rõ, hắn nhớ tới khi nói những chuyện kia, trong lòng cũng khá bình tĩnh, có thể Sở Dịch….
Tần tiên sinh cảm xúc không rõ trong nháy mắt liền não bổ ra một cái hình ảnh, hắn nói chuyện mạnh mẽ như con sóng lớn còn Sở Dịch bên cạnh lại khóc giống như bị cuốn trôi đi mất.
Khó chịu đến như vậy sao? Đôi mắt đen đặc của Tần Hữu bình tĩnh ngưng tại mí mắt bị nước mắt tàn phá cả đêm của Sở Dịch: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Mà Sở Dịch cũng không giống như lần trước ngại ngùng, rất thản nhiên đối diện với hắn: “Tôi muốn cùng ăn sáng với chú.”
Là sự thản nhiên nhiệt tình của cậu, trong lòng Tần Hữu liền thấy ấm áp, ừ một tiếng xem như trả lời.
Lúc ăn sáng là ngồi song song nhau, hai người đều không biết làm sao mở miệng, mãi đến tại khi Tần Hữu để đũa xuống: “Phim đã hơ khô thẻ tre?”
Sở Dịch chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hắn, đầu lắc lắc.
Vậy chính là vì chuyện của hắn mà trở về, ánh mắt liền rơi vào hai mắt sưng đỏ của Sở Dịch. Giống như cảm nhận được sự chú ý của hắn đang đặt ở đâu, đôi mắt đen láy của Sở Dịch lóe lên, mí mắt chớp chớp, giương mắt nghiêm túc chuyên chú nhìn lại Tần Hữu.
Cậu nhỏ giọng chậm rãi mở miệng, “Những người như tôi, khóc chính là phát tiết, ngày hôm sau liền tốt rồi, coi như là chuyện đã qua.”
Tần Hữu lập tức hiểu rõ ý tứ của cậu, Sở Dịch là đang nói, những chuyện tàn khốc cũng có thể nói thẳng với cậu, cậu coi như có khóc cũng không phải là không thể gánh vác.
Vẫn là phong cách hiểu chuyện nhất quán của cậu, Tần Hữu duỗi tay, đặt tay lên mu bàn tay cậu, nghĩ đến đêm qua bản thân liều mạng điên cuồng, có chút không được tự nhiên mà mở miệng: “Thân thể, có chỗ nào không thoải mái không?”
Sở Dịch từ từ đứng lên, đi tới sau lưng hắn, cách lưng ghế dựa, cúi người dùng hai cánh tay ôm lấy vai hắn.
Sở Dịch đem đầu đặt tại bả vai hắn, “Thân thể tôi khỏe mạnh, đầu cũng coi như nhanh nhạy, thân thủ cũng không tệ lắm, cũng không sợ chuyện gì, hơn nữa vẫn luôn có vận may, tôi có thể bồi chú cho đến khi răng chú đều rụng hết.”
Cha mẹ Tần Hữu đều mất sớm, tính mạng Tần lão gia tử lại đang như ngàn cân treo sợi tóc, vào lúc này ở trên đầu quả tim người ta mà nói ra một câu như vậy, trong lòng giống như được cậu làm cho yên bình.
Mấy ngày qua ủ dột trong nháy mắt như mây mờ sương tan, có lẽ, hắn nên sớm kêu Sở Dịch quay về.
Tần Hữu ngồi không nhúc nhích, nghiêm trang nói chuyện cười, hắn hơi híp mắt nghiêng đầu nhìn Sở Dịch: “Đem bản thân khen thành như vậy, có được không vậy?”
Thần sắc Sở Dịch lại đặc biệt nghiêm túc: “Tôi nói không đúng sao?”
Vì vậy, chuyện cười của Tần Hữu không thể nói nốt, tay vẫn đặt trên mu bàn tay Sở Dịch, trầm giọng nói: “Rất đúng, cậu vẫn luôn rất lợi hại.”
Khóe môi Sở Dịch tạo nên một độ cong nhỏ bé, cánh tay thu lại, đem hắn ôm càng chặt hơn.
Tần Hữu cơm nước xong phải đi bệnh viện, trở về phòng thay quần