Lục Dung rất nghiêm túc.
Trong nháy mắt, Thẩm Vấn Thu tựa như nhìn thấy ảo ảnh, người trước mặt hắn bây giờ là Lục Dung, là chàng thiếu niên của tuổi mười sáu từng khiến hắn say mê lưu luyến không biết từ bao giờ, khiến lồng ngực hắn sợ hãi.
Cũng cảm thấy thật hoài niệm.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng Lục Dung vẫn luôn là Lục Dung, chưa bao giờ thay đổi.
Tốt quá.
Để nắm lấy cơ hội, vào kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 12, Lục Dung đã tranh thủ bảo ba anh mau thành lập công ty trước.
Cuối cùng những năm gần đây hai cha con đã có tích góp được một chút, nếu muốn thành lập công ty thì phải sử dụng hết toàn bộ số tiền có được để nhập vốn.
Ban đầu ba Lục Dung không đồng ý, người Trung Quốc mà, trong tay hết sạch tiền sẽ cảm thấy không nỡ.
Thẩm Vấn Thu cùng anh đi đàm phán với ba anh.
Ba Lục Dung nói: “Số tiền này là chuẩn bị mua nhà cho con, mấy năm gần đây giá nhà lên cao, bây giờ không mua thì sau này càng tăng cao hơn…Nếu không sau này làm sao rước dâu được?”
Lục Dung không để ý nhưng Thẩm Vấn Thu nghe xong thì trong lòng chột dạ, nhất là khi nghe được hai từ “rước dâu”, không hiểu sao hắn cứ cảm thấy mất tự nhiên.
Lục Dung nói: “Ba à, ba tính xa quá.”
Ba Lục nói: “Không xa, sang năm con thi Đại học rồi, học mấy năm nữa là tốt nghiệp, chẳng lẽ không có nhà không có xe sao? Thành lập công ty? Con mới mấy tuổi? Con tưởng mình đang chơi nhập vai gia đình chắc?”
Lục Dung vẫn vô cùng kiên quyết, không chỉ cố thuyết phục ông mà còn lên một kế hoạch toàn bộ về công ty, cực kỳ nghiêm ngặt và chu đáo.
Đây không phải là bản đầu tiên anh làm mà là bản thứ sáu.
Lúc trước anh đã khảo sát rồi thử viết, sau đó cầm nó mang đi nhờ ba của Thẩm Vấn Thu xem xét giúp mình, sửa lại sau khi lấy ý kiến, mãi đến lần này mới là bản chính thức cuối cùng.
Phần kế hoạch này cuối cùng anh đã được nhận về, để cho ba anh tận mắt xem qua.
Ba Lục vốn không học hành gì, chỉ mở một trạm thu mua phế liệu kinh doanh nhỏ, thật ra có đưa bản kế hoạch cho ông xem, chưa chắc ông đã đọc hiểu được.
Nhưng ông vẫn mắt nhắm mắt mở đọc qua, đọc mãi vẫn hoàn toàn không moi ra được khuyết điểm nào, đọc thêm chút nữa, không nhịn được hút điếu thuốc rồi ngẩng đầu nên nói với bọn họ: “Hai đứa đừng có nhìn chằm chằm ba, thứ này của con ba đọc không hiểu lắm đâu, ba phải cầm về đọc từ từ.”
Thẩm Vấn Thu có thể hiểu được, vất vả lắm mới thoát khỏi cảnh cơ cực, vừa muốn được sống tốt nhưng lại phải dốc hết toàn lực đầu tư cho một dự án chưa biết có thành công hay không, là ai cũng sẽ cảm thấy bất an.
Bây giờ Thẩm Vấn Thu chỉ trách bản thân mình tại sao từ nhỏ đến lớn cứ tiêu xài bậy bạ như thế, có tiền là lấy đi mua giày mua máy game, không biết tiết kiệm, nếu không hắn đã có một khoản để dành tài trợ cho Lục Dung rồi! Số tiền hắn đưa cho Lục Dung, hắn có thể cho không, dù có mất cũng không thành vấn đề, nhưng nếu hắn đi xin tiền ba mình thì lại khác.
Thẩm Vấn Thu chần chừ hỏi: “Nếu cậu thấy áp lực quá lớn, hay là tôi về nhà hỏi vay tiền ba tôi nhé?” Nếu thật sự không được, vậy cứ coi như là khoản nợ của hắn, không phải Lục Dung nợ.
Lục Dung từ chối: “Còn chưa đến mức đó đâu, chú đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi rất cảm kích.”
Ba Lục do dự cân nhắc cả một tuần.
Trong kỳ nghỉ cuối tuần tiếp theo, ông đã trả lời Lục Dung, chấp thuận kế hoạch của anh và đồng ý sử dụng tất cả số tiền tiết kiệm mà hai cha con hiện có để thành lập công ty đứng tên ông.
Nhưng dẫu sao công ty là do Lục Dung quyết định mở, sau khi đi vào hoạt động nửa năm, Lục Dung vô cùng bận rộn để hoàn thành các giấy tờ thủ tục.
Qua giai đoạn ban đầu, Thẩm Vấn Thu không giúp được gì, hơn nữa đã lên lớp 12 rồi nên bài vở cũng rất căng thẳng.
Có lần thành tích xuống dốc một chút Lục Dung đã nhắc hắn ngay, bảo hắn chuyên tâm học tập, đừng quan tâm tới vấn đề khác.
Thẩm Vấn Thu biết Lục Dung bận rộn nhiều việc nên cuối tuần không dám đi tìm anh nữa, sợ làm trễ nãi việc quan trọng của anh.
Hắn mơ hồ cảm giác được khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, dường như Lục Dung đã nhân cơ hội lúc hắn không chú ý đã trưởng thành hơn, còn hắn vẫn là một đứa trẻ con ngây thơ.
Mà trẻ con thì nên ngoan ngoãn, đừng quấy nhiễu người lớn làm việc.
Vì vậy hễ cứ rảnh rỗi là hắn lại bị Thịnh Hủ kéo đi chơi chung.
Chỉ là không dễ chịu cho lắm.
Trưa hè ngày chủ nhật.
Thẩm Vấn Thu ngậm que kem, ngồi chơi game dưới điều hòa đang thổi mát lạnh với Thịnh Hủ.
Tâm trạng cậu không tốt, đánh trận nào cũng thua.
Thịnh Hủ vô cùng đắc ý, cậu không thèm quan tâm, ném máy chơi game đi lùi ra sau ngả lưng ăn kem, vô thức thở dài.
Thịnh Hủ liếc cậu rồi thu lại nụ cười, hừ lạnh nói: “Sao? Không chơi cùng Lục Dung nên thấy không thú vị chứ gì? Mày cứ la liếm Lục Dung thế? Tao không hiểu nổi, tại sao mày cứ phải sùng bái Lục Dung đến mức đó?”
Thẩm Vấn Thu ngồi thẳng dậy, nén giận nói: “Tao cảm thấy Lục Dung không giống với những cậu trai khác.
Mày còn chẳng hiểu hết cậu ấy.”
Thịnh Hủ khinh thường: “Sao tao lại không hiểu? Thời gian tao và mày quen biết cậu ta có gì khác nhau đâu, tao cũng là bạn cùng lớp của cậu ta hai năm, tao thật sự chẳng nhìn ra nổi không giống nhau chỗ nào, ngoại trừ cụt mất một cánh tay, thành tích khá hơn một tí.
Người khác thì không sao, còn Lục Dung tao không rõ, cứ tính ở tuổi của chúng ta, đâu phải không có người ưu tú hơn nó đâu?”
Trong điều kiện ngoại cảnh và khách quan hiện nay, quả thực không phải là không có.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy có lẽ trong cái nhìn của người khác, hắn ưu tú hơn Lục Dung.
Thành tích của bọn họ không chênh nhau là bao nhưng gia cảnh hắn tốt, từng học dương cầm, từng luyện trượt tuyết, từng giành giải thưởng diễn thuyết tiếng Anh, đã tham gia nhiều lần trại hè nước ngoài dành cho học sinh trung học.
Bàn học của hắn có rất nhiều thư tình mà con gái lén lút nhét vào, nhất là gần đây, đã lên lớp 12 rồi, nếu không tranh thủ thì sau này không có cơ hội nữa.
Nhưng hắn không hề hứng thú một chút nào, từ chối từng cái rất nghiêm túc.
Mỗi lần nhận được phong thư, hắn sẽ vô thức nghĩ đến Lục Dung, nghĩ đến Lục Dung có lúc sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ngây ngốc sững sờ, nghĩ đến anh là cảm thấy đỏ mặt tim đập nhanh.
Thẩm Vấn Thu mất tinh thần, vừa ngẩn ngơ vừa thở dài nói: “…Tao cảm thấy tao kém hơn Lục Dung.”
Thịnh Hủ cảm thấy quá vô lý: “Ha ha.”
Thẩm Vấn Thu cũng không biết nên miêu tả thế nào, từ trong thâm tâm nói: “Lục Dung tốt như vậy, mà tao cũng chỉ là nhà có tí tiền thôi.”
Thẩm Vấn Thu nhớ lại, thật ra khi đó hắn còn mừng vì gia đình mình có