Thư Tình Second-Hand

“con Ngủ Với Thẩm Vấn Thu Rồi”


trước sau


Cuối cùng Thẩm Vấn Thu mới chen miệng vào được, lễ phép chào hỏi: “Chào chú Lục ạ.”
Ba Lục nheo mắt lại cười, gật đầu: “Chào Tiểu Mị.”
Vẫn điềm đạm y hệt năm ấy, trong thoáng chốc khiến Thẩm Vấn Thu cảm thấy bản thân như thể vẫn còn đang tuổi thanh xuân, tuần nào cũng đến tìm Lục Dung chơi cùng, còn hắn cũng được chú Lục chiêu đãi rất nhiệt tình nữa.

Ba Lục dẫn hắn đi dạo khắp nơi: “Đi, Tiểu Mị, chú dẫn cháu đi thăm quan trại cứu hộ động vật của chú.”
Vì không muốn gây ảnh hưởng đến người khác, trại cứu hộ được xây ở trong một thôn cho tiện, xung quanh đều là đồng ruộng, hộ gia đình gần nhất cũng phải đi năm phút mới tới nơi.
Nơi này có rất nhiều chó mèo, cho dù có được quét dọn cẩn thận thì vẫn có mùi động vật nồng lên, chó thi nhau sủa gâu gâu loạn lên, con nào con nấy trông rất khỏe mạnh nhanh nhẹn.

Thím làm bếp đang nấu một nồi thức ăn to đùng dành cho chó mèo, ba Lục chỉ tay vào mỗi con vật giới thiệu làu làu, con nào cũng có tên riêng của nó.
Đang đi dạo, ông nói với vẻ thần bí: “Tiểu Mị, chú dẫn cháu đi xem một con chó, chắc chắn cháu sẽ cảm thấy rất thích.”
Thẩm Vấn Thu tò mò: “Dạ?”
Ba Lục nói: “Cháu xem thì biết.”
Sau đó ông giới thiệu cho Thẩm Vấn Thu một con chó to béo lông vàng, cái đầu lắc lắc trông rõ là ngốc nghếch.

Con chó này hoàn toàn khác với những con khác, bởi vì nó bị thiếu mất một cái chân.

Ba Lục cười ha ha nói: “Có phải trông nó rất giống Đại Dung không? Chú đặt tên cho nó là Tiểu Dung.”
Lục Dung đứng ở bên cạnh không nói thành lời, tự đánh giá: “Đúng là rất giống.”
Đi dạo xong, ba Lục đưa cho mỗi người một cái tạp dề, một đôi găng tay bằng vải thô, bàn chải và sơn màu sặc sỡ, nói: “Ở nông thôn không có gì chơi, dù sao hai đứa cũng rảnh rỗi, không bằng giúp ba sơn tí hoa cỏ cây lá lên tường đi.”
Hai người đeo tạp dề lên, đeo thêm cả găng tay, tô màu lên những họa tiết đã phai mờ vì nắng mưa, giống như những bức tranh trên tường ở trường mẫu giáo mà bọn họ đã học khi còn nhỏ.
Lục Dung chuyên tâm làm việc, Thẩm Vấn Thu cũng không lên tiếng.
Gần đây mối quan hệ giữa hai người có sự biến hóa kỳ diệu.
Bạn bè chưa coi là bạn bè, người yêu chưa tính là người yêu, ngủ cũng ngủ với nhau rồi nhưng lại thể hiện như chẳng có gì xảy ra, thật ra hai người đều đang rất để ý lẫn nhau.
Lúc trước khó khăn lắm mới khôi phục được trạng thái có thể nói chuyện và cười đùa, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi xấu hổ và để tâm mỗi khi hai người ở cạnh nhau, hoàn toàn không thể nói chuyện một cách tự nhiên.
Vừa hay lúc này đang rảnh rỗi, Thẩm Vấn Thu mới có thể cẩn thận hồi tưởng lại chi tiết những chuyện mấy ngày gần đây.
Từ khi từ thị trấn Y về, Lục Dung ngoài miệng chưa nói nhưng đã thay đổi thủ đoạn bịp bợm để tiêu tiền cho hắn, muốn mua quần áo thương hiệu nổi tiếng là một chuyện, mấy ngày gần đây còn hỏi hắn có đủ tiền tiêu không rất nhiều lần.


Sau khi hắn đã từ chối, Lục Dung như mất trí nhớ vẫn hỏi lại, tựa như chỉ cần miệng hắn lơ là đáp một cái là anh có thể lập tức chuyển vào trong thẻ của hắn một phát 180 000(*) đồng vậy.
(*) Hơn 450 triệu VNĐ.
Có cảm giác muốn cố gắng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tâm tình Thẩm Vấn Thu rối bời, ngủ là một chuyện, sau khi ngủ xong phải xử lý thế nào lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Ý Lục Dung là gì quá dễ đoán, khả năng cao là muốn “chịu trách nhiệm”.

Thứ nhất, hắn là đối tượng đầu tiên Lục Dung phát sinh quan hệ thân mật; thứ hai, hắn từng là người Lục Dung thích hồi cấp ba, bây giờ cũng không ghét; thứ ba, Lục Dung là một người chính trực, phát sinh hành vi không đứng đắn vì bị hắn cố ý câu dẫn, nhưng căn cứ vào nguyên tắc thật thà ngay thẳng của Lục Dung, nếu không chắc chắn danh phận thì sẽ thấy rất quá đáng với đối phương.
Thẩm Vấn Thu đang sơn dừng tay lại, nghĩ đến một vài chuyện, tự nhiên mặt mũi đỏ bừng lên.
Lục Dung chú ý đến ngay lập tức, ân cần quan tâm hỏi: “Sao thế? Mỏi tay à? Để đó tôi làm cho.”
Thẩm Vấn Thu ngại ngùng nhìn anh, quay đầu sang chỗ khác: “Không…Cái này có là gì đâu? Tôi đã không còn yếu ớt từ lâu rồi.”
Lục Dung lại thấy hơi hơi bị đả kích.
Thẩm Vấn Thu nghĩ thầm trong đầu, mấy ngày gần đây hắn toàn mơ thấy Lục Dung ngây ngốc hỏi hắn: “Tiểu Mị, có thể làm bạn trai tôi không?”
Rõ ràng hắn đã chủ động nói đây chỉ là chuyện phát sinh bất ngờ để Lục Dung đừng để tâm trong lòng, bảo đảm sẽ không có lần thứ hai.

Nhưng hắn… Mấy ngày gần đây đêm nào hắn cũng mơ thấy bọn họ đổi không biết bao nhiêu tư thế làm chuyện xấu hổ, lúc mơ thấy xấu hổ, mà sau khi tỉnh lại càng thấy xấu hổ hơn.

Cho dù hắn có thể giả bộ nhưng vừa nhìn thấy Lục Dung là lại cảm thấy gượng gạo, mất tự nhiên.
Thực tế thì Lục Dung chẳng nói gì cả.
Lúc này, anh lựa lời: “Tôi không cảm thấy cậu yếu ớt, bây giờ cậu đang có bệnh, bị bệnh thì sức yếu cũng là chuyện bình thường.”
Thẩm Vấn Thu nói: “Sau này tập thể dục nhiều hơn là được.”
Thẩm Vấn Thu nhích sang bên cạnh, phát hiện ra Lục Dung đang vẽ một con cừu con tròn vo, cười: “Cậu buồn cười thật đấy, nơi nuôi chó nuôi mèo cậu lại đi vẽ cừu?”
Lục Dung kiếm cớ nói: “Tôi cảm thấy con cừu dễ thương nhất.

Nhiều sơn trắng lắm, vẽ cừu con rất phù hợp.”
Thẩm Vấn Thu nói: “Chẳng phải mấy con chó con mèo lông trắng cũng cần dùng đến màu trắng sao?”

“Được, cậu nói đúng.” Lục Dung đồng ý, vâng lời răm rắp: “Cậu nói gì thì tôi vẽ đó là được.”
Xong việc.
Hai người đi rửa tay, Thẩm Vấn Thu hỏi: “Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ lái xe về nội thành thì trời cũng tối mất rồi.”
Lục Dung “Ơ” một tiếng, nói: “Không về nội thành nữa, đón sinh nhật ba ở đây.”
Thẩm Vấn Thu bối rối: “Ở đây sao?”
Lục Dung gãi mũi, nói: “Ba tôi không cần tổ chức linh đình quá, mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi ngon ở nông thôn rồi làm một mâm cơm, chúng ta và mấy người làm thuê ở trạm cứu hộ cùng nhau ăn một bữa là tốt rồi.”
Lối sống giản dị thật đấy.

Thẩm Vấn Thu nghĩ, hai cha con bọn họ đúng là cha nào con nấy, tính cần cù tiết kiệm giống nhau như đúc.
Thẩm Vấn Thu thay đổi suy nghĩ, chợt nghĩ đến một vấn đề: “Vậy tối nay chúng ta ngủ lại đây à?”
Lục Dung gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Vấn Thu muốn hỏi có phải ở cùng một phòng không nhưng lời đến khóe miệng vẫn không hỏi ra.

Kể cả mấy hôm trước, sau khi phát sinh chuyện ở thị trấn Y bọn họ có ở cùng một phòng cũng không xảy ra chuyện gì khác… Lục Dung luôn là người thật thà chất phác, nếu không phải hắn liều mạng câu dẫn anh thì hoàn toàn không thể có bất kỳ một hành vi phóng đãng nào hết.
Thẩm Vấn Thu nhớ lại, cảm thấy bản thân thật không biết chừng mực, đồi phong bại tục, hắn không thể tiếp diễn lần thứ hai được.
Buổi tối tổ chức sinh nhật cho ba Lục.
Một bàn tròn lớn, tính thêm cả Lục Dung và Thẩm Vấn Thu thì tròn mười người ngồi kín bàn.

Những món trên bàn đều là

thức ăn gia đình, thịt kho, gà hầm khoai tây, cà kho, cá hấp,… Còn có cả một cái bánh gato lớn và một bát mỳ trường thọ, trên bàn không có rượu, chỉ có nước dừa.

Hai cha con nhà này đều không rượu, cũng không có văn hóa mời rượu luôn.
Một bàn mười người vui tươi hớn hở tổ chức sinh nhật, chúc mừng ba Lục sống lâu, đánh chén một bữa no nê.
Cơm nước xong xuôi.
Lục Dung rất tự giác đứng lên giúp thu dọn bát đũa, Thẩm Vấn Thu ngại làm khách quý chỉ biết ngồi im hưởng thụ nên cũng đi theo làm việc.
Ba Lục cản hắn lại: “Tiểu Mị, để đó cho Đại Dung làm là được.”

Thẩm Vấn Thu nói: “Cháu đã gây thêm rất nhiều phiền toái cho hai người, vẫn nên để cháu giúp đỡ chút ít đi ạ.”
Hai người cúi đầu, tranh nhau làm việc, chuyện ai người nấy làm.
Ba Lục chứng kiến toàn bộ, như có điều suy nghĩ, lúc Lục Dung xắn tay áo lên muốn rửa chén thì gọi anh lại: “Đại Dung, qua đây.

Ba ăn no quá, chúng ta đi tản bộ bên bờ ruộng một lát đi.”
Lục Dung liếc nhìn Thẩm Vấn Thu, nhíu mày nói: “Con rửa xong bát sẽ đi ngay.”
Ba Lục nói: “Tiểu Mị nói cậu ấy muốn rửa thì cứ để cậu ấy rửa đi.”
Lục Dung như không nghe thấy, lanh lẹ rửa hết bát đũa xong mới cởi tạp dề và găng tay đi với ba, trước khi đi vẫn còn lo lắng dặn dò Thẩm Vấn Thu: “Tôi đi khoảng mười phút, cậu xem ti vi đi, lát nữa tôi về ngay.”
Đi xa được một khoảng, vừa mới ra khỏi cửa sân, Lục Dung đã quay đầu nhìn Thẩm Vấn Thu.
Ba Lục cũng dõi theo ánh mắt anh, nói: “Con để ý kĩ thật đấy…”
Lục Dung căng thẳng nói: “Ba biết Tiểu Mị bị bệnh mà, con phải quan tâm.

Hồi Đại học con có quen một người bạn, bạn gái cậu ấy mắc chứng trầm cảm, cậu ấy luôn ở bên chăm sóc bạn gái, bề ngoài tưởng như đã khá hơn rồi, kết quả có một hôm cậu ấy sơ suất, bạn gái cậu ấy liền tự sát.”
Hai người đi trên bờ ruộng, gió lạnh thổi chầm chậm, tạt vào những cây ngô trên ruộng làm vang tiếng xào xạc.
Ba Lục hoàn toàn không muốn nhắm vào trọng điểm mà Lục Dung muốn nói, ông hỏi: “Thì sao? Thẩm Vấn Thu là bạn gái con à?”
Lục Dung nghẹn họng: “…Không phải.”
Vài phút trôi qua.
Ba Lục hỏi: “Mấy hôm nay trông hai đứa cứ là lạ, giống như đang làm mình làm mẩy dỗi nhau vậy.

Có phải hai đứa cãi nhau trước khi tới không?”
Trái tim Lục Dung nảy lên, anh bứt rứt, nói: “Không cãi nhau.

Sao bọn con phải cãi nhau chứ?”
Nhưng tất nhiên là anh biết nguyên nhân hai người gượng gạo với nhau, không ngờ lại bị phát hiện ra.

Anh còn tưởng bọn họ giả vờ diễn giỏi lắm cơ.
Lục Dung dừng bước, cuộc đời này anh chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm mình, khoảng thời gian gần đây anh lên án bản thân rất nhiều, nhịn lâu lắm rồi, nay ở trước mặt ba anh thật sự là nhịn không nổi nữa: “Ba ơi…”
Ba Lục không để ý, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Sao?”
Lục Dung lên tinh thần, hùng hồn nói: “Ba ơi, con ngủ với Thẩm Vấn Thu rồi.”
Ba Lục giống như bị đóng đinh tại chỗ, qua một lúc lâu mới cứng đờ quay đầu lại, khiếp sợ hỏi: “Con lặp lại lần nữa đi.”

Lục Dung mặt đỏ đến tận mang tai: “Con và Thẩm Vấn Thu….cái đấy đó.” Ba Lục hồi lâu không lên tiếng, không thể làm gì khác ngoài nhìn anh đầy ẩn ý: “Thế hai đứa…bây giờ quan hệ thế nào? Yêu nhau chưa?”
Lục Dung cổ cứng ngắc, lắc đầu một cái, mím chặt môi, giống như có cho anh một cái bạt tai anh vẫn không nói thêm câu nào nữa.
Ba Lục bối rối: “Ngủ cũng ngủ rồi, con còn không biết đường tốt với người ta à? Ba mặc kệ con gần gũi với đàn ông hay phụ nữ, con chỉ được làm chuyện đó với người yêu của con thôi! Nếu không thì thành lưu manh giở trò hả?”
Lục Dung lại lắc đầu: “…Con cảm giác Thẩm Vấn Thu không muốn làm người yêu của con.”
Ba Lục hỏi: “Con hỏi chưa?”
Lục Dung lắc đầu lần thứ ba: “Con chưa.”
Ba Lục nói: “Con chưa hỏi sao biết cậu ấy muốn hay không?”
Lục Dung: “…”
Bọn họ càng đi càng xa, Lục Dung khó xử hỏi: “Còn đi xa tiếp nữa ạ? Năm phút rồi, ba, con muốn về.”
Ba Lục không nhìn anh, phẩy tay một cái, hai cha con quay về.
Con trai đột nhiên come out.
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng người làm cha như ông vẫn rất khó tiếp nhận, trong lòng nghĩ ngày mai sẽ đến trước mộ của vợ nói chuyện này.
Lục Dung vẫn đang đắm chìm trong trạng thái hư vô.

Anh cảm thấy tình huống bây giờ khó hiểu quá, anh cứ như thế come out, còn ba anh thì tiếp nhận rất tự nhiên? Hay đây là thái độ ủng hộ?
Ban đầu cũng không đi quá xa, trong chốc lát là có thể nhìn thấy ngôi nhà điện đóm sáng trưng từ xa.

Lục Dung nghe thấy ba anh thở dài, giơ tay vỗ lên vai anh, sau đó ông thả chậm bước chân rồi dừng lại.
Ba anh hồi tưởng, nói: “Năm đó ấy, ba không ngờ mẹ con sẽ gả cho ba.

Bà ấy vốn là người con gái tuyệt vời nhất thôn, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, đàn ông thích bà ấy có thể xếp hàng dài đến cả mười dặm, bà ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời này.”
Lục Dung nhìn thấy ánh sáng mờ mờ phản chiếu vào trong mắt ba, lóe lên một cái.

Ba anh cười nhẹ, nói: “Nhưng cuối cùng bà ấy chỉ cần ba.”
“Bà ấy có ba.”
Ba Lục lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chằm chằm cậu con trai ngốc nghếch, ăn nói vụng về từ nhỏ nhà mình: “Chẳng phải lúc con thuyết phục ba dùng tiền thành lập công ty nói năng khéo mồm khéo miệng lắm sao? Con còn nhớ khi đó ba hỏi con điều gì không?”
“Ba hỏi con, nếu không làm có phải con sẽ hối hận cả đời không? Con nói rằng, cho dù có thất bại thì cũng chỉ là quay về vạch xuất phát một lần nữa, làm lại từ đầu.

Chẳng phải rất quyết đoán sao?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện