Đừng nói là mặt, cả tai cả cổ Lục Dung đều đỏ gay hết cả lên rồi, vốn dĩ da dẻ anh ngăm đen, bây giờ được bảo dưỡng trong điều kiện sống tốt hơn nên đã sáng màu lúa mạch.
Gương mặt anh vừa đỏ vừa ngăm, dáng vẻ nghiêm túc đầy khúc mắc.
Nhưng Thẩm Vấn Thu cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy Lục Dung rất anh tuấn hút mắt, Lục Dung không phải người đẹp trai nhất trong mắt hắn nhưng càng nhìn hắn lại càng thích anh hơn.
Trái tim Lục Dung đập điên cuồng, anh lắp bắp nói: “Tiểu Mị, cậu, cậu đừng trêu tôi nữa…”
Thái độ của Thẩm Vấn Thu rất tùy hứng, giống như đứa trẻ con nói muốn chơi cùng nhau vậy, không coi đây là chuyện lớn: “Tôi trêu cậu làm gì?”
Đầu óc Lục Dung trống rỗng, anh hoàn toàn bị hắn dắt mũi, bộ dạng sợ hãi tim đập thình thịch nghĩ ngợi, có phải anh hiểu lầm không, cố ý hỏi lại: “Cậu nói bất ngờ là bất ngờ nào?”
Vừa dứt lời, Thẩm Vấn Thu giống như con cừu non nhảy bật đến, nhanh chóng ngửa mặt lên nhích lại gần, hời hợt chạm nhẹ lên môi anh một cái: “Bất ngờ này.”
Trong nháy mắt, Lục Dung cảm thấy mặt mũi mình nóng bừng, nóng đến mức đầu óc chết máy.
Anh, anh, anh lại có tư cách được hôn Thẩm Vấn Thu một lần nữa sao?
Nhưng mà rõ ràng Thẩm Vấn Thu đang trong trạng thái tỉnh táo chủ động mời anh mà? Lục Dung cảm thấy rất vinh hạnh, anh ngây ngốc, không biết bản thân đang làm gì, mơ mơ màng màng nhích lại gần Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu còn tưởng bản thân sắp được hôn, đỏ mặt yên lặng chờ đợi.
Không ngờ Lục Dung chỉ ngửi hắn một cái, cứng đầu cứng cổ nói: “Không có mùi rượu, tôi còn đang nghĩ… có phải lúc tôi đi tản bộ với ba tôi, cậu lén uống rượu không.”
Thẩm Vấn Thu cười: “Không uống rượu, chẳng phải cậu đã dặn tôi sau này không được uống nhiều rượu sao? Tôi không uống đâu.”
Vừa ngoan lại vừa ngọt.
Bảo hắn không đánh bạc hắn bỏ bài bạc, bảo hắn không uống rượu hắn cai rượu.
Đúng là bây giờ ngay cả bia Thẩm Vấn Thu cũng không uống.
Lục Dung nghĩ, lời Thẩm Vấn Thu nói giống như đang ám chỉ: Tôi nghe cậu hết.
Thẩm Vấn Thu thấy Lục Dung cứ vô thức ngắm nhìn mình, chuyên chú như thể cả thế giới này không còn gì đáng bận tâm, chỉ còn lại hai người bọn họ lặng lẽ gần gũi quan sát nhau.
Lục Dung giống như biến thành pho tượng, không nhúc nhích, ngẩn người chờ Thẩm Vấn Thu, không thể chủ động cũng không thể né tránh.
Chóp mũi Thẩm Vấn Thu nhẹ nhàng cạ lên chóp mũi anh.
Trái tim Lục Dung đập lỡ nửa nhịp.
Thẩm Vấn Thu cụp hàng mi, không nhìn vào mắt Lục Dung nữa.
Hắn thử thăm dò, hơi nghiêng mặt cẩn thận điều chỉnh góc độ.
Mỗi khi hắn động đậy đến gần một chút rồi lại cách xa một chút đều hung hãn khuấy động tình cảm sâu sắc trong lòng anh, phát ra một chuỗi âm thanh nhún nhảy vui tai.
Cuối cùng có muốn hôn không?
Đang suy nghĩ.
Thẩm Vấn Thu hôn lên môi anh.
Lần này không phải vừa chạm đã tách nhau ra ngay mà hắn dựa vào ngực anh, yên tâm hôn.
Lục Dung thật sự nghi ngờ bản thân đang ở trong mộng.
Tuy nói là do Thẩm Vấn Thu mời mọc nhưng Lục Dung lại cảm thấy nụ hôn của hắn rất đơn thuần, giống như trẻ con thể hiện tình cảm với những người thân thiết của mình.
Hai nụ hôn đều êm ái dịu dàng.
Giống như đốm lửa nhỏ rơi vào thảm cỏ nhung, nụ hôn đầu tiên chỉ hơi âm ấm, cảm giác nóng bỏng kỳ diệu trên môi còn chưa biến mất đã tiếp tục dán tới nụ hôn thứ hai, hơi dừng lại một chút, ngọn lửa ầm ầm cháy bùng lên.
Là mình xấu xa.
Lục Dung nghĩ.
Cơ thể anh lại tự ý hành động, cũng không nói rõ được là Thẩm Vấn Thu câu dẫn anh…hay là Thẩm Vấn Thu cố ý rơi vào lòng bàn tay anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Chỉ là Lục Dung cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng trước đây lúc nào anh cũng có thể nhẫn nại được, anh luôn là một người giỏi nhẫn nại.
Mười năm qua anh luôn sống một cách thanh tâm quả dục, tại sao bây giờ khả năng tự kiềm chế trở nên kém như vậy? Có lẽ bởi vì trước đây anh chưa từng được nếm vị thịt, chưa từng được ăn nên chỉ có thể tự tưởng tượng ra mùi vị, nhưng bây giờ đã được chân thực nếm thử, biết rằng ăn vào miệng vô cùng ngon, đừng nói Thẩm Vấn Thu cũng chủ động hôn anh… Mấy ngày gần đây, cứ hễ ngửi được mùi hương trên người Thẩm Vấn Thu là anh sẽ giống như chú chó của Pavlov(*), miệng lưỡi đắng khô theo phản xạ tự động.
(*) Pavlov là nhà sinh lý học, tâm lý học và bác sĩ nổi tiếng người Nga.
Pavlov và trợ lý thường tiến hành thí nghiệm tiết dịch vị đối với chú chó già thuộc giống chăn cừu Đức.
Họ phát hiện ra rằng cứ mỗi lần nhân viên nuôi chó đi qua trước cửa phòng thí nghiệm là dịch vị của chó lại tăng lên.
Tiếng bước chân ấy vang lên, chó biết ngay là thức ăn sắp được đưa tới, thông qua thần kinh đại não ra mệnh lệnh làm cho dạ dày tiết nhiều dịch vị ra.
Từ đó ông xây dựng nên định luật cơ bản về hiện tượng phản xạ có điều kiện của động vật – một phát kiến vĩ đại của lịch sử khoa học thế giới.
Mới chỉ trải qua “bất ngờ” một lần mà thôi, Thẩm Vấn Thu chưa bao giờ “thu phục” anh, là anh cam tâm tình nguyện trung thành với hắn.
Anh cảm thấy Thẩm Vấn Thu giống như đang tự dâng hiến bản thân mình, vậy tại sao anh ngay cả khi còn chưa được nếm thử đã không thể chờ đợi muốn được trao tất cả bản thân mình cho Thẩm Vấn Thu?
Từ trước đến nay anh không bao giờ có thể từ chối hắn được, anh có thể cho Thẩm Vấn Thu tất cả mọi thứ, chỉ cần hắn muốn anh sẽ cho hết, cho dù hắn có yêu cầu anh làm những chuyện thế này.
Nếu Thẩm Vấn Thu muốn dùng cơ thể anh, vậy anh sẽ cho hắn.
Cái gì cũng cho.
Tắt đèn, khóa kỹ cửa, kéo rèm cửa trong phòng xuống, hai người lén lút lại gần nhau.
Bọn họ biết người nhà vẫn còn đang ở những phòng khác ở tầng này, lo lắng bị phát hiện bất cứ lúc nào, trong phút chốc tựa như quay trở lại thời niên thiếu, cõi lòng dạt dào tình cảm nhưng vụng về luống cuống, chỉ dựa vào những cái chạm cái hôn để áp chế yêu thương đang trực chờ muốn trào ra ngoài, giống như trộm nếm thử trái cấm vừa sợ hãi lại chẳng thể kìm nén, sợ sẽ bị phát hiện.
Lục Dung cảm thấy bản thân mình thật sự quá thích, cực kỳ