Thẩm Vấn Thu bối rối, trực giác khiến hắn cảm thấy tai mình ù đi.
Hắn nhíu mày lại nín thở, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, đọc đi đọc lại mấy con số trong đoạn tin nhắn ngắn ngủi, đếm đến ba, bốn lần, chắc chắn là tám trăm vạn.
Tám trăm vạn(*).
(*) Khoảng hơn 2 tỉ 8 VND.
Thẩm Vấn Thu hít sâu một lần nữa, hắn gọi thẳng cho Lục Dung.
Lục Dung không cài bất kỳ nhạc chuông nào cho các cuộc gọi đến.
Điện thoại kết nối vừa vang lên mấy tiếng “tút tút”, Lục Dung đã nhận ngay: “Alo? Tiểu Mị, em rời giường chưa? Tôi đang trên đường về, em chờ một…”
Không chờ Lục Dung nói xong, Thẩm Vấn Thu vò đầu che mặt hỏi: “Cậu nghĩ đây là lỗi của mình nên mới đi chuyển 800 vạn vào tài khoản của tôi đúng không? Mặc dù tôi hiểu rõ động cơ cậu làm như thế nhưng cậu không biết tài khoản của tôi nếu có tiền sẽ ngay lập tức bị ngân hàng trừ nợ luôn sao?”
Lục Dung nói: “Tôi biết… Tiểu Mị, đợi tôi về rồi từ từ nói chuyện với em, em đừng gấp, chờ một chút thôi…”
Thẩm Vấn Thu hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó cậu biết rồi mà vẫn còn chuyển tiền vào thẻ của tôi? Cậu bị điên sao?”
“Đi hủy bỏ thao tác chuyển tiền đi, bây giờ, ngay lập tức!”
Bên Lục Dung vẫn không có tiếng trả lời.
Im lặng là thái độ gì? Càng yên lặng càng khiến Thẩm Vấn Thu sốt ruột.
Qua một phút, Thẩm Vấn Thu mới nghe thấy Lục Dung mờ mịt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trả lời: “Tôi vừa đi lấy tai nghe cắm vào, em vừa nói gì?”
Thẩm Vấn Thu giận muốn tăng xông: “Tôi nói, bảo cậu đi hủy bỏ thao tác chuyển tiền! Quay xe lại ngay cho tôi, quay lại ngân hàng đi! Mẹ nó tự dưng cậu chuyển tiền cho tôi làm gì?”
Thẩm Vấn Thu ngó nghiêng xung quanh, chắc chắn không có ai nghe thấy mới nhanh chóng đi xa mấy bước, hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không cần vì chúng ta ngủ với nhau rồi nảy sinh thứ tinh thần trách nhiệm vô vị đó.
Cậu cứ coi như…cứ coi như chơi đùa với tôi một chút không được sao? Thoải mái lên có được không?”
Cho nhau 800 vạn sao có thể nói là tiện tay cho tiền tiêu vặt được?
Tám trăm vạn? Chắc chắn là Lục Dung nghiêm túc cho hắn, nhưng Thẩm Vấn Thu hiểu anh không hề cảm thấy đây là chơi đùa, Lục Dung không phải người có thể làm chuyện này.
Làm gì có ai cầm nhiều tiền như thế đi chơi bời? Huống hồ đây còn là một người tiết kiệm như Lục Dung, bình thường anh mua thức ăn còn phải chọn lựa cẩn thận các kiểu, sẽ không tiêu tiền linh tinh.
Cho dù cách nhau qua điện thoại nhưng Thẩm Vấn Thu vẫn cảm nhận được giọng nói Lục Dung đã đanh lại: “Thẩm Vấn Thu, tối hôm qua em đã nói em cũng thích tôi.”
Thẩm Vấn Thu nhớ loáng thoáng, hình như hắn có nói thế thật, hắn phiền não đi lại tại chỗ, nói: “Tôi không nhớ rõ, chẳng phải những lúc như thế tùy tiện nói vài ba câu với nhau không được sao?”
Thẩm Vấn Thu tùy hứng nói qua loa xong, bản thân tự dừng trước, trong lòng dâng lên sự áy náy, hắn nghĩ: Mình nói như thế thật giống một thằng khốn nạn.
Lục Dung sẽ nghĩ thế nào?
Bây giờ nhất định Lục Dung sẽ tức giận phải không? Cho dù Lục Dung có hiền lành thật thà thì bị hắn đùa cợt như vậy cũng phải thẹn quá hóa giận chứ?
Thẩm Vấn Thu thấp thỏm bất an chờ Lục Dung cãi nhau với hắn.
Nhưng lại chỉ nghe được giọng nói trầm ổn của anh: “Ừ.”
Thẩm Vấn Thu nghi hoặc, ừ cái gì mà ừ?
Lục Dung nói tiếp: “Tôi cũng đã đoán được em sẽ không nhận và có phản ứng thế này, cho nên mới chuyển hết tất cả số tiền mình mang theo sang tài khoản của em trước khi gọi.”
Như thể bị đổi khách thành chủ, Thẩm Vấn Thu lắng nghe Lục Dung bình thản trả lời, kinh ngạc không thôi.
Lục Dung thản nhiên nói: “Tôi biết hết, tôi biết nếu nạp tiền vào thẻ thì sẽ bị ngân hàng trừ nợ hết, vốn dĩ tôi chuyển tiền vào tài khoản của em là vì muốn trả nợ giúp em.”
“Tôi chỉ mang theo một thẻ, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đưa hết tất cả số tiền tôi có cho em.”
Anh còn nói: “Nhưng thật ra cũng chưa gửi hết đâu, vẫn còn giữ lại số lẻ, bình thường còn nhiều việc vẫn phải tốn ít tiền.”
Thẩm Vấn Thu mấp máy môi, ngập ngừng mãi rồi thì thầm hỏi: “…Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”
Lục Dung: “Đợi tôi về rồi nói trực tiếp với em được không?”
Thẩm Vấn Thu: “Không được.”
Lục Dung chậm rãi thở dài như thể anh không còn cách nào khác, chỉ đành nghe theo lời hắn.
Điện thoại di động áp sát bên tai, Thẩm Vấn Thu bừng tỉnh nhận ra, vừa rồi cứ cảm thấy Lục Dung đang dựa lên người hắn nói chuyện, giống như đêm hôm qua vậy, anh dịu dàng ôm hắn, mặt kề mặt thủ thỉ tâm tình.
Lục Dung cực kỳ điềm tĩnh nói: “Thẩm Vấn Thu, tôi muốn yêu đương với em, tôi cần sự cho phép của em mới có thể chính thức làm bạn trai em.
Tôi muốn danh chính ngôn thuận lên giường cùng em, muốn chịu trách nhiệm cả đời với em, cả một đời.”
“Tuyệt đối không phải chơi đùa gì hết.”
“Em đừng nói chơi đùa gì đó, đối với tôi mà nói em rất quý giá, tôi không thể đối xử với em như vậy được.”
Thẩm Vấn Thu đã nằm mơ rất nhiều lần, khi hắn thật sự nghe thấy Lục Dung nói ra những lời này, cho dù trong lòng đã diễn tập vô số lần nhưng vẫn không biết làm sao, lồng ngực vừa ngọt ngào vừa chua chát.
Rõ ràng lần nào trong mơ hắn cũng trả lời “Em đồng ý”.
“Tinh.”
Lại có tin nhắn mới được gửi đến.
Thẩm Vấn Thu mở ra đọc, là thông báo số tiền Lục Dung vừa chuyển vào tài khoản của hắn đã bị ngân hàng đóng băng và chuẩn bị trừ nợ.
Ngay lập tức Thẩm Vấn Thu có cảm giác xuống mồ yên nghỉ.
Thẩm Vấn Thu nói: “Lần này thì hay rồi, không kịp nữa, số tiền đã bị ngân hàng trừ nợ.
Thôi bỏ đi, coi như số tiền tôi nợ cậu lại tăng thêm 800 vạn, dù sao tôi cũng nợ cậu bao nhiêu tiền rồi, tạm thời không cần quan tâm thêm những chuyện này nữa.”
Nói xong, hắn không cho Lục Dung thêm cơ hội trả lời, trực tiếp cúp thẳng điện thoại.
Bên kia.
Lục Dung bối rối khi bị cúp điện thoại bất ngờ.
Anh suy nghĩ rồi gọi cho ba anh, đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát nói: “Ba ơi, bây giờ Thẩm Vấn Thu có ở cạnh ba không? Ba qua xem cậu ấy giùm con với? Khoảng mười phút nữa là con về đến nhà.”
“Được, được, cảm ơn ba.
Vâng.”
Lục Dung nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, ban đầu anh thật sự không nghĩ tới chuyện chuyển tiền, chỉ là lúc lén lút giặt ga giường…
Anh thức dậy sớm, người khác còn chưa dậy.
Mùa đông giặt ga giường bằng nước lạnh quả thật là một cực hình, anh càng giặt đầu óc càng tỉnh táo hẳn ra, từ từ nảy sinh sự hoài nghi bản thân, hình như…Thẩm Vấn