Tất Hải Hiên mím môi thật chặt, vết tích nơi cổ tay trái cơ hồ lại phát đau, như là đang mơ hồ nhắc anh không nên quên quá khứ trước kia.
Tất Hải Phụ thở dài, hắn chưa bao giờ biết được em trai đang nghĩ gì, nay lại biết được đối phương yếu đuối chỉ muốn chạy trốn, thà rằng bản thân cô độc đến chết cũng không muốn đau khổ trải qua một trận ái tình khó quên.
“Nếu như cậu muốn chơi đùa thì nên chọn đúng người, đừng chọn…” Tất Hải Phụ suy tư nghĩ nên dùng từ nào để hình dung, nói tiếp: “Người đứng đắn này để chơi, cậu muốn chơi, người ta cũng chơi không nổi, cậu làm như vậy, cậu và người ngày trước lừa dối cậu có gì khác nhau đâu?”
Kỳ thực Tất Hải Phụ muốn nói “Phụ nam nhà đàng hoàng.” cơ mà ngẫm lại thì thấy không thích hợp cho lắm.
Tay trái Tất Hải Hiên nắm chặt, hồi lâu mới thốt ra ba chữ: “Em biết rồi.”
“Biết là tốt rồi.” Tất Hải Phụ không khuyên anh nữa, khuyên nhiều lại phản tác dụng
****
Tủ lạnh nhà Tất Hải Hiên lớn gấp đôi tủ lạnh nhà Lôi Kiên Bỉnh, ngăn trên để các loại rau dưa ướp lạnh và hoa quả đóng hộp, ngăn dưới là thịt đựng trong túi hút chân không. Mỗi ngăn đều chỉnh tề ngăn nắp, nhưng Lôi Kiên Bỉnh vẫn từ chi tiết nhỏ này phát hiện ra thủ trưởng không nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn chắc là sẽ để một thời gian rồi sẽ thay mới.
Bởi vì quá ngăn nắp – không chỉ tủ lạnh chỉnh tề không có một tia nhân khí, nhà bếp cũng sạch sẽ đến nỗi không thấy được một chút vết tích khói dầu, chỉ có ấm nước và cốc trà là có dấu vết sử dụng qua.
Tuy nhà bếp lớn và có đủ nồi chảo chén dĩa, khắp nơi vẫn lộ ra một mùi vị trống trải, chỗ ở cao cấp như vậy, tuy rằng trang trí rất xa hoa, nhưng cách bố trí cũng y hệt như một căn nhà mẫu, không hề có hơi người.
Lôi Kiên Bỉnh vớt cà chua khỏi nồi nước sôi, một bên lột vỏ cà, một bên nhìn cửa phòng sách, lúc cửa phòng mở ra, hắn lập tức rướn cổ lên xem ai đi ra trước, vừa nhìn thấy là Tất Hải Phụ, hắn bèn âm thầm bĩu môi, chờ lúc Tất Hải Hiên đi ra, hắn lập tức đi ra khỏi nhà bếp, trực tiếp lướt qua người Tất Hải Phụ, đi đến gần Tất Hải Hiên.
“Tôi chuẩn bị làm bò sốt cà chua, đậu đũa xào thịt, thêm ba món chiên nữa, thêm một nồi cơm, anh thấy đủ chưa?” Cách nói chuyện của Lôi Kiên Bỉnh giống như muốn khoe khoang hai người thân đến như nào, giống như cặp phu phu, triệt để xem Tất Hải Phụ là khách mà đối xử.
Tất Hải Hiên thường đến nhà Lôi Kiên Bỉnh ăn tối, mỗi lần Lôi Kiên Bỉnh nấu gì đều dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, anh theo thói quen gật gật đầu, hiển nhiên không hề phát hiện lúc này Lôi Kiên Bỉnh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình thì có gì không đúng.
Mà Tất Hải Phụ lại là lần đầu tiên thấy em trai ở nhà của bản thân lại dùng biểu tình đương nhiên như vậy nói chuyện với nam nhân khác, hắn ý tứ sâu xa mà nhìn Lôi Kiên Bỉnh, lúc Lôi Kiên Bỉnh xoay người lại lột vỏ cà chua, thừa dịp đối phương không để ý, mắng Tất Hải Phụ “Cẩu nam nhân”, khóe miệng ngoắc ngoắc, ngoài cười nhưng trong không cười, biểu rõ thái độ vô cùng không hoang nghênh của bản thân.
Bất luận “Cẩu nam nhân” này có quan hệ như nào với thủ trưởng, hắn vào ở nhà thủ trưởng liền khiêu chiến dây thần kinh nhạy cảm của Lôi Kiên Bỉnh, làm hắn thần kinh căng thẳng lúc nào cũng phải để ý xem thủ trưởng và Tất Hải Hiên có gian tình hay không.
Thật là muốn đem nam nhân đột nhiên xuất hiện này đuổi đi nha!! Nhưng là hắn phải giữ vững phong độ, tự nói với mình đây chỉ là bạn bè cùng giới thôi, không có gian tình gì cả.
Lôi Kiên Bỉnh lột vỏ cà chua, đem cà chua tưởng tượng thành “Cẩu nam nhân”, mình phải lột ra!
Hắn lắng tai nghe động tĩnh trong phòng khách.
“Tiểu Bảo, anh khát nước, pha ấm trà đi.”
Tất Hải Hiên đi vào nhà bếp, lại cầm một hộp trà, Lôi Kiên Bỉnh vội vã lấy hộp trà trong tay thủ trưởng, cười híp mắt nói: “Tôi pha cho.”
“Ừm.” Tất Hải Hiên không nhận ra Lôi Kiên Bỉnh lộ ra một nụ cười khó chịu, thả hộp trà xuống, quay về phòng khách.
Nấu nước nóng, pha trà ngon, Lôi Kiên Bỉnh đem ấm trà cùng cốc trà để xuống trước mặt Tất Hải Phụ, tuy rằng trên mặt đang cười, thế nhưng lời nói lại mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Anh uống từ từ”. Uống cho chết luôn càng tốt!
Quay về nhà bếp không được năm phút, lại nghe “Cẩu nam nhân” trong phòng khách sai thủ trưởng, giọng nói kéo dài truyền đến tai hắn: “Tiểu Bảo — anh đói rồi, có đồ ăn hay không? Cho anh ăn gì lót dạ đã nào.”
Tôi thao! Lão tử còn không nỡ sai lấy một câu, anh là người ở đâu chui ra mà dám sai bảo người của lão tử! Ai cho anh lá gan đó! Lão tử cắt lá gan của anh liền ngay lập tức!
Tất Hải Hiên cộp cộp đi vào nhà bếp, chỉ thấy Lôi Kiên Bỉnh biểu tình nghiêm nghị gọt vỏ trái cây, giống như mình và trái cây có thâm thù đại hận, lúc quay đầu lại, nụ cười có chút cứng ngắc “Để tôi làm.”
“Ừm.” Tất Hải Hiên cảm thấy được nụ cười của cấp dưới có chút kì quái, nói chỗ để đĩa rồi quay về phòng khách.
Đem một dĩa hoa quả đặt lên bàn trà, Lôi Kiên Bỉnh nở nụ cười âm lãnh với Tất Hải Phụ: “Khách đến nhà, anh ăn từ từ.” Ăn cho chết luôn đi!
Nói xong hắn lại đưa một cái chén thủy tinh nhỏ đến trước mặt Tất Hải Hiên.
Trái cây trong dĩa gọt to nhỏ không đều nhau, hoặc là quá lớn, hoặc là quá nhỏ, cái dĩa đặt tùy tiện, nhìn sao cũng thấy qua loa, còn trái cây trong cái chén thủy tinh nhỏ kia, cắt gọt lớn nhỏ đều nhau, miếng nào cũng vừa miệng ăn, bên trên còn cắm một cái xiên ăn trái cây đẹp mắt, nhìn sao cũng là những phần ngon nhất của trái, so sánh liền thấy, trái cây ở trong dĩa chính là đầu thừa đuôi thẹo sau khi cắt ra những phần ngon nhất để vào chén thủy tinh.
Lôi Kiên Bỉnh hướng về phía Tất Hải Phụ nở nụ cười đắc ý, chính là đãi ngộ khác nhau trần trụi như thế, không phục liền đến đánh tôi a! Là nam nhân thì đến đánh tôi a!
Hai phần trái cây chênh lệch lớn như vậy, thêm nụ cười đắc ý không che dấu chút nào kia, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, thực sự quá ngây thơ rồi, Tất Hải Hiên chỉ muốn xoa xoa cái trán, không hiểu vì sao lại thấy buồn cười.
Tất Hải Hiên đổi hai phần lại, tự mình bưng cái dĩa trái cây kia ăn. Tất Hải Hiên một mặt bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Lôi Kiên Bỉnh lộ ra biểu tình khó chịu, hắn cảm thấy hơi buồn cười, bưng chén nhỏ lên, cầm cái xiên, ghim trái cây mà ăn.
Lôi Kiên Bỉnh có chút bi thương, ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn về phía thủ trưởng, nhìn thủ trưởng ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn liền nghĩ thủ trưởng giận rồi, ủ rũ quay vô phòng bếp, không dám giở trò nữa.
“Còn ghen nữa a, người ta là