Xe ô tô chậm rãi dừng ở trước cửa lớn tiểu khu.
“Tới rồi.” Tất Hải Hiên nói.
Lôi Kiên Bỉnh cởi dây an toàn, sau đó liền không nhúc nhích, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm Tất Hải Hiên: “Qua đêm ở nhà tôi đi.”
Tất Hải Hiên mở cửa sổ, gió lạnh nháy mắt thổi vào xe có rèm che, anh từ một cái hộc trong xe lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, tìm bật lửa muốn hút, một cái tay đưa qua, giật lấy bật lửa, sau đó Lôi Kiên Bỉnh đem bật lửa nhét vào túi mình.
Tất Hải Hiên đem bao thuốc lá đặt bên trong hộc dĩ nhiên là bình thường không hay hút thuốc, chỉ khi nào phải suy nghĩ hay là thời điểm tâm tình không tốt mới hút một hai điếu. Anh ngậm thuốc lá, mặt không hề có cảm xúc mà nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt sâu không thấy đáy không biết đang nhìn gì.
Lôi Kiên Bỉnh suy nghĩ một chút, đem bao thuốc lá kia cũng nhét vào túi quần mình, tiện tay rút đi điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay của Tất Hải Hiên.
“Tôi từng có một thời gian nghiện thuốc, một ngáy hút hai, ba bao.” Không biết là do gió lớn bên ngoài, hay là vì anh đang nhìn xa xăm, ánh mắt mờ mịt, nên ngữ khí trở nên phập phồng, giống như là truyền đến từ xa, khiến người ta nghe không rõ.
“Lúc phải xã giao tôi sẽ hút một điếu.” Lôi Kiên Bỉnh không nghiện uống rượu hút thuốc, liên hoan công ty, lúc đi công tác, xã giao, anh cũng hút thuốc uống rượu, lúc khác chưa bao giờ dùng. Cho dù người khác nói với hắn: “Đàn ông mà không uống rượu hút thuốc thì không phài là đàn ông”, hắn cũng không mắc mưu, hắn không cần dùng uống rượu, hút thuốc để chứng minh mình là đàn ông hay không, hơn nữa hồi còn nhỏ, vì từng lén học hút thuốc, bị cha mẹ phát hiện, hai người liền thay phiên đánh hắn, làm cho mông hắn nở hoa đến nỗi tận nửa tháng cũng không ngồi xuống được.
Cha mẹ hắn hoặc là không đánh con, đánh một cái là làm hắn nhớ mãi không quên.
Tất Hải Hiên quay đầu nhìn Lôi Kiên Bỉnh, lúc Lôi Kiên Bỉnh nhìn anh, anh liền nhấc tay trái lên, gỡ đồng hồ đeo tay xuống, sau đó đưa tay đến trước mặt Lôi Kiên Bỉnh. Lôi Kiên Bỉnh lập tức thấy được vết sẹo trên cổ tay trái, đó là dấu cắt cổ tay, có thể thấy rõ từ vết cắt kia, mà vì thời gian qua lâu, nên chỉ để lại vết sẹo hơi khác màu so với màu da chỗ khác.
Này là dùng bao nhiêu sức lực mới để lại vết sẹo lớn như vậy chứ.
Lôi Kiên Bỉnh vừa nhìn thấy vết sẹo này, lòng đau đến nỗi sắp chết, hắn một phát nắm lấy tay Tất Hải Hiên, hắn muốn sờ vào vết sẹo kia, nhưng lại không dám sờ, chỉ có thể nắm chặt tay Tất Hải Hiên.
Tất Hải Hiên rút tay về, anh giơ tay trái, cúi đầu xem vết sẹo trên cổ tay, ngón cái tay phải vuốt ve vết sẹo, vẻ mặt lâm vào hồi ức: “Lúc tôi trưởng thành liền phát hiện mình chỉ có hảo cảm với người cùng giới, mối tình đầu của tôi là con trai của bạn ba tôi, hắn lớn hơn tôi một tuổi, tôi thầm mến hắn hồi học cấp 3, tôi còn vì hắn mà thi vào cùng trường đại học, sau khi vào đại học thì phát hiện hắn cũng thích con trai, liền tỏ tình với hắn, hắn nhận lời tôi, tôi cho rằng đây là điều may mắn nhất đời, người tôi yêu cũng yêu tôi, tôi cam tâm tình nguyện nuôi hắn, tôi nguyện ý vì hắn làm bất kì chuyện gì, tôi đem lần đầu tiên cho hắn, cho dù lúc bắt đầu tôi có thể làm 1, nhưng là tôi vì hắn mà làm 0, tôi chính là yêu hắn đến như vậy.”
Lôi Kiên Bỉnh có thể tưởng tượng Tất Hải Hiên yêu người kia đến như nào, hắn muốn nói hắn không quản anh trước đây yêu người kia như nào, hiện tại cũng không cho phép anh yêu người kia như vậy nữa, nhưng hắn hiện tại phải kiềm nén đố kị của bản thân, nghe Tất Hải Hiên nói cho xong.
“Sau khi người nhà biết chuyện của chúng tôi, liền ngăn cách cả hai, tôi và hắn mới trốn đi được liền bị bắt lại, tôi và hắn hẹn nhau một giờ sáng tự sát, tôi tưởng hắn cũng yêu tôi nhiều như tôi yêu hắn, tôi thật tin tưởng hắn, chờ đến lúc tôi cắt động mạch chủ xong, gọi điện cho hắn mới biết tôi khờ dại buồn cười đến như nào, hắn đã sớm bỏ cuộc, ở bên ngoài KTV ca hát cùng bạn bè, 1h sáng còn chưa về nhà, tôi không còn sức cầu cứu, nếu mẹ tôi không đi vào phòng tôi kiểm tra, tôi liền một mình cô đơn lẻ loi chết trên giường.
Tất Hải Hiên giọng nói nhạt nhẽo, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, anh nhớ lại quá khứ, vô cùng tiếc hận mà nói một câu: “Điều tôi hối hận nhất chính là lúc trước không tìm cơ hội đánh hắn tàn phế.”
“Tôi giúp anh đánh hắn tàn phế, cho nên…” Lôi Kiên Bỉnh nói một nửa, Tất Hải Hiên liền ngẩng đầu lên, hàn quang lạnh như băng bắn ra khỏi mắt làm hắn run lên, rùng mình một cái, nửa câu còn lại kẹt trong lòng không nói được.
“Cho nên cái gì?” Tất Hải Hiên nghiền ngẫm hỏi.
Lôi Kiên Bỉnh dừng hồi lâu, mới run rẩy nói ra: “Cho nên anh đừng nhớ hắn nữa, anh suy nghĩ một chút đi, tôi rất thích hợp với anh.” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt nhìn Tất Hải Hiên, ánh mắt tràn ngập yêu thương, trong yêu thương còn cất giấu cả kiên định.
Sau đó, hắn cảm giác được ghế phụ của hắn được thả thấp xuống, mãi đến khi cái ghế được ngả ngang xuống, hắn cũng nằm dài lên ghế. Trên mặt toàn là câu hỏi: “Đây là ý gì nha?”
Tất Hải Hiên cởi dây an toàn, bò qua ghế lái phụ, mở hai chân ra ngồi trên người Lôi Kiên Bỉnh.
Áo vest ngoài của bộ âu phục mặc lúc đi làm đã sớm bị hắn vứt qua một bên, lúc này trên người hắn chỉ có một cái áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng hắn vai rộng, eo thon, cơ ngực no đủ, áo sơ mi phẳng tắp mặc trên người đều lộ rõ dáng người hắn, có thể tưởng tượng được vóc người dưới lớp áo như nào.
Tất Hải Hiên cách áo sơ mi tóm chặt đầu v* Lôi Kiên Bỉnh, chậm rãi xoa hai cái đầu v*, anh ở trên cao nhìn xuống hai mắt Lôi Kiên Bỉnh, cực kỳ ngả ngớn hỏi: “Mối tình