Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy hiện tại bản thân mình không thể dùng ba chữ “Không bình thường” để miêu tả nữa, hắn căn bản chính là một đại biến thái, bất cẩn rình coi thủ trưởng mới tự an ủi trong văn phòng còn chưa tính, giờ lại còn vào toilet nhìn lén tiểu kê kê của tân thủ trưởng bắn nước tiểu.
Thật hy vọng có người có thể cứu vớt hắn, hắn thật muốn khóc quá đi mà.
Lôi Kiên Bỉnh xếp hàng, chầm chầm di chuyển theo hàng lấy cơm trưa, hắn nhìn cái ót của người đằng trước đến ngẩn người.
Đột nhiên, có người vỗ vai Lôi Kiên Bỉnh: “Bánh rán, lấy giùm tôi một phần cơm, tôi đi giữ chỗ cho”
Gọi hắn là “Bánh rán” thì chỉ có thể là người đã bị điều đến phòng khác – thủ trưởng cũ Nhậm Ca, Lôi Kiên Bỉnh cũng không thèm nhìn hắn một cái, đờ đẫn mà trả lời: “Nga”
Nhậm Ca tuy rằng bị điều đi, nhưng cũng làm chung với Lôi Kiên Bỉnh hơn một năm ở công ty cũ, vô cùng hiểu rõ thái độ làm người của Lôi Kiên Bỉnh, hắn sẽ không cố tình lạnh nhạt mình, bây giờ thấy thái độ của Lôi Kiên Bỉnh đối với mình không lạnh không nhạt, cảm thấy hơi kì quái, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm? Có người bắt nạt cậu?”
Lôi Kiên Bỉnh chậm rãi lắc đầu, trả lời: “Có việc phiền lòng, tôi không lên tinh thần nổi.”
Nhậm Ca vô tâm vô phế nở nụ cười: “Cẩu độc thân như cậu mà cũng có chuyện phiền lòng? Cậu coi trọng em gái nào đi? Ca nghĩ cách giúp cậu” Không phải hắn cố ý chê cười Lôi Kiên Bỉnh, mà là Lôi Kiên Bỉnh người này, chậc chậc, ngây thơ đến nỗi ngay cả tay tiểu nữ sinh cũng chưa từng sờ qua, hắn đối với nữ sinh nho nhã lễ độ chưa bao giờ có gì ám muội, ánh mắt chính trực đến nỗi em gái chưa kết hôn chung phòng làm việc cũng không hạ thủ được. Nam nhân khác tụ tập lại một chỗ liền tán gẫu nữ nhân nào ngực to, nữ nhân nào eo nhỏ, nữ nhân nào mông lớn, Lôi Kiên Bỉnh chỉ nghe, chưa bao giờ phát biểu ý kiến gì.
Ban đầu Nhậm Ca cho rằng Lôi Kiên Bỉnh che giấu mọi người, yêu thích nam nhân, mịt mờ ám chỉ với Lôi Kiên Bỉnh, nghĩ muốn thông đồng với Lôi Kiên Bỉnh, hiện tại giới GAY quá loạn, muốn tìm một người nam nhân tốt thật khó khăn vô cùng, đặc biệt là loại hình làm cho người ta có cảm giác an toàn, nam nhân tốt quả thật hiếm có, giống như gấu trúc quốc bảo.
Tuyệt đối không nghĩ tới, Lôi Kiên Bỉnh vừa nghe không hiểu ám chỉ của hắn thì thôi, đối với việc hắn cố ý tiếp xúc thân thể cũng biểu hiện ra bộ dạng phi thường bình thường, vẫn tôn kính thủ trưởng như mình như thường, cho dù nhìn vào mắt hắn, Lôi Kiên Bỉnh cũng không nhìn ra ý tứ cân dẵn của hắn, một bộ dạng thẳng nam chính trực.
Thử thêm vài lần, Nhậm Ca vô tình phát hiện Lôi Kiên Bỉnh giấu mấy cái AV trong điện thoại, mới hiểu được Lôi Kiên Bỉnh kỳ thật chính là một thẳng nam, chỉ là dục vọng không nhiều lắm, ngẫu nhiên tiểu xử nam mới xem AV để phát tiết. Hắn lúc này mới bỏ tâm tư thông đồng muốn Lôi Kiên Bỉnh làm bạn trai mình.
Nam nhân tốt khó tìm, tìm nam nhân tốt trong giới GAY còn khó hơn, nếu như tìm được cũng không phải của mình. Nhậm Ca cảm thán nếu trong vòng này có nhiều người như Lôi Kiên Bỉnh, quản tốt nửa người dưới, không nhìn đến nam nhân là động dục thì tốt rồi, hắn làm sao phải lưu lạc đến nỗi nhìn thấy một nam nhân tốt liền hai mắt tỏa sáng? Đều là tại vì tìm không được nam nhân tốt đó.
Lôi Kiên Bỉnh trên dưới đánh giá Nhậm Ca, trong mắt đều là không tín nhiệm, sau đó kiên định nghiêng đầu qua chỗ khác, giả vờ không nghe thấy câu cuối cùng.
Nếu như là em gái, tìm người lớn tuổi có kinh nghiệm học hỏi quả thật có thể thành công, cơ mà thủ trưởng mới là nam nhân nha.
Từ từ…
Dường như lại suy nghĩ lung tung kỳ quái rồi, hắn muốn khống chế chính mình không được nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Cậu tiếp tục xếp hàng đi, tôi đi giữ chỗ.” Nhậm Ca đem thẻ cơm của mình ném cho Lôi Kiên Bỉnh, đi chiếm chỗ.
Căn tin công ty ở tầng cao nhất của cao ốc, trong căn tin ngoại trừ diện tích nhà bếp, phòng ăn tính ra cũng nhỏ, vừa đến thời gian dùng cơm buổi trưa, trong căn tin toàn bộ đều là người, không đến sớm giữ chỗ, chỉ có thể kéo ghế chen vô góc bàn ngồi ăn.
Mặc kệ thế nào đi nữa thì Nhậm Ca cũng là giám đốc một bộ phận, tiểu viên chức bình thường cơ bản không ngồi ăn cùng chỗ với hắn, ngày hôm nay đi ra muộn, chỉ có thể ra căn tin ăn cơm một mình, cho nên sau khi Lôi Kiên Bỉnh giúp hắn lấy xong cơm trưa, ngồi ăn cơm chung một bàn với Nhậm Ca.
Lôi Kiên Bỉnh không yên lòng gắp thức ăn, cơm nước của căn tin cũng không khó ăn đến nỗi không thể nuốt xuống, cũng không có đến trình ăn ngon vô cùng, mà là vô cùng bình thường. Lôi Kiên Bỉnh không kén chọn, căn tin có cái gì thì ăn cái đó, toàn bộ quét sạch, nhưng không biết tại sao đồ ăn hôm nay hắn ăn thực sự không vô, không có khẩu vị ăn gì cả.
“Chưa quen với công ty mới?” Nhậm Ca vừa ăn vừa hỏi, lại húp một ngụm canh cà chua trứng.
“Cái kia…” Lôi Kiên Bỉnh do dự không thôi, không biết mở miệng thế nào
“Cái nào?”
“Giám đốc Tất…” Lôi Kiên Bỉnh ngẩng đầu liếc nhìn Nhậm Ca một cái, vẫn là không nói ra được, hắn cúi đầu khều khều đồ ăn trong cơm.
“Nga, Hải Hiên a, Hải Hiên người này cũng không tệ lắm, mặc dù có lúc nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng chỉ cần cậu làm ra thành tích, Hải Hiên không chỉ cho cậu thêm tiền thưởng, còn có tư liệu.” Nhậm Ca khẩu khí rất quen thuộc, hiển nhiên có quan hệ không tồi với Tất Hải Hiên.
“Không phải việc này.” Lôi Kiên Bỉnh thật không biết hỏi thế nào, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhậm Ca, Nhậm Ca cũng nhìn chằm chằm hắn, Lôi Kiên Bỉnh bị nhìn chằm chằm đến nỗi run rẩy cả người.
“Không phải việc này thì là việc gì?”
Lôi Kiên Bỉnh nóng nảy đến muốn đấm bàn, sốt ruột nói: “Cái kia cái kia.”
“Rốt cuộc là cái kia nào?”
Lôi Kiên