Edit: Vân Phong
_______________________
Phong: chú ý phía dưới có chút thịt vụn của cảnh lσạи ɭυâи phụ tử nha :>> ai không chịu được có thể lướt qua, tui sẽ đánh dấu chỗ cho :3 mà tui đánh dấu không chuẩn lắm đâu. Couple này còn có thịt vụn mong couple chính cũng có TvT)
_________________________
Tại sao lại như vậy…… Tại sao lại như vậy…… hai mắt Nghiêm thị đều muốn rớt ra, một màn trước mặt nàng quả thực muốn làm nứt khóe mắt nàng ra, nàng muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt, không thể phát ra tiếng gì. Nàng muốn đẩy cửa ra xông vào ngăn lại cái cảnh hoang đường này, nhưng hai tay lại bị trói chặt ra sau lưng, nàng chỉ có thể dùng sức lấy đầu đập vào cửa, ý đồ muốn hai nguoiqf kia dừng lại, nhưng trạng thái của hai người kia phảng phất như đã rơi vào mộng cảnh liền làm ngơ hết tất cả động tĩnh xung quanh.
Chờ đến khi đầu nàng chảy đầy máu, rốt cuộc nàng cũng nhận thức được việc này căn bản là tốn công vô ích, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn trượng phu của mình cùng nhi tử của mình, ở ngay trước mặt mình làm ra sự tình thiên lý khó dung này!
(Phong: bắt đầu....)
Ninh Trạm hưng phấn đến cả người như muốn cháy lên.
Trước kia hắn chỉ dám ở trong mộng vọng tưởng đến cảnh tượng này, hiện tại cự nhiên thực sự có thể làm, nhìn khối thân thể dưới thân này, cảm nhận được nhiệt độ ấm hừng hực từ nó, Ninh Trạm khó khăn nuốt nước miếng, động hai cái liền suýt nữa thì tước vũ khí đầu hàng.
Hắn biết mình không thể kết thúc sớm như vậy được, đây là cơ hội ngàn năm mới có một, có lẽ cả đời này cũng không có lần thứ hai nữa, hắn cần phải chặt chẽ nắm chắc, hảo hảo mà hưởng thụ, trước kia đã xem đủ tư thế hoang đường trong sách, một vài bản vẽ của đủ loại tư thế liên tiếp hiện ra trong đầu hắn, hắn nắm lấy eo của Ninh Như Hải, muốn đem người hắn lật lại, đổi tư thế liền tiếp tục rong đuổi, mà đến khi hắn cúi đầu, hết thảy động tác đều chợt ngưng lại.
Máu toàn thân hắn như bị đông cứng lại, cái loại băng hàn lạnh thấu xương này khiến hắn nửa động tác cũng không dám làm, thậm chí ngay cả lực phát run cũng không có, chỉ còn sự sợ hãi, một nỗi sợ hãi muốn bao phủ lấy hắn, như có hai bàn tay đang bóp cổ hắn, làm hắn không thể thở nổi.
Không biết Ninh Như Hải đã tỉnh từ lúc nào, hai mắt hắn mở to, mặt trướng đến đỏ bừng, hiển nhiên đã biết Ninh Trạm đang đối với hắn làm ra loại việc gì, trong ánh mắt hắn lóe lên sự tức giận mà từ trước đến giờ Ninh Trạm chưa từng được thấy qua.
“Phụ…… Phụ thân……” Ninh Trạm bắt đầu nức nở, "Ta...... Ta không phải cố ý......" Hắn sực kỳ sợ hãi, tính tình Ninh Như Hải hắn cũng biết rõ ràng, thế cho nên lúc xin tha thứ hắn không nói nên lời được, đúng là phạm vào tội này sao có thể xin tha thứ là xong, Ninh Như Hải có thể tức điên lên rồi một tát chụp chết hắn cũng có khả năng.
Ninh Trạm đơn giản nhắm hai mắt lại, chờ tay Ninh Như Hải chụp tới, nhưng hắn đợi một lúc lâu mà mãi một chút động tĩnh cũng không thấy, Ninh Như Hải không chỉ không đánh hắn, thậm chí còn không đẩy hắn ra, hắn đè nén chút run rẩy trong lòng, run run mở hai mắt, phát hiện Ninh Như Hải vẫn duy trì tư thế cũ, cứ như vậy mà vô lực mềm yếu nằm ở đó, nhưng đôi mắt đang căm hận mà nhìn thẳng vào hắn vẫn thể hiện được là hắn đang tỉnh táo.
Đây là chuyện gì? Trong lòng Ninh Trạm tò mò, nhịn không được mà giật giật thân mình, nhưng hắn vừa động, đồ vật nguyên bản đang chôn trong thân thể Ninh Như Hải cũng động theo, Ninh Như Hải cứ như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trong cổ họng phát ra một trận thanh âm nức nở, sắc mặt trướng hồng cả một mảnh, lửa giận trong mắt càng nồng đậm, nhưng kỳ lạ là, trừ bỏ biểu tình trên mặt, hắn không còn có bất kì phản ứng nào khác.
“Phụ thân?” Ninh Trạm liền lớn gan, dùng tay phất phất qua trước mắt Ninh Như Hải, "Phụ thân, ngươi không động đậy sao?"
Vẫn như cũ trả lời hắn là thanh âm nức nở của Ninh Như Hải.
Trong phút chốc, Ninh Trạm lá gan lại lớn lên, Ninh Như Hải rõ ràng là tỉnh, nhưng lại không động đậy, kia có phải là ngầm biểu thị hắn có thể tiếp tục làm chuyện lúc nãy?
Sắc mặt Ninh Trạm liền chuyển, rốt cục thì áp lực du͙ƈ vọиɠ chôn sâu trong đáy lòng cũng lấn áp lý trí, nghĩ đến việc Ninh Như Hải rõ ràng là tỉnh, lại căn bản không thể phản kháng mình được, dục hỏa liền nổi lên, xương cốt ngày càng hưng phấn, lập tức tiếp tục làm càng thêm dùng sức.
Ninh Như Hải há to miệng, không biết là do thở dốc hay là quát mắng, thần chí hắn vô cùng tỉnh táo, cũng cảm nhận rõ ràng được đau đớn ở hạ thân, nhưng vô luận là hắn dùng sức bao nhiêu thì vẫn không nói nên lời, cũng không thể khống chế cơ thể của mình, nội lực trong kinh mạch vốn luôn sung túc hiện tại đã tiêu tán gần hết, hiện giờ Ninh Như Hải ở trước mắt Ninh Trạm chẳng khác gì một hài tử đáng thương vô lực phản kháng.
Nhưng đối với Ninh Như Hải mà nói, so với đau đớn của cơ thể thì tinh thần lại càng bị tàn phá và tra tấn hơn, giống như có một thanh đao từng chút một đâm vào tâm hắn. Thử hỏi có người nào chịu được khuất nhục như vậy? Ninh Như Hải lại nổi giận, lại thống khổ, hắn không thể không thừa nhận việc bị xâm nhập, đem phần khuất nhục này thu lại hoàn toàn.
** cùng tinh thần đều bị tra tấn, tâm Ninh Như Hải muốn chết cũng có.
Nghiêm thị cách một cánh cửa, tâm tình so với Ninh Như Hải cũng giống nhau không biết phải thế nào, miếng vải bố nhét chặt ở trong miệng nàng đã nhuốm đầy máu, nàng ở trong lòng không ngừng mắng chửi, mắng trời, mắng đất, mắng những thứ mà nàng thấy bất công với nàng, nhưng nàng lại không thừa nhận nếu như mình không làm ra những việc tàn độc kia thì cũng sẽ không có kết cục như vậy.
Rốt cuộc thì Ninh Trạm bên kia tựa hồ là không chống đỡ được thêm nữa, rên một hơi dài liền tước vũ khí đầu hàng, cả người đổ mồ hôi mà ghé vào trên người Ninh Như Hải nửa ngày cũng không thấy có động tác, thân thể hắn vốn cũng không khỏe mạnh gì mà lần này lại hưng phấn quá độ khiến hắn mệt muốn chết, trong nhất thời ngay cả khí lực xuống giường cũng không có.
(Kết thúc)
Thậm chí hắn còn nghĩ, dù sao Ninh Như Hải cũng không động đậy, chờ chính mình nghỉ ngơi đủ rồi thì có thể làm thêm một lượt nữa, không chờ hắn mơ tưởng xong thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ninh Trạm bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại nhìn, ở trước cửa có một phụ nhân quần áo ung dung đang đứng đó, hai nha hoàn đứng phía trước mở cửa rồi dìu nàng đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tới giờ khắc này, Ninh Trạm mới thấy rõ được khuôn mặt của vị phụ nhân kia, phụ nhân mặc một thân áo choàng hồng, xương gò má cao, toàn thân chỉ có hai hoa tai trân châu là món trang sức duy nhất, đây chính là nhị phu nhân Triệu thị.
Ninh Trạm tức khắc sợ tới mức nói không nên lời, mà Ninh Như Hải cũng dùng sức nghiêng đầu qua nhìn xem tình hình, không ngừng ra hiệu Triệu thị, trong mắt đầy ý cầu xin, muốn cầu vị phụ nhân kia tới cứu mình.
“Nhị nương…… Nhị nương thứ tội…… Ta…… Ta chỉ là……” Ninh Trạm tè ra quần mà lăn xuống giường, cũng bất chấp bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình mà quỳ xuống ở mép giường, dập đầu như đảo tỏi, "Ta...... Ta chỉ là......." Hắn lắp bắp mà muốn biện giải cho hành vi hoangd dường của mình, nhưng bỗng nghe thấy Triệu thị thình lình mở miệng nói: "Trời lạnh, ngươi cứ quỳ dưới đất như vậy sẽ khiến bản thân mình dính hàn khí, trở về phòng mình sai hạ nhân hầu hạ ngươi đi tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc đi."
Ninh Trạm sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Triệu thị, không rõ vì sao Triệu thị lại có phản ứng bình tĩnh như vậy, theo phản ứng bình thường thì không phải nàng nên nổi giận trừng phạt rồi quát mắng mình có hành vi hoang đường bại hoại này sao?
“Như thế nào còn không đi, chẳng lẽ ngươi thích cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà quỳ như vậy?" Triệu thị nói lại.
“…… Dạ!Dạ!” Vô luận như thế nào, nhìn Triệu thị giống như không có ý tứ tức giận, Ninh Trạm tuy rằng nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng ôm lấy tâm lý may mắn mà hít một hơi sâu, một mặt che lại địa phương xấu hổ của mình, một mặt chật vật mà nhặt quần áo rơi lả tả trên đất của minhg mặc lên, liền xám xịt đi ra ngoài.
“Chậm đã.” Triệu thị lại quát lớn gọi hắn lại, “Thuận tiện đem người kề viện ngươi mang đi đi."
Ninh Trạm lộp độp một tiếng trong lòng, phòng bên cạnh cự nhiên có người? Hắn bước nhanh đên chỗ cánh cửa bên hông, kéo then cửa, đem cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy Nghiêm thị bị bịt miệng,trói chặt hai tay đang hung tợn nhìn chằm chằm mình.
“Nhị nương, này……” Ninh Trạm hoảng sợ mà lui về phía sau hai bước, mẹ ruột của mình tại sao lại ở nơi này, chẳng lẽ việc vừa xảy ra nàng đều thấy cả rồi sao?
“Ngươi là đích trưởng tử nhà chúng ta, là chủ nhân tương lai của Ninh phủ, là chỉ là nhị nương của ngươi, ngươi muốn làm việc gì, vô luận là đúng hay sai ta cũng sẽ không can thiệp, cho nên việc xảy ra ngày hôm nay, ta có thể hoàn toàn coi như không thấy gì cả, cũng sẽ không khua môi múa mép điều gì, chỉ là đại phu nhân có chạy đến chỗ lão phu nhân cáo trạng hay không thì ta đành chịu rồi." Triệu thị nghiêng đầu nhìn Ninh Trạm, "Nàng là mẹ ruột của ngươi, làm thế nào để nàng câm miệng thì còn phải xem cách của ngươi."
“Nhưng mà Nhị nương…… Phụ thân bên kia……” Ninh Trạm do dự, bỗng nhiên nghĩ đến, khi Ninh Như Hải khôi phục, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, hai chân hắn liền phát run, suýt nữa thì đứng không vững.
“Phụ thân ngươi bên này có ta khuyên, hắn sẽ không tức giận với ngươi." Triệu thị dứt khoát nói một câu, liền làm Ninh Trạm không biết nên nói cái gì, hắn liền gật đầu cười cười mà hành lễ đối với Triệu thị, nắm Nghiêm thị lên, cũng không cởi trói cho nàng mà liền kéo nàng đi ra ngoài.
Trong phòng lần nữa an tĩnh lại, Triệu thị vẫn luôn đứng ở đó, giống như một bức tượng điêu khắc, Ninh Như Hải vẫn như cũ bất lực nằm ở trên giường, hắn phẫn nộ mà nhìn Triệu thị, lại sống chết cũng không thể điều khiển cơ thể mình, chỉ có thể thông qua cổ họng không ngừng phát ra thanh âm kháng nghị.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu thị mới lắc đầu, “Lão gia tuổi ngươi mới bao lớn, liền bệnh đến mức không động đậy nổi đâu." Nói xong, Triệu thị chậm rãi đi đến mép giường, ngồi xuống bên người Ninh Như Hải, móc ra một mảnh khăn lụa nhẹ nhàng chà lau trước ngực Ninh Như Hải, lau hết mồ hôi trên đó xong mới tiếp tục nói: "Năm đó, ta cũng là xoa vết máu cho ngươi như vậy, lão gia người còn nhớ không?"
Dừng một chút, Triệu thị nâng hai mắt lên, quét nhìn trang trí trong phòng một cái, "Lúc ấy ta đúng là ngây thơ thật sự, kỳ thật ta không nên ngây thơ như thế, ngây thơ mà thích ngươi, ngây thơ liền giả thành nam nhi mà hỗn trong quân đội, ngây thơ mà khi biết bị mất tích liền chạy tới chiến trường đem ngươi từ cái chết kéo về, ngây thơ đến mức không màng khoảng cách nam nữ mà cố khiêng ngươi đến Khiêm gia cách đó gần nhất để chữa thương, lại cứ ngây thơ đi cầu cứu cho ngươi ở khắp nơi, ngược lại lại giúp ngươi và đại phu nhân làm thành một giai thoại, đáng tiếc, ta không có cách nào mà cứ ngâu thơ như thế cả đời."
Ánh mắt Ninh Như Hải chuyển từ phẫn nộ thành khiếp sợ, thanh âm nức nở trong cổ họng cũng ngừng lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt Triệu thị, nhìn Triệu thị tiếp tục nói: "Ngươi có biết không, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một anh hùng, có thể gả cho ngươi chính là phúc khí của mình, cho nên cũng không để tâm đến vị trí chính thê kia, tới thời điểm hiện tại này, ta không thể không thừa nhận con người lúc trẻ thường sẽ nhìn lầm nhiều thứ, thẳng đến khi mất đi Điền nhi, chết kỳ lạ như thế nhưng ngươi lain chẳng hề quan tâm, ta mới phát hiện, ngươi lai ngươi là một người ích kỷ đến mức đó...... Đã từng nghĩ đến những tình nghĩa trước kia, ta ở Ninh phủ này lạnh lẽo như băng, làm việc gì, bất quá cũng là báo thù cho Điền nhi mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi chỉ bị phong hàn thôi sao, sai rồi, kỳ thật là ngươi trúng hàn độc của tiên hạc thảo, loại hàn độc này sẽ giống như tằm dần dần ăn thân thể ngươi và đào rỗng ngươi, cao minh chính là, mặc cho đại phu cao tay nào đến chuẩn bệnh, cũng chỉ có thể chuẩn ra đây là phong hàn mà thôi."
“Ngươi…… Hạ…… Độc……” Ninh Như Hải tựa hồ nỗ lực hồi lâu, mới thốt ra