Edit: Vân Phong
_________________
Trên quan đạo thành bắc Giang Châu, có một đoàn xe dài ngay ngắn chia thành hai phần chạy trên đường, đội phía trước dương cao một lá cờ lớn, bên trên thêu một dòng chữ bạc "Khâm sai", nhìn là biết có xuất thân danh giá.
Giang Châu và Yến Châu vốn là hai châu kề nhau, nhưng bởi vì ở giữa có một mảnh sa mạc hoang vu khô nóng, Yến Châu ở xa không giống như Giang Châu phồn hoa, lại thuộc về phần cực bắc lạnh lẽo, vô cùng cằn cỗi. Ở đó do phải chịu khí hậu khắc nghiệt, đất đai lại khó để trồng lương thực, khiến cho dân chúng sinh hoạt gian nan, hơn nữa ở gần biên quan có mã phỉ hung hăng ngang ngược, hai năm trước triều đình cũng từng bao vây tiêu diệt một lần, cũng có chút hiệu quả, gần đây có nghe nói, có bang thổ phỉ đang ngóc đầu trở lại, đánh cướp khắp nơi khiến cho dân chúng lầm than.
"Nghĩ đến việc Ninh công tử chưa từng đến Yến Châu, tuy Yến Châu có cằn cỗi, nhưng rượu thanh khoa và lúa mì thanh khoa* (mấy cái này tui cũng chịu) làm bánh lại rất ngon, đợi đến Thành Yến Châu, Ninh công tử có thể tinh tế thưởng thức." Tư Không Húc nghiêng người dựa lên xe ngựa, cả người nhìn rất ưng dung, cảm thấy giống như lữ khách đi lâu cũng chưa thấy mệt.
"Khâm sai đại nhân có điều không biết, ta đã từng đi qua Yến Châu, lúa mì thanh khoa làm bánh có hương vị quả thật là không tệ nhưng rượu thanh khoa lại có hơi nồng, ta cũng không quá thích." Ninh Uyên cười lớn, ứng phó Tư không Húc xong liền vén bức màn trên xe ngựa lên, vẫy tay ra bên ngoài, Vương Hổ cưỡi ngựa đi đầu lập tức nhìn qua liền đi đến, "Thiếu gia có gì sai bảo?"
Ninh Uyên hỏi: "Cách Yến Châu Thành còn xa không?"
Vương Hổ ngẩng đầu nhìn bốn phía, xung quanh toàn là sa mạc, nhìn ra xa chỉ thấy một vùng trắng xóa, nếu là người thường thật sự khó mà phán đoán được, nhưng trước kia Vương Hổ đã hành quân đi qua đây nhiều lần, chỉ suy nghĩ một lát liền nói: "Theo tốc độ hiện tại của chúng ta thì sáng sớm ngà mai là có thể vào thành."
Ninh Uyên gật đầu, buông màn xuống, bỗng quay sang nhìn Tư Không Húc bằng ánh mắt dò xét.
"Ninh công tử hành sự thật nghiêm cẩn, mạnh mẽ muốn mang Vương thống lĩnh mang theo bên cạnh, đây chẳng lẽ là phòng bị ta sao."
Sau khi Ninh Như Hải từ chức thống lĩnh phòng thủ Giang Châu thì liền có người mới tiếp nhận sự vụ. Chức vụ phòng thủ đáng lẽ sẽ do Phó thống lĩnh tạm thời cai quản, phó thống lĩnh Vương Hổ có tư lịch tốt, theo lẽ thường thì việc này liền được đưa lên trước hắn. Lần này Ninh Uyên tuy rằng đã đáp ứng hắn đi gấp, nhưng cũng đã đưa ra điều kiện muốn cho Vương Hổ dẫn theo hai đội binh sĩ đi theo, một là để đảm bảo an toàn, hai là có người có thể tin được, cũng an tâm thêm phần nào.
Ninh Uyên nói: "Khâm sai đại nhân nói giỡn, sa mạc này có chút hoang vu, ta còn nghe nói ở đây có rất nhiều giặc cỏ, bên người đại nhân tuy có nhiều hộ vệ đắc lực, nhưng lúc chân chính đụng độ nguy hiểm thì những hộ vệ đó trừ bỏ đại nhận ra, thì chỉ sợ những người khác khó được bảo vệ chu toàn, ta bất quá cũng là phòng ngừa chu đáo thôi."
"Ninh công tử và ta cũng không tính là người lạ, không cần gọi khách sáo như thế, khi ở riêng có thể gọi ta là Tư Không." Tư Không Húc cười nói.
"Đại nhân nói giỡn, ngươi và ta là hai thân phận khác biệt, đây chính là đi quá giới hạn cho phép, ta không thể thực hiện được." Ninh Uyên không nặng không nhẹ hạ xuống một câu, làm Tư Không Húc như chạm vào một chiếc đinh mềm, sau đó liền đem mặt dịch lại gần cửa sổ, Tư Không Húc nhìn chằm chằm sườn mặt Ninh Uyên một hồi, cũng kiềm chế cảm xúc dưới đáy lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dọc theo suốt đường đi, hai người cũng chỉ khách sáo đối đáp qua lại cho nhau vài lần, nói cho cùng thì, Tư Không Húc vẫn rất tò mò, Ninh Uyên tự nhiên dứt khoát liền đáp ứng mình, tục ngữ có câu sự khác thường tất có trá, nếu Ninh Uyên ba đẩy bốn đẩy, hắn còn có thể nắm chắc việc ăn đối phương gắt gao, nhưng phản ứng của Ninh Uyên lại ngoài dự kiến, điều đó khiến Tư Không Húc chần chừ, vẫn là cảm thấy Ninh Uyên đang nghĩ chủ ý quỷ gì đó.
Tuy người này nhỏ tuổi, nhưng mưu ma quỷ chước lại rất nhiều, hơi thả lỏng một chút hắn liền có khả năng diệt trừ hắn.
Cho dù như thế nào, chờ tới Yến Châu rồi tìm thời cơ thích hợp liền loại bỏ tên Vương Hổ, lúc đó liền làm cho Ninh Uyên hướng hắn quỳ xin tha thứ.
Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn xe cuối cùng cũng đến được thành Yến Châu, cùng so sánh với tường thành Giang Châu cao lớn thì thành Yến Châu thực sự có chút không đủ nhìn, ngoài thành trừ bỏ có đại mạc mênh mông, khó có thể nhìn thấy chút màu xanh nào, tường thành cũng chỉ dùng đá lớn đơn giản xếp lên, tổng cộng cũng không cao quá ba trượng, nhìn qua còn nhìn hết sức loang lổ, sau khi vào trong thành cũng không hề nhìn thấy nhiều tòa nhà có hai tầng trở lên, đây cũng là có quan hệ mật thiết với việc nhập gia tùy tục, nếu xây phòng ốc quá cao liền giống như đạo lí cây cao đón gió lớn vậy.
Đoàn người vừa mới nằm xuống giường ở dịch quán, tổng đốc Yến Châu bắt được tin liền chạy đến chào hỏi, thuận tiện còn mang theo hai đầu bếp tới để chuẩn bị một bàn yến tiệc tẩy gió, ai cũng nói Yến Châu cằn cỗi, nhưng nhìn từ vị tổng đốc này lại không thấy sự tình giống như vậy, vị tổng đốc đại nhân này không chỉ mặt mày sáng sủa, mà còn vì buổi tiệc còn mang tới hai đầu heo và hai đầu dê đang ở bên kia bận rộn chuẩn bị cơm canh, Ninh Uyên mượn cớ không muốn ăn, liền hướng Tư Không Húc từ chối, nói muốn ra ngoài đi dạo.
Thỉnh cầu như vậy cũng hợp tình hợp lí, nhưng trước mặt tổng đốc Yến Châu, Tư Không Húc lại không có lý do nào để cự tuyệt, nhưng mà vừa bước ra khỏi cửa dịch quán liền có hai hộ vệ của Tư Không Húc theo dõi như hình với bóng, hiển nhiên đây là nhằm giám thị y.
Ninh Uyên chỉnh lại áo khoác, cúi đầu bước đến nơi đông người, hai tên hộ vệ kia cũng không nhanh không chậm bám theo, dù sao thì với dung mạo của y thì rất khó có thể mất dấu được.
Ninh Uyên lẫn trong đám người kia lúc quẹo trái lúc quẹo phải, cuối cùng bước vào một tửu quán tương đối đơn giản, ngồi trong đó chọn món rồi thong thả ăn uống. Ở một ngõ nhỏ cách đó nửa con phố, hai tên thị vệ đứng đó giám sát liền thấy Ninh Uyên ăn xong liền ghé lên bàn nhỏ ngủ.
Ngủ một lần liền trôi qua hơn nửa canh giờ, rốt cuộc thì một tên hộ vệ trong đó cũng phát hiện có gì đó không đúng, bước nhanh tới đó đem người ngủ trên bàn đó lật lên xem, bất ngờ đây lại là một lão nhân đang say khướt chỉ là người này đang khoác áo khoác của Ninh Uyên mà thôi.
Mà hiện tại, Ninh Uyên ở một quán trà cách đó ba con phố.
Quán trà này không nằm gần đường lớn, quán vừa nhỏ lại vừa yên tĩnh, chủ quán là một bà lão. Ninh Uyên một bên uống trà, một bên lắng tai nghe, rất nhanh, một tiếng "cách" một chú chim trắng như tuyết liền ổn định đậu lên bàn trước mặt y.
Theo sát chim trắng là một thanh niên thân hình cao lớn, có vẻ là chủ của nó. Hô Diên Nguyên Thần nhìn lên liền thấy Ninh Uyên một thân áo quần đơn bạc, liền lập tức nhíu mày nói: "Yến Châu vốn lạnh như vậy, giờ còn đang là đầu xuân, sao ngươi lại ăn mặc sơ sài mà còn ra ngoài như thế."
(Phong: tự nhiên đến đây thì quên mất con chim của tiểu công là chim gì :Đ )
Vừa dứt lời liền lấy áo choàng da sói trên người xuống, không nói hai lời liền choàng lên lưng Ninh Uyên, đến đây hắn ngồi xuống ở phía đối diện.
Bên trong áo vừa ấm áp, dễ chịu, nó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hô Diên Nguyên Thần, y cười cười: "Vốn dĩ ta cũng mang áo khoác theo, nhưng vì cắt đi hai cái đuôi nên mới phải đưa áo cho người khác." Hiện giờ y đúng là có chút lạnh thật, nên không kiềm được mà kéo chặt áo choàng lại, tiếp tục nói: "Nhưng ngạc nhiên là ta không nghĩ ngươi sẽ đến nhanh như vậy, lại còn sớm hơn bọn ta (với nhóm Tư Không Húc) vài ngày."
"Từ Hoa Kinh đến Yến Châu cũng không xa, nhận được tin của ngươi ta liền lập tức khởi hành, trên đường cũng không có gì rắc rối nên ta cưỡi ngựa chạy liên tục đến đây." Nói tới đây, Hô Diên Nguyên Thần nhíu mày, khuôn mặt tuấn lãng liền ngưng trọng, "Nói tới ngươi thì đã biết rõ Tứ hoàng tử không có ý tốt, tại sao lại phải đáp ứng chuyện này, đã thế còn không mang một người hầu nào bên người, cứ đơn phương độc mã đi theo hắn, ngươi không sợ hắn nửa đường muốn làm chuyện bậy bạ hử. Ngươi thật sự làm ta giật mình."
"Ngươi cho rằng ta không muốn cự tuyệt sao. Hắn mở miệng liền lấy cớ đại nghĩa làm việc cho thiên tử, cho con dân, đây chính là không cách nào cự tuyệt được. Nếu như ta cứ khăng khăng từ chối, hắn nhất định sẽ chụp mũ lên đầu ta, ta có thể tự giải quyết được nhưng còn nương ta và muội ta phải làm sao." Ninh Uyên nói: "Ta để bọn Chu Thạch ở lại nhà, nhờ có bọn họ ở bên cạnh nương và muội muội nên ta mới có thể yên tâm chút. Hơn nữa chính vì lo cho hoàn cảnh mình nên ta mới tìm ngươi hỗ trợ, dù sao thì so sánh với người khác thì ngươi biết nhiều việc giữa ta và hắn nhất."
Nghe thấy Ninh Uyên thẳng thừng tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm mình, tâm tình nguyên bản còn đang nôn nóng của Hô Duyên Nguyên Thần không khỏi hòa hoãn chút, còn phát ra tia tự mãn nhè nhẹ, hắn nhấc khóe miệng nhưng cũng không trách móc gì nữa.
Sau khi đáp ứng yêu cầu của Tư Không Húc, Ninh Uyên từng bớt chút thời gian đến chùa Linh Hư, dùng Cải Dưa để truyền tin cho Hô Duyên Nguyên Thần đang ở Hoa Kinh nhờ hắn tới hỗ trợ. Đây là phương pháp truyền tin mà Hô Duyên Nguyên Thần chỉ cho y, nếu có việc muốn tìm hắn, thông qua Cải Dưa để tìm hắn, mà Hô Duyên Nguyên Thần đúng thật không nói dối, sau khi nhận được tin liền cưỡi ngựa lập tức chạy về Yến Châu.
"Giờ không nói về việc này nữa." Y vẫy tay, "Ta nhờ ngươi giúp ta điều tra việc đó thế nào rồi."
"Ta đã hỏi thăm qua, biên cảnh Yến Châu quả nhiên có một nhóm mã tặc nhưng không giống nhóm mã tặc lần trước." Hô Duyên Nguyên Thần trầm mặt, "Vốn bọn mã tặc kia đã từng chịu chiêu an từ triều đình, vẫn luôn rất an phận, nhưng không rõ vì sao, đoạn thời gian trước thủ lĩnh của bọn chúng trong một đêm liền chết bất đắc kỳ tử, đội ngũ mã tặc trước kia liền bị giải tán. Hiện giờ, bọn chúng bỗng nhiên xuất hiện lại một cách kỳ lạ, ta nghe người dân bảo bọn chúng đột nhiên xuất hiện."
"Là thật sao?" Ánh mắt Ninh Uyên lóe lên một chút, "Còn gì nữa?"
"Việc sau đó cũng giống như ngươi sự đoán, trong Yến Châu thành đúng thật có người cùng bọn mã tặc kia ngầm giao thiệp với nhau. Nhưng mà nội dung cụ thể thì không cách nào xác định được." Hô Duyên Nguyên Thần nói ra nhẹ nhàng, kì thật chỉ có hắn mới biết tin tức này được truyền ra lại có bao nhiêu quý giá, đám mã tặc ở hoang mạc ngoài thành hành tung bất định, muốn tìm được bọn họ là việc rất khó khăn, càng không nói đến việc sau khi tìm được còn phải ẩn nấp theo dõi, thẳng đến khi nào xác định được người giao thiệp cùng bọn chúng mới thôi. Vì tin tức này, Hô Duyên Nguyên Thần một thân một mình lăn lộn ở đại mạc khoảng chừng đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, làm mặt mày bụi bặm xám tro, khiến Diêm Phi nhìn cũng không đành lòng được.
"Cảm ơn ngươi." Ninh Uyên trầm mặc một hồi mới nói ra ba chữ này, nhìn biểu tình hắn vân đạm phong kinh, Hô Duyên Nguyên Thần rất nghi hoặc, "Có phải ngươi đang nghi ngờ đám mã tặc kia có quan hệ với Tứ hoàng tử không?"
"Việc này còn không rõ ràng sao, gia hỏa kia vì kiếm công lao cho mình thì bất cứ việc gì cũng dám làm ra." Ninh Uyên nói: "Ta cũng ra ngoài lâu rồi, phải đi về trước miễn cho rút dây động rừng."
Thấy Ninh Uyên đứng dậy chuẩn bị đi, Hô Duyên nguyên Thần cũng đứng theo, nắm lấy cánh tay hắn nói: "Nếu ngươi có đối sách gì, tốt xấu cũng cho ta biết cùng, như vậy ta cũng có thể giúp đỡ cho ngươi một chút."
Không ngờ Ninh Uyên lại nhìn chằm chằm mặt hắn một hồi, bỗng nhiên nói một câu: "Ngươi đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi rồi, đi nghỉ chút đi."
Hô Duyên Nguyên Thần sửng sốt.
Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện,