Chương 129 CẨM NANG THEO ĐUỔI VỢ (1)
Gần mười giờ, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Lý Khánh Châu: "Ngài Thủ tướng muốn đích thân đến Congo."
Nghe được tin tức kia, tim cô đập thình thịch.
Nhắc đến những quốc gia nguy hiểm nhất trên thế giới, thì chắc chắn không thể thiếu tên Cộng hòa Congo. Đói nghèo, bệnh tật, bạo loạn là những vấn nạn đi kèm tên của đất nước này trong suốt một thời gian dài. Bộ Ngoại giao của quốc gia nào cũng thường xuyên nhắc nhở công dân tránh đến Congo du lịch.
Tiếng tăm của các tổ chức vũ trang của Congo lại lừng lẫy hơn. Họ là đội quân du kích khát máu ẩn nấp trường kỳ trong rừng, không chịu sự ràng buộc của pháp luật, cũng không có tín ngưỡng.
Nếu Utah Tụng Hương rơi vào tay những người này… Ý nghĩ đó làm Tô Thâm Tuyết không dằn được mà hét lên với điện thoại: "Không được, anh ấy không được đi, tôi không cho anh ấy đi!"
Một Nguyên thủ quốc gia thì luôn phải dè chừng ý kiến và dư luận của nhân dân, vì vậy chuyến đi đến Congo lần này của Utah Tụng Hương là hành động bí mật. Vì là hành động bí mật, lại không được Quốc hội thông qua nên anh không thể huy động bất cứ tài nguyên an ninh nào từ Chính phủ. Lý Khánh Châu thông báo với Tô Thâm Tuyết chuyện này qua điện thoại.
Ẩn ý của Lý Khánh Châu là anh ta hy vọng Nữ hoàng có thể can ngăn Thủ tướng.
Hành trình đến Congo lần này ẩn chứa quá nhiều rủi ro. Sau khi tổng hợp đánh giá toàn bộ tình hình thì có thể thấy tính nguy hiểm của chuyến đi quá cao.
Dù Lý Khánh Châu không nói ra thì Tô Thâm Tuyết cũng sẽ tìm cách ngăn cản Utah Tụng Hương đi Congo. Cúp máy, Tô Thâm Tuyết lập tức nhờ Christie chuẩn bị xe. Cô phải đi đến đến số Một đường Jose.
Khoảng mười một giờ, dưới sự hướng dẫn của Lý Khánh Châu, Tô Thâm Tuyết xuất hiện tại phòng làm việc của Utah Tụng Hương. Anh thấy cô xuất hiện thì nhíu mày nhăn mặt.
Chỉ có hai người họ trong phòng làm việc.
Rõ ràng Utah Tụng Hương ở phòng làm việc vào thời điểm này là để chuẩn bị cho chuyến đi đến Congo của mình.
Lúc đến cô có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói, kể cả những lời giận dữ trách cứ. Nhưng khi đã lấy lại được lý trí, cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt anh, thốt lên một tiếng khẽ khàng: "Đừng đi."
Utah Tụng Hương thản nhiên nhìn cô, tiếp tục công việc đang dang dở. Anh xếp giấy tờ đã xử lý xong vào tủ hồ sơ khóa lại, đặt giấy tờ chưa xử lý xong sang một bên. Anh mở tủ sắt trước mặt cô, lấy một số giấy tờ trong tủ ra.
Cô ngắm kỹ khuôn mặt anh, nhận ra anh có vẻ mỏi mệt.
Có thể không mệt được sao? Bay về ngay trong đêm để giải quyết chuyện con tin, lại còn phải đối đầu với đám người kia, chưa kể người vợ cũ ích kỷ nữa. Đúng rồi, trước đó không lâu cô vợ cũ ích kỷ này còn vô liêm sỉ tuyên bố rằng: "Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Tô Thâm Tuyết đi theo sau Utah Tụng Hương, nói lí nhí: "Tôi rút lại câu nói đó, quả thật tôi không nên nói như vậy."
Đâu chỉ không nên, cô hoàn toàn không có tư cách để nói như vậy.
Utah Tụng Hương không hề đáp lại lấy một từ.
Sợ anh không nghe thấy, Tô Thâm Tuyết cao giọng hơn: "Tôi rút lại câu nói ‘Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh’."
Utah Tụng Hương dừng tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Thế quái mà như có vẻ anh đang nhạo báng cô thế!
Thích thì cứ nhạo báng đi!
"Tô Thâm Tuyết, em cho rằng anh muốn đi Congo vì câu nói kia của em sao?"
Cô mím môi không đáp.
Utah Tụng Hương thuận tay cầm tập tài liệu bên cạnh lên khẽ đập vào trán cô: "Nữ hoàng bệ hạ của anh, em còn chưa có khả năng đó đâu."
Nói chuyện kiểu này là không hay ho gì rồi.
Tô Thâm Tuyết đứng thẳng lưng, nghiêm mặt nói với Utah Tụng Hương: "Bây giờ tôi lấy tư cách Nữ hoàng của một quốc gia, đại diện cho nhân dân đất nước này, đề nghị ngài Thủ tướng đừng đi Congo. Tôi cũng muốn nói cho ngài Thủ tướng biết rằng, đây là hành động rất vô trách nhiệm."
Utah Tụng Hương nhìn đồng hồ: "Tô Thâm Tuyết, em nên về rồi."
Anh vẫn không để tâm đến lời cô nói.
"Đừng đi!"
"Tô Thâm Tuyết, mau về đi." Giọng Utah Tụng Hương thoáng nôn nóng.
Tô Thâm Tuyết dang rộng hai tay, chắn trước mặt Utah Tụng Hương: "Tôi đã nói rồi, đừng đi, không được phép đi."
"Em không muốn anh đi, đúng không?"
Cô gật đầu.
"Nhưng làm sao bây giờ?" Mắt Utah Tụng Hương sáng lên, anh trêu chọc, "Tô Thâm Tuyết càng không muốn để anh đi thì anh lại càng muốn đi, hơn nữa còn nhất định phải đi."
Nói nhảm cái gì vậy?
"Chẳng phải trước đây anh đã nói với em rồi sao? Năm mươi năm sau, ký ức về cú đạp mà Tô Thâm Tuyết giáng xuống Utah Tụng Hương trong cuộc bỏ phiếu ly hôn công khai vẫn sẽ như mới. Lần này, cuối cùng cũng đã đến lượt Utah Tụng Hương trêu tức Tô Thâm Tuyết rồi. Tô Thâm Tuyết không cho Utah Tụng Hương đi, vậy càng hay, Utah Tụng Hương lại càng phải đi." Giọng điệu của Utah Tụng Hương rất vui vẻ, "Bây giờ, anh chỉ có thể đề nghị Nữ hoàng bệ hạ rằng, trong mấy ngày tới em nên hết lòng cầu nguyện cho anh, để anh nhận được sự ưu ái của Nữ thần May mắn, nếu không, chẳng may anh trở về mà thiếu một chân hay một tay…"
"Không được nói!" Tô Thâm Tuyết bịt tai hét lên thất thanh. Khi tiếng thét chói tai dừng lại, cô thốt ra mà không kịp suy nghĩ, "Utah Tụng Hương, dù anh có đưa được Tô Jenny an toàn trở về, anh cũng đừng hòng… đừng hòng…"
Tô Thâm Tuyết chợt bừng tỉnh, kịp thời dừng lại.
"Đừng hòng? Đừng hòng gì?" Utah Tụng Hương tiến sát về phía cô.
Với khuôn mặt đỏ ửng, cô mím nhẹ môi, kiên quyết không chịu nói hết câu.
Không được nói, không thể nói được!
"Đừng hòng gì? Trả lời anh đi!" Utah Tụng Hương ra vẻ hùng hổ hăm doạ.
Muôn vàn suy nghĩ phức tạp nhoáng lên trong đầu cô chỉ trong tích tắc, sao cô lại không biết người đàn ông này kiêu ngạo đến nhường nào chứ? Phải đi bằng mọi cách phải không, nhất định phải đi đúng không, khốn kiếp, là anh tự chuốc lấy đấy!
Tô Thâm Tuyết cắn răng, từ tốn nói: "Cho dù anh bảo đảm Tô Jenny an toàn trở về, thì cũng không biến nó thành cơ hội để níu kéo tôi được đâu."
Câu nói này đã đủ để khiến con trai trưởng nhà Utah kiêu ngạo phải nổi trận lôi đình.
Nhưng...
"Làm sao bây giờ, anh bị Tô Thâm Tuyết bắt thóp rồi." Utah Tụng Hương chỉ nói một câu như vậy thôi.
Sao lại thành ra thế này?
Nếu con gái lớn nhà họ Tô đủ thông minh thì đáng ra nên im lặng vì em gái của mình. Nhưng cô không chỉ không im lặng mà còn ngạo mạn thốt lên những lời này. Sao người phụ nữ này lại có thể nói ra được những lời này chứ? Dù đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu mà cô đã chộp ngay lấy hòng tấn công lòng kiêu ngạo của anh. Tô Thâm Tuyết nôn nóng quá rồi đấy! Được lắm, nói thế khác nào cô bỏ mặc sự sống chết của em gái mình?
Có phải cách diễn đạt của cô có vấn đề không?
"Utah Tụng Hương, anh nghe kỹ cho tôi!" Tô Thâm Tuyết cất cao giọng, gằn từng tiếng, "Đảm bảo Tô Jenny trở về an toàn không phải là cơ hội để anh níu kéo tôi đâu. Ngược lại, nếu anh làm như vậy, tôi sẽ càng coi thường anh hơn."
Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?
Cho nên, đồ khốn kiếp, mau phản đòn đi.
Ánh mắt đang nhìn cô sâu thẳm, say đắm, vừa chăm chú vừa bất lực, khiến cô nhìn thấy mà chua xót.
"Nếu anh tuyên bố với em rằng anh coi việc đưa Tô Jenny trở về Goran an toàn là một cơ hội để Tô Thâm Tuyết trở lại bên cạnh Utah Tụng Hương thì sao?" Anh cay đắng cất lời.
Không… không đúng, không phải như vậy, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt của cô.
"Có phải anh chưa nghe rõ lời tôi nói không?" Cô lắc đầu, cao giọng nói.
Cô giáo ơi, em sắp bị tên khốn Utah Tụng Hương này làm cho tức chết rồi.
Cô không muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của tên khốn kiếp này chút nào, "Tô Thâm Tuyết là ai? Là người hầu trước kia của Utah Tụng Hương! Đây là chuyện mà ai cũng biết, người hầu cũ mà lại có thể nói với anh như vậy, anh không thấy khó chịu sao? Lòng kiêu ngạo của anh đâu? Sự kiêu hãnh của con trai trưởng nhà Utah đâu rồi?"
"Đúng vậy, sự kiêu hãnh của Utah Tụng Hương đâu mất rồi?" Giọng nói của anh vô cùng ảo não, "Đây cũng là câu mà anh vẫn luôn tự hỏi mình. Lòng kiêu ngạo của Utah Tụng Hương đâu rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, thủ phạm khiến con trai trưởng nhà Utah không tìm lại được lòng kiêu ngạo chính là Tô Thâm Tuyết.
Em thấy không, cô ấy lại đang nói mấy lời khó nghe rồi, có thấy cô ấy đã giẫm nát lòng tự ái của anh dưới chân rồi không? Vậy mà Utah Tụng Hương vẫn thấy cô ấy vô cùng đáng yêu. Chỉ cần cô ấy xuất hiện trước mặt anh, để anh có thể nhìn thấy được, chạm vào được, cho dù cô ấy thốt ra những câu nói tổn thương anh cũng được, coi thường anh cũng chẳng sao, miễn là cô ấy đã quay về trong cuộc đời của Utah Tụng Hương rồi. Chỉ nghĩ như vậy thôi thì mọi lời nói khinh miệt hay gây tổn thương người khác của cô ấy đều trở nên rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến anh muốn làm một số chuyện vì cô ấy.
Em thấy có tệ không, xem ra lòng kiêu ngạo của Utah Tụng Hương đã bị Tô Thâm Tuyết đánh cắp mất rồi."
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết có cảm giác muốn trốn chạy. Nhưng cảm giác muốn thoát khỏi anh lúc này không giống như trước kia. Lúc trước là sự ngột ngạt, bây giờ là sự rung động khắc khoải.
Chính nỗi khắc khoải này khiến cô muốn né tránh anh.
Như thấu hiểu tâm tư của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm khôn cùng, giọng thoáng cay đắng, "Nếu hỏi anh vì sao, thì có lẽ bởi vì những ngày thiếu vắng Tô Thâm Tuyết quá đỗi khó khăn. Đêm khuya về đến nhà, nhắm mắt lại, anh vẫn biết trời sẽ sáng nhanh thôi. Trời vừa sáng, một ngày mới lại đến, nhưng trong ngày mới này không có gì để anh mong đợi. Đặt tay lên trái tim, nơi đó trống rỗng, chỉ có hồi ức mới có thể làm cho anh thỉnh thoảng cười khẽ thành tiếng. Anh nhớ đến khoảnh khắc cô ấy cười như trẻ thơ trên lưng anh trong hành lang vào một ngày nào đó. Có gì đáng vui vẻ đến thế chứ? Nhưng tiếng cười của cô ấy lại ẩn chứa luồng sức mạnh khổng lồ níu kéo anh, cứ mãi quẩn quanh trong từng tế bào say đắm của anh. Ấy vậy mà, bầu trời kia, từng ngọn cỏ, từng nhành cây trong thế giới hiện thực này lại không cho anh né tránh mà cứng rắn nhắc nhở anh rằng, anh đã đánh mất cô ấy rồi.
Nụ cười nơi khóe miệng anh tan đi, đôi mắt nhìn phía trước, anh bắt đầu day dứt vì những lỗi lầm thuở trước. Ngày qua ngày, bây giờ, anh không muốn phải day dứt nữa, anh muốn Tô Thâm Tuyết, chỉ muốn Tô Thâm Tuyết mà thôi.
Cho nên, con trai trưởng nhà Utah đành phải bỏ cuộc, không chống cự nổi nữa."
Cô giáo ơi, em hết cách rồi, em bị anh ấy ép đến đường cùng rồi. Vì vậy, bây giờ em chỉ có thể nghiêm mặt, ra vẻ thờ ơ với lời anh ấy nói mà thôi.