Chương 132 CẨM NANG THEO ĐUỔI VỢ (4)
Đợi đến khi Tô Thâm Tuyết định thần lại thì đã bị Utah Tụng Hương kéo tuột vào trong xe rồi.
"Tô Thâm Tuyết!" Giọng nói của Utah Tụng Hương đầy bất mãn.
Rõ ràng là anh đang cực kỳ không hài lòng với sự xuất hiện của cô. Sau khi hiểu ra lý do khiến Utah Tụng Hương khó chịu, những lời căn dặn cô vẫn giấu sâu trong tim nhanh chóng biến mất, thay vào đó chỉ là sự tức giận.
Anh lấy tư cách gì mà quản cả chuyện ăn mặc của cô chứ? Hơn nữa, cô mặc đồ ngủ nhưng đã có áo khoác ngoài rồi cơ mà, từ đầu đến chân có bị lộ tí da thịt nào đâu.
"Lộ hết cả áo ngủ rồi kia kìa. Tô Thâm Tuyết, em không biết chỉ riêng khái niệm về váy ngủ thôi cũng đã đủ để đàn ông liên tưởng miên man rồi." Utah Tụng Hương nói như đó là chuyện bình thường nhất trên đời.
Nếu trước đó giọng điệu của cô vẫn còn khá dè dặt, thì giờ đây đã sôi sục bùng nổ: "Utah Tụng Hương, anh đúng là khó hiểu chết đi được, anh... lúc nào anh cũng khó hiểu như vậy, anh..."
Anh lại như đang ung dung tận hưởng cảnh cô lắp ba lắp bắp, nói năng lộn xộn.
Cô chán nản ngưng bặt, đây đâu phải là mục đích cô đuổi theo anh đến tận đây.
Cô nhìn chăm chú vào người đang đứng đợi bên ngoài cửa sổ xe, thì thầm: "Nhất định phải trở về an toàn."
"Ừm."
"Đừng gắng sức quá."
"Ừm."
Được rồi, tốt rồi, cô đã nói hết những lời muốn nói với anh rồi.
"Anh đi đây." Anh nói với cô.
Cô gật đầu.
Tô Thâm Tuyết đợi mãi mà chiếc xe vẫn không có bất kỳ tiếng động nào, người đã nói là chuẩn bị rời đi kia cũng cứ ngồi im không nhúc nhích. Tên này còn muốn làm gì nữa đây?
"Anh còn chưa đi sao?" Cô khẽ hỏi.
"Anh cũng muốn đi lắm." Giọng điệu của ngài Thủ tướng vô cùng bất lực.
"Vậy sao anh còn không đi!" Tô Thâm Tuyết chỉ muốn đá anh văng ra khỏi cửa xe.
"Vậy thì Nữ hoàng bệ hạ phải buông anh ra trước đã!" Giọng nói của Utah Tụng Hương như ẩn chứa ý cười khó nén.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới phát hiện bản thân mình đang vô thức nắm chặt tay áo của Utah Tụng Hương, cô bối rối buông tay ra.
"Anh đi đây." Anh cất giọng nhẹ nhàng.
"Vâng." Cô lí nhí đáp.
Không hiểu sao tiếng mở cửa xe như được khuếch đại trong tai cô, trái tim cô giật thót như một chú chim non đang sợ hãi không chịu được gió thổi cỏ lay, không chịu nổi tiếng động lớn như đang báo động điềm chẳng lành này.
Vào giây cuối cùng, Tô Thâm Tuyết níu lấy Utah Tụng Hương khi anh đã bước một chân ra ngoài, tiếp đó cô nắm tay anh thật chặt.
"Em hứa với anh, em sẽ suy nghĩ thật kỹ những điều anh đã nói, để xem trong cuộc đời này, Tô Thâm Tuyết liệu có chịu đựng được việc mất đi Utah Tụng Hương hay không." Những lời nói này được thốt ra một cách trơn tru như lẽ tự nhiên.
Sáng sớm hôm nay, Tô Thâm Tuyết đã đứng một mình ngoài trời rất lâu.
…
Cuối tuần thứ hai của tháng Mười một, Tô Thâm Tuyết thức dậy sau giờ nghỉ trưa như thường lệ. Cô lại rơi vào thói quen như trước đây, ánh mắt kiếm tìm nhìn về phía ghế sofa.
Trước khi đến Cộng hòa Congo, Utah Tụng Hương đã nói rằng, biết đâu vào một buổi sáng nào đó, khi cô thức dậy mở mắt ra đã có thể nhìn thấy anh đang ngồi trước giường mình rồi.
Utah Tụng Hương đã không giữ được lời hứa trước khi đi, nhưng mà…
Nhưng mà, anh lại xuất hiện vào lúc cô tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Đúng như anh nói, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi đang ngồi trước giường mình.
Dường như mọi thứ đều bừng sáng sau giờ trưa giống như một điềm báo nào đó. Trước giờ nghỉ trưa, cô dặn Hà Tinh Tinh rằng đừng kéo rèm cửa. Ánh nắng tràn vào phòng qua nhiều luồng khác nhau, chiếc bình hoa màu bạc lấp lánh, những giọt sương đọng trên cánh hoa vừa hái cũng như đang long lanh đón nắng vàng, khung cửa sổ với hoa văn vàng rực, ngay cả góc bàn cũng sáng choang.
Trong bức chân dung khổng lồ trên tường, khóe miệng hơi nhếch lên của nữ hoàng cũng được chiếu sáng rạng rỡ.
Cô vừa tỉnh giấc nên không chịu được ánh sáng quá gắt, bèn nhắm tịt mắt lại, nhưng lại mở ra ngay lập tức.
Trên chiếc sofa mà Nữ hoàng hay ngồi để đọc sách có một người đàn ông ngồi giữa quầng sáng bàng bạc, đang lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Đây là mơ sao? Cái người im hơi lặng tiếng suốt hai trăm hai mươi giờ kia đột nhiên xuất hiện, rõ ràng trước khi đi ngủ cô mới nhận được thông tin rằng "Không có tin tức của ngài Thủ tướng" mà.
"Tụng Hương?" Cô thử cất tiếng gọi tên anh.
Khi thanh âm "Tụng Hương" vẫn còn luyến lưu nơi đầu lưỡi, cô đã rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp thân thương: "Thâm Tuyết, anh về rồi."
Trong khi cô và anh đang ôm ấp nhau, sân bay của thành phố Goose sôi nổi náo nhiệt.
Sáu công dân Goran sau khi bị tổ chức vũ trang Cộng hòa Congo bắt làm con tin trong vòng mười ba ngày đã trở về Goran an toàn. Một số công dân Goran khi biết được tin tức này đã tới sân bay để chào đón đồng bào với sự nhiệt tình nồng hậu chưa từng có, đồng thời hỏi han nhóm chuyên gia đàm phán đã giải cứu thành công các con tin. Hàng trăm phương tiện truyền thông khiến tin tức bùng nổ khắp năm châu ngay lập tức. Họ tung hô rằng đây là một cuộc chiến vô cùng khó khăn, và chính lòng nhân ái của Nữ hoàng đã góp phần làm nên chiến thắng này.
Sau buổi chiều hôm đó, mỗi khi Tô Thâm Tuyết thức dậy sau giờ nghỉ trưa, cô đều sẽ vô thức nhìn về vị trí mà Utah Tụng Hương đã ngồi.
Cũng kể từ ngày hôm đó, toàn bộ thị vệ trong cung điện cứ nhìn thấy Nữ hoàng là lại ra vẻ ngấm ngầm "tôi biết hết mọi chuyện rồi nhé".
Ngày hôm đó trùng vào ngày dọn dẹp vệ sinh phòng ngủ của Nữ hoàng, rất nhiều người trong Cung điện Jose đã nhìn thấy ngài Thủ tướng mặc bộ quân phục rằn ri đầy phong trần bụi bặm sải bước đến thẳng phòng ngủ của Nữ hoàng, và ở lại đó mãi cho đến tận khi các vì sao ló dạng. Hôm đó Nữ hoàng không xuất hiện tại bàn ăn tối, nghe nói Nữ hoàng dùng bữa tối ngay trong phòng ngủ.
"Tôi biết giữa ngài Thủ tướng và Nữ hoàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng xin Nữ hoàng bệ hạ đừng lo lắng, tôi là người rất giỏi giữ kín bí mật." Trên mặt những người đó đều viết rõ rành rành như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì ư?
Chẳng lẽ cô phải dán một thông báo nội bộ trong cung điện để nói rõ: Hôm đó Utah Tụng Hương chỉ ở trong phòng cô ngủ một giấc mà thôi, và phải nhấn mạnh đó chỉ đơn thuần là một giấc ngủ thôi.
Ngày ấy Utah Tụng Hương chẳng thèm hỏi thăm xin phép một lời đã leo thẳng lên giường cô. Cô cũng hiểu anh đã phải vất vả một chuyến nên rất tự giác nhường giường cho anh, chỉ có vậy thôi.
"Tô Thâm Tuyết, chỉ có vậy thôi sao?" Một giọng nói nhỏ bé khe khẽ cất lên từ trong sâu thẳm trái tim cô.
Thôi được rồi, hôm đó cô còn phạm phải một sai lầm, cô đã để anh hôn cô.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô choáng váng, anh hôn cô trong lúc cô vẫn còn mê man mơ màng chưa tỉnh ngủ, mãi cho đến khi bị bao trùm bởi cảm giác nghẹt thở, cô mới dám chắc rằng Utah Tụng Hương đã trở về rồi.
Cô bừng tỉnh, không khỏi ấm ức tức tối trong lòng. Cô trách anh đã cắt đứt mọi liên lạc giữa hai người, cô không đáng bị chặn để rồi hoàn toàn không có được bất kỳ thông tin nào.
"Anh xem em là gì chứ? Em cũng là người thân của một trong những người bị bắt làm con tin, em cũng quan tâm đến sự an toàn của người dân Goran như bất cứ ai hết." Cô nắm tay lại, đấm vào bả vai anh, nhưng chỉ đổi lấy sự khao khát tham lam của anh, rồi cuối cùng, cô lại gục ngã trong vòng tay anh.
Sau chuyện đó, cô cho rằng đó chỉ là một sai lầm sơ suất, cô thề từ nay về sau sẽ không để sai lầm tương tự diễn ra nữa.
Nhưng mà... trong khoảng tám ngày kể từ khi Utah Tụng Hương trở về, sai lầm tương tự như vậy đã diễn ra tận bốn lần, tính ra thì trung bình cứ hai ngày một lần.
Lần thứ tư mà cô mắc phải sai lầm đó là tối hôm qua.
Hôm qua, Utah Tụng Hương đến Cung điện Jose vào nửa đêm, trước đó người của cô đã chuẩn bị phòng cho Utah Tụng Hương rồi. Ngay khi Utah Tụng Hương vừa gọi điện thông báo sẽ tới, Christie đã sai người luôn tay luôn chân bận rộn thu xếp phòng ốc cho ngài Thủ tướng. Đây là lần thứ hai Utah Tụng Hương qua đêm ở Cung điện Jose trong vòng tám ngày kể từ khi anh về nước.
Tô Thâm Tuyết bừng tỉnh, không thể để mặc anh tự tung tự tác như vậy được. Cô đùng đùng tìm đến tận phòng anh.
"Nếu Nữ hoàng bệ hạ không mong muốn những sai lầm như thế tiếp diễn, thì anh sẽ cố gắng hết sức để tránh việc đó." Tên này có vẻ vô cùng hợp tác.
"Em cần anh phải kiên quyết đảm bảo không để chuyện đó xảy ra, chứ không phải chỉ là cố gắng hết sức."
"Đúng vậy, anh sẽ tránh để xảy ra những việc tương tự." Anh trả lời vô cùng chân thành.
Cuối cùng, với tư cách là một vị Nguyên thủ quốc gia, anh tuyên bố xin phép được tiễn Nữ hoàng bệ hạ.
Cùng ở trong một tòa nhà, tiễn với đưa cái gì đây? Nhưng anh cứ kiên quyết đòi tiễn cô cho bằng được, nên cô đành để anh tiễn mình về, ai ngờ vừa bước vào thang máy, anh liền hôn cô.
Cửa thang máy vừa mở thì anh đã lùi ra, trong khoảnh khắc cửa thang máy dần khép lại chỉ còn là khe hở, anh mỉm cười hân hoan như một đứa trẻ. Tô Thâm Tuyết còn dở khóc dở cười hơn nữa là khi thang máy quay trở lại tầng của cô rồi mở ra, cô lại vẫn thấy anh đang đứng ở đó.
Cô vội cởi giày ra, ném thật mạnh về phía anh.
Utah Tụng Hương cũng không hề né tránh, đã thế anh còn đợi đến khi chiếc giày của cô rơi từ trên người mình xuống dưới đất rồi mới nhặt lên và tiến vào thang máy, cửa thang máy lại từ từ khép lại.
Khi thang máy từ từ đi xuống, anh quỳ một gối, một tay giữ mắt cá chân rồi nhẹ nhàng xỏ giày vào cho cô.
Cô như được đứng giữa một phân đoạn trong một bộ phim lãng mạn nào đó, những đoạn mà mỗi khi xem được các cô gái đều sẽ nhõng nhẽo.
Những lời mắng nhiếc sa sả mà cô muốn tuôn ra dần tan đi, cô chỉ biết ngu ngơ nói: "Lần sau... lần sau không được như vậy nữa."
Chết tiệt, lúc đó lẽ ra cô phải đạp anh xuống đất mới đúng.
Tô Thâm Tuyết đưa tay lên luồn sâu vào tóc mình, vò đầu bứt tóc đến khi đầu tóc rối tung, lăn qua lăn lại trên giường vì sai lầm không thể cứu vãn ấy.
truyen5zz.com
Vì vậy, khi vừa bước vào phòng Hà Tinh Tinh đã nhìn thấy Nữ hoàng bệ hạ đang nằm dưới đất trong tư thế hai tay hai chân giơ thẳng lên trần.
Đương nhiên cô không thể giải thích với Hà Tinh Tinh rằng "mình bị ngã từ trên giường xuống" được.
Tô Thâm Tuyết thấy mình bắt buộc phải tìm một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Utah Tụng Hương, không thể cứ tiếp tục như vậy được. Cái tên kia lúc nào cũng làm ra vẻ mập mờ, tối nào trước khi đi ngủ Christie cũng phải đến thông báo với cô rằng "Ngài Thủ tướng gọi điện tới."
Trong cuộc gọi để chúc Nữ hoàng ngủ ngon, ngài Thủ tướng luôn vòng qua vòng lại chủ đề về màu sắc bộ đồ ngủ của cô.
"Im miệng!" Cô cảnh cáo anh.
Lời cảnh cáo của cô như gió thoảng bên tai: "Anh đoán đó là màu tím mà anh yêu thích."
Đúng là tự mình tưởng bở.
"Không