Chương 136 NỮ HOÀNG BỆ HẠ CỦA TÔI
Để giải oan cho ngài Thủ tướng, Lục Kiêu Dương đã biểu diễn tiết mục lột và ăn quả hạch cho Tô Thâm Tuyết xem.
Biểu diễn xong, anh còn nhắc lại lời nói của hai mẹ: "Trước khi từ giã cõi đời này, ai cũng có quyền làm vài chuyện bốc đồng, với điều kiện tiên quyết là không tổn thương đến người khác."
Thế là Nữ hoàng lại vò đầu bứt tai thêm hồi lâu. Lần này, người phải buồn bực lại là chàng trai trẻ bang Mississippi.
"Lục Kiêu Dương, vậy có phải chân cậu vốn không sao đúng không?" Dáng vẻ tròn xoe mắt của cô vô cùng đáng yêu.
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi, nếu cô muốn xem thử một que kem ngã xuống như thế nào, tôi sẽ lập tức biểu diễn cho cô xem." Lục Kiêu Dương nghiêm mặt trả lời.
Trên hành lang kéo dài trong màn đêm, cô đẩy anh đi, chiếc xe lăn di chuyển trên lớp thảm thật dày, không hề phát ra tiếng động. Bước chân cô cũng rất khẽ, tiếng động duy nhất phát ra chính là tiếng nói chuyện dịu dàng đồng cảm của hai người.
Hai người họ đang thảo luận với nhau, một người sắp từ giã cõi đời này sẽ có những quyền hạn gì.
Nữ hoàng sẽ cho phép người đó: Chẳng hạn như, trong một đêm khuya nào đó, gọi đến số điện thoại của một người không quen biết; chẳng hạn như, trong một góc công viên, nhân lúc người lớn không chú ý liền "đón" lấy que kem trên tay đám trẻ con.
Do đó…
"Xin Nữ hoàng hãy quên màn biểu diễn ăn quả hạch vừa rồi của tôi đi." Lục Kiêu Dương nói lên thỉnh cầu của mình, ẩn ý là, tối nay anh vẫn sẽ được uống ly sữa nóng trước khi đi ngủ của Nữ hoàng.
"Lục Kiêu Dương, đừng khoác lác nữa." Giọng Tô Thâm Tuyết xem thường, "Muốn thấy tôi biểu diễn ăn quả hạch thì chỉ có trong mơ thôi nhé."
Bên ngoài cửa sổ là dải ngân hà lấp lánh của châu Đại Dương, bình hoa màu trắng trên tủ đầu giường cắm đầy hoa Iris mới hái ngoài vườn, loài hoa màu tím này nhìn khá giống hoa lan.
Ngôn ngữ loài hoa Iris có nghĩa là, tình bạn của chúng ta rất quan trọng với tôi.
Sau khi tắm rửa xong, Lục Kiêu Dương liền nhìn thấy Kahn đang đứng chờ trước cửa.
Hiển nhiên, nhóc con này đến đây để được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ đây mà.
Chứng trầm cảm của Kahn khiến nó không chỉ kén ăn mà còn mất ngủ.
Lục Kiêu Dương thử huấn luyện nó trước khi đi ngủ theo gợi ý của bác sĩ. Cuối cùng, nhóc con này cứ không mời mà đến suốt mấy đêm liền, từ đó mới có tiết mục kể chuyện cho Kahn nghe trước khi đi ngủ.
Anh vừa kể chuyện trước khi đi ngủ cho Kahn nghe, vừa chờ đến mười một giờ mười phút.
Mười một giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết sẽ mang sữa nóng đến gõ cửa, nhân tiện đón Kahn về.
Lúc này đây, Lục Kiêu Dương muốn hoàn thành nhiệm vụ ru Kahn ngủ trước.
Để một con mèo có đang bị căng thẳng có thể ngủ say là một chuyện không dễ dàng chút nào. Điều đầu tiên phải là bầu không khí tuyệt đối yên tĩnh; tiếp theo, phải kể một câu chuyện thật tâm huyết cho nhóc con vô cùng thính tai kia.
Vất vả lắm mi mắt Kahn mới khẽ dính vào nhau, nhưng tiếng mở cửa ngay sau đó đã khiến mọi công sức của Lục Kiêu Dương đổ sông đổ biển.
Mi mắt vừa mới khép lại của Kahn lại nhanh chóng mở ra.
Người vừa mở cửa không phải Tô Thâm Tuyết, mà là Utah Tụng Hương.
Lúc này, đồng hồ trên tường đang dừng lại ở con số mười giờ bốn mươi sáu phút.
Ngài Thủ tướng xuất hiện ở đây vào lúc này chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi.
"Tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy có bất cứ tiếp xúc gì với cậu, dù chỉ là một sợi tóc!" Trên mặt Thủ tướng in rõ mấy chữ "chẳng mang theo ý định gì tốt đẹp."
Xem ra tối nay, nhiệm vụ tiếp khách sẽ do ngài Thủ tướng đây đảm nhiệm.
Như vậy cũng tốt, dù gì đối phương cũng là người đứng đầu của cả một quốc gia, vô cùng cao quý. Lúc này đây, Lục Kiêu Dương chỉ có thể an ủi chính mình như thế mà thôi.
Đối với Kahn, người vừa xuất hiện hiển nhiên là vị khách không mời. Đứa nhóc cáu kỉnh nhấc chân trước lên rồi kêu "meo" một tiếng đầy hậm hực, khiến Utah Tụng Hương phải nhíu mày.
Đúng rồi, ngài Thủ tướng vốn không tha thiết gì đến thú cưng, huống chi đây lại là Kahn, anh em của Cohn.
Lúc này đây, một người một mèo rơi vào trạng thái đối địch.
Thế này là không được rồi.
Như những gì dân chúng Goran từng nói, Kahn chính là người bạn đã cùng Nữ hoàng vượt qua những năm tháng khó khăn.
Khi tha hương nơi xứ người, một Tô Thâm Tuyết vốn chỉ sống dựa vào một chiếc lò vi sóng lại chấp nhận mua vật dụng làm bếp vì Kahn, bữa "cơm" đầu tiên mà cô làm trong đời cũng là vì nhóc con gầy đến trơ xương kia.
Nghĩ vậy, Lục Kiêu Dương đành "phổ cập giáo dục" cho ngài Thủ tướng.
Khi anh yêu một người, anh cũng phải yêu luôn những gì mà người đó yêu.
Thế là, Lục Kiêu Dương cho Utah Tụng Hương một câu hỏi trắc nghiệm.
Câu hỏi này có hơi quê mùa: Nếu bây giờ cả ba cùng rơi xuống hồ, Tô Thâm Tuyết sẽ cứu ai trước, A – Lục Kiêu Dương, B – Utah Tụng Hương, C – Kahn.
Câu hỏi này khiến ngài Thủ tướng nhíu mày chặt hơn.
Ngài Thủ tướng cho rằng, đáp án duy nhất của câu hỏi này chỉ có thể là B, bởi về cơ bản, bất kể là A hay C đều không xứng xếp cùng đẳng cấp với anh, cũng giống như tuyển thủ hạt giống và cầu thủ dự bị không thể được nhập làm một vậy.
Hơn nữa, Utah Tụng Hương cũng không muốn trả lời một câu hỏi ấu trĩ thế kia.
Lục Kiêu Dương chỉ đành bất lực công bố đáp án.
Lúc nghe nói Tô Thâm Tuyết sẽ chọn cứu Kahn trước, ngài Thủ tướng liền cười chế nhạo.
Không tin chứ gì?
Thế là, Lục Kiêu Dương lại hỏi Utah Tụng Hương xem đã từng được ăn cơm Tô Thâm Tuyết nấu chưa?
Vấn đề này khiến Utah Tụng Hương gầm lên, sấn đến trước mặt Lục Kiêu Dương. Ánh mắt anh tràn ngập ghen ghét, chỉ kém nhấc luôn cả xe lăn của Lục Kiêu Dương lên cho hả giận: "Lục Kiêu Dương, đừng nói với tôi rằng cậu đã được ăn cơm do Tô Thâm Tuyết nấu rồi đấy nhé?"
Con trai trưởng nhà Utah đúng là không bao giờ suy nghĩ theo lẽ thường.
Giờ phút này đây, Lục Kiêu Dương cũng không cần Utah Tụng Hương trả lời thêm nữa. Từ dáng vẻ thở hổn hển của ngài Thủ tướng, có thể đoán được, người đàn ông này chưa từng được ăn cơm do vợ trước nấu.
Nhìn Utah Tụng Hương đang như quả bom sắp nổ, Lục Kiêu Dương hoài nghi, nếu người đối diện nghe được đáp án khẳng định từ miệng anh, có khi nào sẽ ném cả anh lẫn con mèo đáng ghét kia khỏi cửa sổ luôn không.
Để phòng ngừa trường hợp ấy xảy ra, Lục Kiêu Dương đàng hoàng đáp: "Không hề, tôi chưa bao giờ ăn cơm Tô Thâm Tuyết nấu."
Nghe thấy thế, Utah Tụng Hương thầm phán đoán xem Lục Kiêu Dương có còn che giấu bất cứ điều gì không.
"Thật sự chưa từng ăn cơm do Tô Thâm Tuyết nấu ư?" Utah Tụng Hương nghiêm túc hỏi.
"Thật sự chưa từng, hơn nữa…" Lục Kiêu Dương nhún vai, "Cho dù có một ngày Tô Thâm Tuyết nổi hứng muốn nấu cơm cho tôi ăn, cũng chưa chắc tôi đã ăn."
"Tại sao?" Giọng nói của ngài Thủ tướng đầy bực dọc.
"Tôi cảm thấy thức ăn cô ấy làm rất khó nuốt."
Lời này quả thật đã chọc giận ngài Thủ tướng. Tóm lại, trong mắt ngài Thủ tướng, dám chê bai tài nấu nướng của vợ cũ chính là một tội ác tày trời.
"Không phải người ta thường nói, sắc đẹp có thể thay cơm ư, Tô Thâm Tuyết lại không xấu." Ngài Thủ tướng hùng hồn kết luận.
Thành thật mà nói, Utah Tụng Hương của lúc này rất khó khiến Lục Kiêu Dương liên hệ với hình ảnh "chàng trai trẻ Goran" mà giới chính khách hay nhắc đến.
Tuy nhiên, đây cũng chính là điểm đáng quý ở người đàn ông này. Chỉ cần là chuyện liên quan đến người mình yêu, người này sẽ ngây thơ hết mức, không khác gì một đứa trẻ.
Tuy nhiên, vấn đề mà họ đang bàn luận vốn không phải là chuyện tài nấu nướng của Tô Thâm Tuyết có giỏi hay không, mà là vấn đề Tô Thâm Tuyết sẽ lựa chọn cứu ai trước.
Lục Kiêu Dương cho Utah Tụng Hương biết, cả hai người họ đều chưa bao giờ được ăn cơm Tô Thâm Tuyết nấu, nhưng Kahn thì đã được ăn rồi.
Món cháo cá đầu tiên mà Tô Thâm Tuyết nấu trong đời chính là nấu vì Kahn. Khi ấy, nhóc con mà cô mang về giữa trời mưa chậm chạp không chịu ra ngoài khiến lòng cô nóng như lửa đốt, thế là cô bèn đến siêu thị mua cá, muốn làm cho Kahn một bữa tiệc cá thịnh soạn.
"Anh có thể tưởng tượng cảnh cô ấy đập ngất một con cá còn sống nhăn không?" Lục Kiêu Dương hỏi.
Câu nói này khiến ngài Thủ tướng lia mắt về phía Kahn – tên to gan dám ăn cháo cá do Tô Thâm Tuyết nấu.
Lục Kiêu Dương đưa di động cho Utah Tụng Hương, bảo rằng ngài Thủ tướng có thể tự chứng thực với Nữ hoàng, hỏi thử xem cô ấy sẽ chọn cứu ai đầu tiên nếu cả ba cùng rơi xuống nước.
Utah Tụng Hương không thèm nhận lấy điện thoại, bởi lẽ…
"Giả thiết này vừa ấu trĩ vừa nhàm chán." Ngài Thủ tướng đáp.
Thế à? Lục Kiêu Dương quyết định tiếp tục kể chuyện cho Kahn nghe.
Mới chỉ kể được đoạn đầu, Utah Tụng Hương đã lên tiếng: "Mục đích là gì? Mục đích của câu hỏi vừa ấu trĩ vừa nhàm chán ấy là gì?"
Quả là tác phong của người trong giới chính trị, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.
Lục Kiêu Dương khẽ ngáp: "Tôi muốn ngài Thủ tướng đây hiểu được tầm quan trọng của Kahn đối với Tô Thâm Tuyết."
"Cho nên… Cậu đang lên mặt với tôi đúng không? Con mèo đáng chết kia rất quan trọng với Tô Thâm Tuyết, nhưng cậu và nó lại rất hòa hợp, cho nên cậu mà con mèo đó sẽ hợp sức lại để chèn ép tôi chứ gì? Cậu nhận ra rằng tôi và con mèo đáng chết kia sẽ không bao giờ có thể thân thiết được, trong khi cậu lại có thể, nên có thể dựa vào đó để lấy lòng Tô Thâm Tuyết? Đệch!" Khẽ chửi thề, Utah Tụng Hương đi về phía cửa phòng, đứng trước cửa nói thêm, "Khốn kiếp nhất là tôi lại đi mở cánh cửa phòng này ra!"
Thế sao còn không chịu đi?
Lục Kiêu Dương nhìn đồng hồ, khoảng tầm mười phút nữa, Tô Thâm Tuyết và ly sữa nóng hầm hập sẽ tìm đến cửa.
Nghĩ đến đây, môi Lục Kiêu Dương không kiềm được nhếch lên, tiếp tục kể chuyện trước khi đi ngủ cho Kahn nghe.
Dù vậy, sau lưng vẫn mãi không vang lên tiếng mở cửa.
Một lúc sau, bên tai Lục Kiêu Dương chợt vang lên tiếng ho khan. Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ngài Thủ tướng vẫn đang đứng bên cạnh với vẻ mặt gượng gạo.
Mười một giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết mở cửa phòng Lục Kiêu ra đã nhìn thấy hai người đàn ông đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho Kahn.
Nhóc con kia thoải mái tựa đầu lên cuộn len, ngoài cửa sổ là bầu trời sao lấp lánh của châu Đại Dương, trong khi hai người đàn ông lại đang kể chuyện đến vô cùng chăm chú: Người đàn ông đang đứng sắm vai một quốc vương, người đàn ông đang ngồi xe lăn sắm vai hiệp sĩ. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, quốc vương cùng thần dân đang đứng ở bến tàu nghênh đón hiệp sĩ ca khúc khải hoàn từ đảo Ác Linh. Quốc vương và hiệp sĩ vốn là bạn thân lâu năm, người thống trị vương quốc, kẻ mở rộng bờ cõi.
Giữa hai giọng nói dịu dàng, Tô Thâm Tuyết khẽ nhếch môi, rón rén đặt ly sữa sang một bên.
Tiếng động nhỏ khi ly sữa chạm vào mặt bàn vừa vang lên, hai người đàn ông kia đã đồng loạt quay đầu lại.
Tô Thâm Tuyết ra hiệu cho cả hai im lặng, Kahn vẫn chưa ngủ sâu.
Hai người đàn ông tiếp tục kể chuyện, thế nhưng…
Chỉ mấy phút trôi qua, Tô Thâm Tuyết trố mắt nhìn. Cô thầm nghĩ, rõ ràng lúc cô vừa mở cửa bước vào, bầu không khí còn đang rất tốt mà.
Một người là quốc vương, một người là hiệp sĩ, hai người vốn là bạn thân lâu năm, vào một ngày đẹp trời, bến tàu trải đầy hoa tươi mừng hiệp sĩ chiến thắng trở về, sao lúc này lại chợt biến thành…
"Thật ra, cái tên hiệp sĩ này cũng chỉ là một kẻ kém cỏi. Khi lính của hắn chiến đấu với rồng, hắn chỉ biết nấp trong khoang thuyền, đúng là kẻ nhát gan sợ cả một con chuột." Utah Tụng Hương bình phẩm.
"Nếu hiệp sĩ là kẻ nhát gan, thì quốc vương cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Gã là một tên bạo chúa, giẫm đạp lên vô số linh hồn ai oán trên con đường leo lên ngai vua." Lục Kiêu Dương đáp trả.
"Từ trước đến nay, tên hiệp sĩ nhát gan kia chỉ có chiêu giả danh tự xưng là bạn thân của quốc vương để đi lừa bịp mà thôi."
"Quốc vương bạo chúa xây dựng hơn trăm loại cực hình ngay tại cung điện của mình, tất cả đều chỉ để trừng trị những người phản đối gã mà thôi."
"Cuộc sống riêng tư của hiệp sĩ nhát gan vô cùng phóng túng, hắn bỏ rơi vợ mình, hằng đêm lưu luyến nơi nhà chứa."
"Ai cũng biết con ngoài giá thú của quốc vương bạo chúa nhiều không kể xiết, hơn phân nửa cung nữ trong cung đều là đối tượng tình một đêm của gã."
Đây mà là chuyện kể trước khi đi ngủ á?
Tô Thâm Tuyết há hốc miệng không nói nên lời, cô nghi ngờ rằng, giờ phút này đây, dù cô có nói gì thì hai người đàn ông kia cũng không thèm đếm xỉa đến.
Mặt khác, Kahn cũng chuồn mất rồi, thế mà "chuyện kể trước khi đi ngủ" của hai người đàn ông này vẫn còn tiếp tục.
Một ngày vốn đẹp trời nay lại biến thành mây đen giăng lối, trên trời còn xuất hiện một thứ hệt như gương mặt của ác ma.
Hai người đàn ông không ai nhường ai, bắt đầu quyết chiến. Lục Kiêu Dương vừa nhắc đến một trận "động đất", Utah Tụng Hương đã lập tức dùng "sóng thần" để đáp trả.
Ừm, ừm, ừm, đúng là lực phá hoại của sóng thần ghê gớm hơn động đất nhiều.
"Hiệp sĩ vung kiếm triệu hồi được cả vũ trụ." Lục Kiêu Dương giơ hai tay lên.
"Thật không may, vũ trụ lại gặp phải hố đen." Utah Tụng Hương không chịu yếu thế.
"Có hố đen hay không cũng do Chúa quyết định."
"Ai nấy đều biết, Judas đã kết liễu Chúa vào ngày thứ Tư đấy."
…
"Năm ánh sáng."
"Nổ hành tinh."
Giọng nói của hai người đàn ông khiến nóc nhà cũng suýt bị lật tung, có chỗ nào giống với chuyện kể trước khi đi ngủ chứ? Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng không nhịn nổi nữa, siết chặt nắm tay kêu lên: "Rốt cuộc hai người đang làm gì vậy hả!"
Cô vừa dứt lời, hai người kia đã không hẹn mà cùng quát về phía cô:
"Im miệng!"
"Im miệng!"
Trên mặt cả hai tràn ngập bất mãn, như thể cô chính là thủ phạm dẫn đến "câu chuyện kể trước khi ngủ" đầy ly kỳ này.
Trước hai ánh mắt kia, không biết sao cô lại cảm thấy chột dạ.
"Sữa nguội rồi." Cô chỉ vào ly sữa còn đang bốc khói nhè nhẹ, ấp úng nói.
Vào ngày cuối cùng Lục Kiêu Dương ở Goran, nếu không phải chỉ vì sợi dây giày cột dở kia, có lẽ Tô Thâm Tuyết sẽ luôn cho rằng, chàng trai trẻ bang Mississippi quả thật hệt như câu nói cửa miệng "Tôi chính là kẻ siêu ngầu đã chủ động gõ cửa nhà Thần Chết" của anh.
Dưới ánh nắng lúc bốn giờ chiều, sợi dây giày trên chân người phụ nữ chỉ mới được cột một nửa, người đàn ông đang ngồi trên xe lăn tựa trán vào đầu gối cô.
Người phụ nữ ngồi trên băng ghế dài màu trắng, lẳng lặng nghe người đàn ông kia nói chuyện. Ban đầu, người đàn ông chỉ thầm oán giận bản thân ngay cả dây giày cũng không buộc được, nhưng sau một khoảng lặng kéo dài, người đàn ông bắt đầu khóc nức nở.
Vì sao lại khóc?
Bởi vì sợ hãi, cái chết đã cách anh gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến rồi. Anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, không có cái gì gọi là Thiên Đường, cũng không có cái gì gọi là Địa Ngục. Khi nhắm mắt lại, tất cả các giác quan đều như khép kín, suy nghĩ, vị giác hay đau đớn đều sẽ rời bỏ anh mà đi, nhưng thế giới vẫn sẽ tiếp diễn đến tận trăm nghìn năm sau.
"Hans, người đến được với thế giới này đều sẽ trải qua rất nhiều chuyện." Đây là điều mà hai người mẹ của anh đã nói.
Anh luôn cố gắng, dũng cảm, kiên cường.
"Nhưng có lẽ phải ngừng tại đây thôi." Người đàn ông tựa trán lên đầu gối người phụ nữ, khóc nức nở như trẻ con.
Người đàn ông nói, nếu hiện tại anh đã năm mươi tuổi, anh sẽ thản nhiên tiếp nhận lời triệu hồi của Thần Chết. Thế nhưng, anh của hiện tại vẫn còn tận hai mươi mấy năm nữa mới đến năm mươi tuổi.
Anh lựa chọn rời đi lúc này, chính là vì muốn giữ lại sự tha thiết đối với thế giới này, một năm bốn mùa, Đông ấm Hạ mát, Xuân qua Thu tới, âm nhạc, thức ăn, sắc màu, đám đông huyên náo, trẻ con mỉm cười…
Quan trọng hơn cả, thế giới này còn có mẹ Beira, mẹ Leona, có Tô Thâm Tuyết, có một con mèo tên là Kahn.
Đúng rồi, người đàn ông tên Utah Tụng Hương kia cũng không đến mức quá tồi tệ.
Nhìn mà xem, đến lúc này, chỉ bởi những sự vật và con người kia, anh đã cảm thấy thiết tha với thế giới này rồi, cũng thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã biết trân trọng thế giới này. Song, nếu vẫn tiếp tục sống, sẽ có một ngày, sau khoảng thời gian dài tiếp xúc với bao nhiêu người bệnh, lòng thiết tha ấy của anh sẽ dần héo mòn đi, thay vào đó là sự lãnh đạm, không còn biết ơn, chỉ biết đắm chìm trong ai oán.
Cho nên, hãy chấm dứt tại đây thôi, nhân lúc anh vẫn còn yêu quý cuộc đời này.
"Tô Thâm Tuyết, cô hiểu không?" Người đàn ông cất giọng hỏi.
Người phụ nữ ngồi trên băng ghế dài không nói nên lời, chỉ để mặc nước mắt rơi lã chã.
Khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết đã thấu hiểu sự lựa chọn của Lục Kiêu Dương.
Chàng trai trẻ bên bờ sông Mississippi này muốn mang theo lòng yêu thương để ra đi.
Bốn giờ bốn mươi phút, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho hãng hàng không. Năm giờ mười phút, cô hỏi Lục Kiêu Dương liệu có đồng ý cùng đi du lịch với Nữ hoàng không.
Năm giờ rưỡi, ekip Hoàng gia triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Nữ hoàng sẽ lên chuyến bay lúc tám giờ sáng mai rời khỏi Goran,