Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Nỗi Khổ Tương Tư


trước sau

Mặc kệ hai người lại tranh cãi như thế nào, cố ý không bỏ qua như thế nào, trời rồi cũng phải sáng, ly biệt vẫn phải có.



Tô Tích Nhan chán nản, lăn qua lăn lại không ngủ được, cuối cùng cô cũng đứng dậy, đi đến ngồi bên cửa sổ ngắm ánh trắng. Ngồi bên cửa sổ khiến cô cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, cái lạnh bên ngoài xua tan cơ thể khô nóng, cô ngửa đầu ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ. Không biết đến khi nào, hai cánh tay dịu dàng vòng quanh trước ngực, cả người lại rơi vào cái ôm mềm mại, mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi, khóe miệng Tô Tích Nhan khẽ cong lên.



"Tại sao không ngủ?"



Hà Tĩnh Mạc ôm Tô Tích Nhan nhíu mày, lạnh quá, đã ngồi đây bao lâu rồi?



Tô Tích Nhan nhắm mắt lại, rúc vào trong lòng nàng, nỉ non: "Ngủ không được." Sẽ xa cách lâu như vậy, cô làm sao có thể ngủ đây? Nằm ở trên giường cứ nhìn Hà Tĩnh Mạc, nhưng càng nhìn lại càng thêm đau lòng, không muốn khóc trước khi nàng đi sẽ làm cho nàng lo lắng, một mình tự điều chỉnh tâm trạng của mình.



"Ngoan, mình cũng đâu phải không trở lại, cậu ngoan ngoãn nghe lời ở nhà, chờ mình."



Hà Tĩnh Mạc biết trong lòng cô khó chịu, thực tế thì nàng cũng không thường rời xa Tô Tích Nhan, nỗi đau tuy đã sớm trở thành thói quen, nhưng lần này đi lâu như vậy, nàng cũng băn khoăn do dự. Tình cảm thật quá mức vi diệu, thường ở gần nhau, cũng không hẳn là chuyện tốt, đôi khi xa cách ngược lại càng làm thêm gần gũi. Hà Tĩnh Mạc yêu Tô Tích Nhan đã nhiều năm, đối với cảm tình đã không còn mơ hồ cuồng dại của năm đó, nàng có đủ lí trí để đối mặt với tình cảm của hai người. Nàng muốn đoạn tình cảm này có thể đi lâu dài, nàng muốn Tô Tích Nhan mãi mãi ở bên cạnh mình.



"Hừ, không thèm ở nhà chờ cậu, mình không phải con nít. Tĩnh Mạc, cậu đi rồi, không có ai nấu cơm cho mình."



"Mình không phải nữ đầu bếp."



"Vậy mình ăn cái gì đây?"



Tô Tích Nhan cảm thấy ngực đau âm ỉ, cô với Tĩnh Mạc chưa từng xa cách lâu như vậy, cho nên nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu vô cùng. Hà Tĩnh Mạc cúi đầu âm yếm hôn lên trán cô, "Ngoan, cục cưng yên tâm, mình đã sớm tìm người chăm sóc cậu."



"Là ai?" Tô Tích Nhan không có tâm trạng hỏi, ai chăm sóc cũng đâu có bằng Tĩnh Mạc nhà cô a. Hà Tĩnh Mạc mỉm cười, "Vũ Hàm sẽ đi với mình, cậu biết không?"



"Xì, nghĩ cái là biết, trường học của hai người chỉ có hai đóa hoa, hiệu trưởng đương nhiên sẽ không bỏ qua, một khối đưa hai người đi chỉ còn lại hố phân."



"Cậu đủ rồi, còn có tinh thần vậy sao." Hà Tĩnh Mạc nhéo mặt Tô Tích Nhan, nhìn cô: "Đúng lúc Vũ Hàm cũng lo lắng cho một người, mình với cậu ấy bàn bạc, để hai người kết bạn với nhau đi."



"Cái gì a!" Tô Tích Nhan lập tức kích động, hay tay bảo vệ bộ ngực của mình, quay đầu nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Mình là người của cậu, sao lại có thể kêu mình làm bạn với đàn ông chứ hả?"



"...... Cậu động não có được hay không?" Hà Tĩnh Mạc đau đầu nhìn Tô Tích Nhna, "Mình sao có khả năng để cậu ở cùng với đàn ông!"



"A?! Vũ Hàm cũng thích con gái hả?" Tô Tích Nhan sửng sốt, không phải chứ, sao khéo vậy! Hà Tĩnh Mạc nhìn cô thở dài, gật đầu, "Ừ."



"Trách không được!" Tô Tích Nhan lèm bèm, bộ dáng giác ngộ bừng tỉnh: "Trách không được mình cảm thấy trong ánh mắt cậu ấy nhìn mình tràn ngập kinh diễm cùng ái mộ nha!"



"Cậu lại nói nhăng nói cuội!" Hà Tĩnh Mạc không thể nhịn được nữa mà vò nắn khuôn mặt Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan giãy dụa la hét: "Cậu làm gì vậy? Mình nói là sự thật mà, không tin cậu đi hỏi Vũ Hàm, có phải hay không từng mê đắm sắc đẹp của mình, còn thiếu một chút là quỳ gối dưới váy thạch lựu (1) của mình rồi."



Hà Tĩnh Mạc mỉm cười, nàng nhìn Tô Tích Nhan, nhìn nàng đang nheo mắt cười quyến rũ, trong lòng đột nhiên đau xót, kiềm nén không được mà ôm chầm lấy cô, chôn đầu trong lòng cô.



"Làm sao vậy?" Tô Tích Nhan vội vàng ôm Hà Tĩnh Mạc, đang bình thường sao đột nhiên lại khổ sở như vậy? Nghĩ tới ba tháng không thể nhìn thấy Tô Tích Nhan, ánh mắt Hà Tĩnh Mạc không nén được ướt át, nghẹn ngào: "Cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân."



"Mình biết, cậu yên tâm." Tô Tích Nhan đau lòng vỗ về lưng Hà Tĩnh Mạc, "Cậu cũng vậy, đừng để cho mình lo lắng."



"Ừm."



Hai người tỉnh táo ôm nhau một hồi, Hà Tĩnh Mạc xem giờ không thể không đứng dậy chuẩn bị đến trường để trao đổi công việc, Tô Tích Nhan cũng phải đến Áng Nhiên, mấy ngày qua cô đã chậm trễ công việc không ít, cho dù là giám đốc nếu cứ như vậy cũng không được.



Trước khi đi, Tô Tích Nhan lại ôm Hà Tĩnh Mạc một hồi mới chịu bằng lòng thả người đi, Hà Tĩnh Mạc vội vã chạy đến trường, Tiếu Vũ Hàm đã sớm chờ ở đó.



"Hiệu trưởng nói chuyến đi có thay đổi, hôm nay đi luôn, bàn giao công việc không cần đến hai mình, về nhà thu dọn đồ đi."



"Nhanh vậy sao?" Phản ứng đầu tiên của Hà Tĩnh Mạc chính là lo lắng cho Tô Tích Nhan, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười: "Không phải là nhanh, mà là cậu lo lắng người ở nhà."



"Haizz......" Đối với Tiếu Vũ Hàm, Hà Tĩnh Mạc không có gì để che dấu, nàng thật lo lắng Tô Tích Nhan sẽ cáu kỉnh quậy quọ, Tiếu Vũ Hàm vỗ vỗ bả vai nàng, "Được rồi, dù sao thì cũng phải đi mà."



"Ừm, mình về nhà nhắn lại mấy lời cho cậu ấy."



Ngay lập tức trở về nhà thu xếp hành lý, Hà Tĩnh Mạc và Tiếu Vũ Hàm đi thẳng ra sân bay. Nàng không dám gọi điện cho Tô Tích Nhan, nàng biết nếu gọi điện Tô Tích Nhan sẽ la hét cằn nhằn, cho nên đành tiền trảm hậu tấu*, dù sao người cũng đã đi, nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy Tô Tích Nhan khó ở.


*tiền trảm hậu tấu: chém trước tính sau, làm rồi mới báo, ý chỉ việc đã rồi không thể thay đổi.



Bên kia Hà Tĩnh Mạc đi thong thả, bên này Tô Tích Nhan nóng ruột nóng gan cả ngày, cô vùi đầu xử lý hết công sự cũng đã tới bảy giờ tối, nhìn thời gian, cô vội vàng lái xe về nhà, đến dưới lầu, còm mua dâu tây mà Hà Tĩnh Mạc thích ăn nhất.



Vừa mở cửa ra, một mùi thơm nức ở trong phòng, Tô Tích Nhan khịt khịt cái mũi để ngửi, nhíu mày. Không giống mùi của Tĩnh Mạc nấu a.



Quả nhiên, người mặc tạp dề kia đang rụt rè đi ra khỏi phòng, Tô Tích Nhan liền nổi cáu.



"Cô là ai?"



Người trước mắt thoạt nhìn lớn lắm khoảng hai mươi tuổi, chắc khoảng 16-18 tuổi, nom rất yếu ớt, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, mềm mại nhu nhược rất có tư chất tiểu bạch kiểm*, cô gái nhìn Tô Tích Nhan, nhỏ giọng nói: "Em tên Dương Tiểu Thảo, chị có thể gọi em Tiểu Thảo, người thân thiết với em đều gọi như vậy, là Vũ Hàm kêu em đến chiếu cố chị. Ngưng Ngưng cậu ấy......"


*tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo, nhỏ con/trai bao (thường mang ý nghĩa châm chọc), ý của Tích Nhan có thể hiểu như nói Tiểu Thảo là gái bao =))



"Ai quen với cô?" Tô Tích Nhan liếc mắt xem thường, cắt ngang lời cô ấy. Tô Tích Nhan suy nghĩ, nhíu mày: "Vũ Hàm? Vũ Hàm...... Cô là người yêu của Vũ Hàm?"



"Dạ. Người yêu của Vũ Hàm là......"



"Phải là phải, sao lại ấp a ấp úng như vậy!"



Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm Tiểu Thảo từ trên xuống dưới cả buổi trời, nhịn không được phun ra: "Trước đây tôi nghĩ thẩm mỹ của Vũ Hàm có chút kỳ lạ, hôm nay xem thì, không phải kỳ lạ, mà quả thật là quái dị a."



Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn cô, chu miệng phản kích: "Em nghe Vũ Hàm nói chị là người sẽ không làm khó người khác, vậy tại sao chị lại không thân thiện như vậy?"



"Thân thiện? Tại sao tôi phải thân thiện với vô? Hai người đó đâu? Hai người họ sao lại không nói lời nào với tôi, lừa gạt tình cảm của tôi, không phải nói thứ hai mới đi sao?!" Hai mắt Tô Tích Nhan rực lửa, thật khó chịu muốn chết, Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, mình thật còn có nhiều điều muốn nói với cậu, sao cậu có thể đi nhanh như vậy!



"Hai người họ đang cùng đi Bắc Kinh rồi, chị không biết sao?"



"......"



Tiểu Thảo thật thà trả lời, nhìn Tô Tích Nhan buồn bả như vậy, tốt bụng an ủi: "Yên tâm, hai người họ bảo đảm lên đường bình an, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, máy bay sẽ không vô duyên vô cớ mà rớt xuống, chị không cần lo lắng như vậy, cô giáo Hà nhất định bình an sống sót trở về gặp chị."



"......"



Tô Tích Nhan trừng mắt nhìn Tiểu Thảo, nhỏ này là quái vật hả? Sao có

cảm giác như thần kinh của nó với người bình thường không ở chung một đường vậy nè?



"Chị đói bụng không? Em đi nấu cơm."



Dương Tiểu Thảo cột lại tạp dề, Tô Tích Nhan bĩu môi, tức giận nói: "Không có tâm trạng, không có cảm giác ngon miệng!" Tĩnh Mạc đã đi rồi, cô ăn cái gì cũng không thấy ngon.



"Chị như đứa trẻ đang hờn dỗi vậy, ây, thật sự không dễ dàng với cô giáo Hà nha."



"......"



Tô Tích Nhan liên tục bị cô gái yếu ớt này làm cho nghẹn họng nói không nên lời, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Tiểu Thảo, đây thật là người do Tĩnh Mạc tìm đến chăm sóc cô?



"Đừng có nhìn chằm chằm em vậy, ăn em không ngon lành gì đâu, một chút thôi là có ăn rồi."



Dương Tiểu Thảo nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, người này thật ngố nha, không giống với mêu tả của Vũ Hàm gì cả, Vũ Hàm không phải nói chị ấy rất ngang bướng sao? Tại sao không cảm giác thấy, chỉ cảm thấy chị ấy cứ ngẩn người nhìn mình.



Tô Tích Nhan mơ mơ màng màng đã bị Dương Tiểu Thảo lôi đến bàn ăn, Tiểu Thào đưa cho cô chén đũa, nói: "Em nghe bảo chị thích ăn cá. Em làm cá rán kho (2), chị nếm thử."



"Cô mấy tuổi?" Tô Tích Nhan nhìn Tiểu Thảo hỏi, sao cứ cảm thấy nhỏ này vẫn còn là sinh viên đại học. Tiểu Thảo sửng sốt, hỏi lại: "Ai?"



! ! !



"Trong phòng này còn có người khác sao?!" Tô Tích Nhan tức muốn chết luôn rồi, Dương Tiểu Thảo gật đầu, "À, em không lớn lắm."



"...... Quên đi." Tô Tích Nhan đã hết sức lực để tranh cãi với Dương Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cảm thấy thỏa mãn ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.



Tô Tích Nhan không có tâm trạng, ăn mấy muỗng cơm liền gọi điện cho Hà Tĩnh Mạc, chắc còn đang ở trên máy bay nên di động của Hà Tĩnh Mạc vẫn tắt máy, Tô Tích Nhan ủ rũ ngồi trên sô pha, trong tay nắm chặt mảnh giấy Hà Tĩnh Mạc để lại cho cô.



"Ăn dưa hấu không?"



Vừa ăn xong bữa tối, Dương Tiểu Thảo lại lấy dưa hấu ra ăn, Tô Tích Nhan thật khâm phục cô ấy, nhỏ này, đều cùng xa cách người yêu, vậy thì tại sao nhìn thế nào cũng không thấy nó buồn chút nào vậy, chỉ có ăn xong lại ăn, cái mồm ăn này là do Tình Mạc tìm đến à!



Tiểu Thảo cảm thấy ánh mắt Tô Tích Nhan không tốt, bĩu môi, "Chị không phải giám đốc công ty gì sao? Sao còn có thể ngây thơ như vậy?"



"Ai ngây thơ?" Tô Tích Nhan thẹn quá hóa giận, tràn ngập đe dọa nhìn Dương Tiểu Thảo, đáng tiếc Dương Tiểu Thảo là người như thế nào, cô ấy cầm dưa hấu dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Tô Tích Nhan, "Chị a."



"...... Cô nghĩ rằng tôi không dám đánh cô có phải không?"



"Muốn quánh nhau? Vận động sau khi ăn hả? Em thích lắm!"



"Dương Tiểu Thảo!"



"Sao nào?"



Có người trời sinh tính tình hòa hợp, có người trời sinh tính tình xung khắc nhau, Tô Tích Nhan cảm thấy cô và Dương Tiểu Thảo chính là cái dạng xung khắc nhau, buổi tối không dễ dàng cũng trôi qua, Hà Tĩnh Mạc ở bên kia cuối cùng cũng gọi điện lại. Tô Tích Nhan rầu rĩ héo úa cuối cùng cũng hồi sinh, hai mắt sáng rỡ cầm lấy điện thoại di động, liếc mắt lại thấy Dương Tiểu Thảo đang cắn hạt dưa, cô ủy khuất cằn nhằn: "Alo alo, Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc! Vũ Hàm đào đâu ra nhỏ này vậy?!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện