Tô Tích Nhan ở một bên oán giận không ngừng, còn Tiểu Thảo vẫn cứ tiếp tục cắn hạt dưa, không có một chút phản ứng.
Tô Tích Nhan nói cả buổi cũng không cần hồi sức, Hà Tĩnh Mạc cũng không vội nói cái gì, đợi cô dừng lại, Hà Tĩnh Mới mới nói mấy câu ngắn gọn khiến cho cô ôm điện thoại muốn hóa thạch.
"Cái gì? Người nhà Phong Uyển Nhu? Vậy người của Vũ Hàm đâu? Các người thật quá đáng mà!"
"Cạch" một tiếng điện thoại bị ngắt, Tô Tích Nhan nằm đơ trên sô pha, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đáng thương như chết rồi. Tiểu Thảo ở một bên cắn hạt dưa rốt cuộc cũng có phản ứng, thở dài, an ủi cô: "Vũ Hàm với cô giáo Hà có bàn bạc với nhau, sợ chị ở một mình không được, nên kêu em qua với chị."
"Người yêu của Vũ Hàm đâu?"
"Haizz, cậu ấy chịu không được nhung nhớ, nên cùng đi theo rồi."
Tiểu Thảo thản nhiên nói, nhưng Tô Tích Nhan nghe lại cảm thấy rất mỉa mai. Chịu không được nhớ nhung nên đi theo cùng sao? Chẳng lẽ cô không nhớ Tĩnh Mạc sao? Cảm tình lại bị một đám người đem ra đùa giỡn?
"Chị sao lại như vậy, khó chịu lắm ư?"
Tiểu Thảo bối rối nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan từ sô pha ngồi dậy, cắn răng nhìn Tiểu Thảo: "Phải!"
"Ò." Tiểu Thảo gật đầu, tiếp tục cắn hạt dưa.
"......"
Tô Tích Nhan tức đến mặt mày trắng bệt, người bình tĩnh trước mắt cô giờ chuẩn bị trở thành đối tượng để cô phát tiết chuyện của Tĩnh Mạc, "Phong tổng ở đâu? Cô gọi cô ấy đến gặp tôi."
"Okay."
Tiểu Thảo thật ra rất nghe lời nha, cũng không thắc mắc, lập tức lấy di động nhắn tin cho Phong Uyển Nhu, cô quay đầu, cười với Tô Tích Nhan: "Chị biết chị ấy hả?"
"Hừ, dăm ba hôm lại chạm mặt, sao lại không biết?"
Tuy nói Áng Nhiên kém xa Thánh Hoàng, nhưng so với Phong Đằng Phong Uyển Nhu mà nói coi như cũng là kỳ phùng địch thủ, đều là công ty tầm trung, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp nhau, Tô Tích Nhan không nghĩ tới thế giới lại có nhiều chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy, dường như từ sau khi xác định cảm tình của mình với Hà Tĩnh Mạc thì cũng là lúc những người bên cạnh như măng mùa xuân mọc lên sau cơn mưa, lộ ra từng người từng người một.
"Em nói chị cái này, Tô tổng."
Dương Tiểu Thảo tốt bụng nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhíu mày, vốn định răn đe Tiểu Thảo, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngây thơ hồn nhiên đáng yêu kia, cô liền đem mấy lời đó nuốt hết vào bụng.
Tiểu Thảo thấy Tô Tích Nhan không nói lời nào, biết thái độ của cô đã mềm dịu hơn, gật đầu nói: "Em cảm thấy hai người yêu nhau nên tin tưởng lẫn nhau, đối phương rời đi, chị lặng lẽ chờ đợi chờ mới đúng, còn chị bây giờ tức tối bực dọc thật dễ làm cho người ta chán ghét mà. Hơn nữa, tính chị cũng quá trẻ con đi, nhìn sao cũng không ra dáng giám đốc."
Tiểu Thảo đánh giá Tô Tích Nhan từ trên xuống dưới, Tô Tích Nhan hừ lạnh một tiếng, "Bị một đứa con nít nói mình tính trẻ con, tôi thật có phúc mà."
"Đúng vậy, em thừa nhận người lớn luôn có ấn tượng với em như đứa con nít, nhưng em không có như thế với Uyển Nhu nha." Tiểu Thảo nói xong bản thân cũng thấy thẹn thùng, cô đan hai tay vào nhau, mặt có chút nóng, "Bình thường em sẽ nấu cơm, giặt giũ, đấm lưng bóp vai , chỉ cần là chị ấy thích em cũng đều cố gắng để học hỏi."
"Ý cô là tôi không phải người biết hiểu ý người khác?"
Tô Tích Nhan híp mắt, trong người nổi lên một trận hàn khí, tại sao gần đây lại hay có người nói cô như vậy. Tiểu Thảo bĩu môi, "Chị giống như con nhím vậy, không thân thiện một chút nào, thế giới thì tuyệt vời như vậy, còn chị lại hay cáu kỉnh, cẩn thận coi chừng nổi mụn."
Khóe miệng Tô Tích Nhan co rúm, "Cô là ai chứ hả? Tại sao tôi phải phí lời nói với cô!"
"Chị nghĩ là em nguyện ý ở đây với chị hả." Tiểu Thảo chu miệng, "Em cũng là vì hai người kia nhờ cậy, nếu không đừng hòng em đến đây làm bảo mẫu cho chị, cơm của em chỉ làm cho Uyển Nhu ăn, người bình thường không có khả năng được ăn à."
"Cô là bạn của Dạ Ngưng?"
Tô Tích Nhan suy nghĩ hỏi, Tiểu Thảo lắc đầu, Tô Tích Nhan cau mày, "Không phải bạn bè sao cô lại giúp cô ta?"
Tiểu Thảo nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói: "Tụi này là tri kỷ."
"......" Tô Tích Nhan thiếu chút nữa muốn cắn lưỡi, Tiểu Thảo cũng hiểu được mình, lời vừa nói có chút nặng nề, không đành lòng bắt đầu an ủi Tô Tích Nhan, "Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều, Ngưng Ngưng là bốc đồng như thế đó, mua vé máy bay liền đuổi theo đến Bắc Kinh, chị thay đổi khía cạnh suy nghĩ một chút, cậu ấy không giống chị, không phải gánh vác một công ty lớn như vậy, cho nên muốn đi đâu là đi, không có ràng buộc."
Tô Tích Nhan nghĩ cũng phải, đúng thật là cô mang trách nhiệm trên người nên khó tránh khỏi phải học cách chịu đựng. Tiểu Thảo thấy lời mình khuyên có tác dụng, nhe răng cười.
"Hơn nữa chị cũng lớn tuổi rồi, không phải như lúc trẻ mà lông bông, không hề giống với Ngưng Ngưng."
"Tôi lớn tuổi?!"
Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nhún vai, đang nói dở, chuông cửa vang lên, hai mắt Tiểu Thảo ngời sáng, từ trên sô pha đứng dậy chạy tới mở cửa, vừa mở cửa ra, cô liền ôm lấy Phong Uyển Nhu.
"Chị tới rồi."
Tiểu Thảo thật đáng thương, lập tức nhào vào trong lòng Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu khoác áo gió màu trắng, tóc dài bị gió đêm thổi có chút rối, nhìn bộ dáng nũng nịu của Tiểu Thảo, nàng cười cịu dàng, vỗ vỗ cô, "Ngoan."
Lôi Tiểu Thảo vào nhà, Phong Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn Tô Tích Nhan trên sô pha gật đầu, "Tô tổng."
Tô Tích Nhan cũng gật đầu, Tiểu Thảo ở một bên nhìn ngẩn người, Tô Tích Nhan tính trẻ con tóc tai rối bời khi nãy giờ phút này như thay đổi thành một người khác, tự nhiên có cái nhìn trưởng thành điềm đạm, có chuyện gì a?
"Đừng quậy."
Phong Uyển Nhu xoa xoa tóc Tiểu Thảo, Tiểu Thảo mặc kệ, vẫn cứ nép sát vào người nàng, Tô Tích Nhan ở một bên nhìn mà xót xa, lại nhớ tới Hà Tĩnh Mạc.
"Uyển Nhu, Uyển Nhu, chúng ta về nhà đi." Tiểu Thảo dằn lòng không được mà níu góc áo Phong Uyển Nhu, thi thoảng lại ngước ra nhìn bên ngoài, trời hôm nay nhìn giống như muốn mưa, Phong Uyển Nhu nhíu mày liếc mắt nhìn cô, Tiểu Thảo liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, một cử động nhẹ cũng không dám.
"Hai người về nhà đi."
Tô Tích Nhan có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Thảo, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ như thế. Phong Uyển Nhu mỉm cười, "Không sao, tôi nhận được tin nhắn của Vũ Hàm mới đến đây, có người nói cho tôi biết Tô tổng sợ sấm sét khi trời mưa, cho nên lúc này nhất định phải ở cùng cô."
Những lời này, những lời này...... mũi Tô Tích Nhan đau xót, Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, thật nhớ cậu quá.
Phong Uyển Nhu cùng Tô Tích Nhan một câu cũng không nói, Tiểu Thảo hắt hơi mấy cái liền, trong chốc lát ngủ gục trong lòng Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Thảo, nhìn tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ, trong mắt một nét nhu hòa, Tô Tích Nhan nhìn hai người, thở dài "Thật tốt, vừa mới bắt đầu cứ nghĩ vật nhỏ này gạt tôi, không ngờ, thật là cô."
"Oh."
Phong Uyển Nhu khẽ cười, nhìn về phía Tô Tích Nhan, "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ vương vào, chắc là duyên phận."
"Ừm, cái loại củ cải này là sao, khi nãy vẫn còn nhếch miệng nhe nanh với tôi, cô vừa tới đã ngoan ngoãn như con mèo nhỏ."
Tô Tích Nhan nhìn Tiểu Thảo đang ngủ say trong lòng Phong Uyển Nhu nói, Phong Uyển Nhu nhìn cô, "Tôi cũng thật ngạc nhiên, là người như thế nào có thể làm cho Tô tổng thay đổi như vậy?"
"Có thay đổi sao?"
Tô Tích Nhan nhìn Phong Uyển Nhu như muốn xác thực, cô sao lại không cảm thấy mình có thay đổi gì. Phong Uyển Nhu gật đầu, "Đương nhiên, cô ở trong giới, cho nên mới không cảm giác được."
"Thế hả? Là dạng gì?"
Tô Tích Nhan đến đây bắt đầu có hứng thú, lẽ nào cô ở trong giới thật được nhiều người muốn theo đuổi, được vạn người mê hay sao?
"Có thể khái quát bằng hai chữ phong tao*."
*phong tao: lẳng lơ, quyến rũ.
"......"
Tô Tích Nhan tối sầm mặt, phong tao, từ này không phải để hình dung Tiêu tổng sao? Nghĩ đến đó, Tô Tích Nhan dừng lại, nhìn Phong Uyển Nhu, "Phải rồi, Phong tổng, tôi biết khả năng tình báo của Phong Đằng không phải tầm thường, cô có thể giúp tôi tìm một người không?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tô Tích Nhan, khóe môi nhếch lên, "Cô đang nói Hạ Linh Doanh à?"
"Cô biết Tiêu tổng?"
Tô Tích Nhan kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu dịu dàng cười: "Tiểu tổng Thánh Hoành danh tiếng nổi như cồn ai mà chưa từng nghe qua."
"Ha, cô ấy không phải cũng muốn lôi kéo cô chứ. Không đúng, tại sao lại có cảm giác hai người rất thân thiết nha?"
Tô Tích Nhan cảnh giác nhìn Phong Uyển Nhu, biểu tình Phong Uyển Nhu bình tĩnh nhìn cô, Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm nàng một hồi, thở dài, "Được rồi, Phong tổng, rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Hạ Linh Doanh mà cô nói, tôi có thấy."
"Thật sao?"
"Oh."
Tiểu Thảo rên rĩ một tiếng, ôm lấy eo Phong Uyển Nhu lại tiếp tục ngủ, bình thường như không có gì xảy ra. Tô Tích Nhan ở bên cạnh nhìn có chút ngây ngốc, Phong Uyển Nhu mỉm cười: "Tô tổng, tôi sớm đã nghe danh kỹ năng giao tiếp của cô."
"Nói đi, cô có điều kiện gì." Tô Tích Nhan mau mắn, cô nóng lòng muốn biết Hạ Linh Doanh ở đâu, không muốn đôi co với Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu gật đầu, "Cô gọi giúp tôi một cú điện thoại, giới thiệu tôi với Lưu cục trưởng cục quản lý đất đai."
"Phong Đằng lại muốn lấn sân bất động sản?" Chuyện này làm Tô Tích nhan có chút kinh ngạc, Phong Uyển Nhu nhìn cô cười, im lặng mỉm cười. Tô Tích Nhan thở dài, "Được." Quả nhiên, tất cả mọi người đều muốn đi lên, chỉ có lòng cô cứ quẩn quanh trên người Hà Tĩnh Mạc, không có chí tiến thủ, có điều như vậy cũng tốt, mỗi người đều có mơ ước khác nhau, nếu có thể mỗi ngày ở bên Hà Tĩnh Mạc, từ bỏ Áng Nhiên cô cũng không cảm thấy tiếc nuối. Chuyện này trước kia thật chưa từng nghĩ tới, mà bây giờ, trải qua nhiều chuyện trong mấy ngày như vậy, Tô Tích Nhan cũng đã suy nghĩ thông suốt. Gia sản bạc triệu thì sao? Thật sự cũng không bằng kiên định giữ chặt người yêu ở bên cạnh mình.
"Bây giờ nói được rồi chứ, Phong tổng gặp Hạ Hạ hồi nào?"
Tô Tích Nhan nghi ngờ hỏi, Phong Uyển Nhu cuối đầu nhìn Tiểu thảo đang ngủ trong lòng nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, hôm qua dắt Tiểu Thảo đi dạo trên bờ biển, nhìn thấy một người, vẻ ngoài xinh đẹp, một mình ngồi ở bờ biển, Tiểu Thảo còn cùng với tôi đi lại gần, tôi cũng suy nghĩ ở trong lòng. Nhìn sao cũng cảm giác rất quen mắt, nghĩ lại, chắc là cô ấy."
"Địa chỉ chỗ đó?"
Cảm xúc của Tô Tích Nhan được kéo căng phồng lên, cô vốn vẫn còn mang cảm giác áy náy lo lắng, bây giờ tuy không dễ dàng cũng đã biết Hạ Linh Doanh ở đâu, cô sao lại không vui mừng cho được.
Phong Uyển Nhu nhìn thấy bộ dáng phấn khởi của Tô Tích cũng không chần chừ, nhanh chóng nói địa chỉ cho cô biết, Tô Tích Nhan vui vẻ, đứng dậy đi ra ngoài.
"Cô đi đâu?"
Phong Uyển Nhu gặn hỏi, ngoài trời vẫn còn đổ mưa. Tô Tích Nhan cũng không quay đầu lại: "Tôi muốn đi tìm Hạ Hạ."
"Không cần gấp như vậy." Phong Uyển Nhu chậm rãi nói, Tô Tích Nhan lắc đầu, "Không được, tôi không thể đợi nữa, để lâu trong lòng giống như cái gai."
"Tôi là nói cô không cần gấp như vậy, hơn nữa......" Phong Uyển Nhu tính nói lại thôi, làm khơi lên tính hiếu kỳ của Tô Tích Nhan, cô nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Phong Uyển Nhu nhìn cô, cười như không cười: "Tôi cùng Tiểu Thảo ở bờ biển hai ngày, hai buổi tối đó Tiểu Thảo đều nói em ấy thấy được ma nữ áo đen rón ra rón rén ở bên ngoài, dọa Tiểu Thảo ngủ không được, cho nên hôm nay mới mệt mỏi như vậy."
Tô Tích Nhan dừng bước, cười như nở hoa: "Ma nữ áo đen...... Còn rón ra rón rén?"