Trên mặt Phong Uyển Nhu cũng nở nét cười, nàng đương nhiên cũng đoán được ma nữ áo đen này là ai, tâm trạng Tô Tích Nhan tốt lên nhiều: "Tôi phải đi xem con ma nữ này."
"Bây giờ?" Phong Uyển Nhu nhìn bên ngoài cửa số, tuy rằng không có sấm sét, nhưng vẫn còn mưa, Tô Tích Nhan không cần vội vàng như vậy. Tô Tích Nhan không đợi nỗi nữa, việc này đè nặng trong tâm trí đã lâu, đã sớm biến thành cái gai, cô nhất định phải tận mắt thấy hai người hòa hợp như lúc đầu mới có thể yên tâm được.
Phong Uyển Nhu nhìn Tô Tích Nhan tích cực như vậy cũng không tiện ngăn cản nữa, nàng cúi đầu vỗ nhẹ mặt Tiểu Thảo, "Tiểu Thảo, dậy nào, về nhà ngủ tiếp."
"Không chịu." Tiểu Thảo rên rĩ một câu, cả người mơ mơ màng màng, Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tích Nhan.
Tô Tích Nhan giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng, "Cô không phải muốn đợi đến lúc cô ấy tỉnh ngủ chứ?"
"Ừm, không biết có phiền Tô tổng không?
"Không phiền, tôi để chìa khóa lại cho cô."
Tô Tích Nhan đỉnh đạc nói, lấy chìa khóa từ trong túi ra đặt trên bàn trà, liền đi ra ngoài, lúc bước đến cửa, cô quay đầu ghé mắt nhìn bộ dạng người ngủ trên đùi Phong Uyển Nhu nước miếng chảy ròng, thở dài.
Tĩnh Mạc, cậu không trở về dỗ mình ngủ sao?
Vừa lên xe, Tô Tích Nhan liền gọi điện cho Hà Tĩnh Mạc, giọng điệu che dấu không được vui mừng.
"Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, có nhớ mình hay không a?"
"Đồ ngốc, không phải khi nãy mới nói chuyện điện thoại chưa được bao lâu hay sao?"
"Cái này người ta cũng biết mà, nhưng mà người ta mong nhớ cậu cả ngày lẫn đêm nha, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ đến cậu."
"Ngoan vậy sao, bây giờ đang làm gì?"
"Hừ, không phải cậu với Vũ Hàm đã làm chuyện tốt sao, ném đến nhà mình một đứa thuần chủng ngờ nghệch làm mình chết khiếp, có điều cũng còn may, sau đó Phong tổng đến, cô ấy nói cho mình một tin tốt lành, làm cho mình vui vẻ muốn chết. Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, cậu đoán thử xem là gì?"
Tô Tích Nhan hất mặt, nắm di động khẳng định Hà Tĩnh Mạc đoán không được. Ai ngờ được đầu dây bên kia trầm mặc vài giây liền phát ra tiếng cười khẽ.
"Có phải có tin tức của Hạ Hạ hay không?"
"A, sao cậu biết được?"
Tô Tích Nhan thất vọng kinh khủng, cô vẫn còn muốn khoe khoang một tí.
"Cậu đó, ngoài việc quấn quít lấy mình, và suy nghĩ cho Tiêu tổng với Hạ Hạ, thì trong đầu còn có thể nghĩ cái gì khác nữa?"
"Mình mặc kệ! Người ta cho biết tin lớn vậy mà không có một chút biểu hiện bất ngờ nào, thấy ghét."
Tô Tích Nhan bắt đầu chơi chiêu khóc lóc càu nhàu, Hà Tĩnh Mạc ở đầu dây bên kia dịu dàng cười: "À rồi, là mình không đúng, thật bất ngờ nha, cục cưng nhà chúng ta thật lợi hại, thật sự có thể biết được tin tức ghê gớm như vậy."
"Cậu gọi mình là gì?" Tô Tích Nhan cầm điện thoại, chỉ nghe thấy người kia gọi cô "cục cưng", bởi vì thông qua điện thoại không cần mặt đối mặt nhìn nhau, lá gan của Hà Tĩnh Mạc cũng lớn hơn xưa rất nhiều, nàng yêu thương gọi lại một tiếng: "Cục cưng."
Cả người Tô Tích Nhan run bần bật, cảm thấy như có một loại chấn động tê dại sống lưng chậm rãi khuếch tán khắp toàn thân, cô căng thẳng nắm chặt di động, "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, mình rất nhớ cậu."
"Được rồi, ngoan, mình rất nhanh có thể quay trở về, ngoan ngoãn ngủ đi, được không?"
Hà Tĩnh Mạc xoa dịu Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan vui vẻ bắt đầu đắc ý vênh mặt, cô nhếch miệng cười nói: "Mình đợi không được, bây giờ đang lái xe đi gặp ma nữ áo đen."
"Cậu đang lái xe?"
Giọng Hà Tĩnh Mạc trong nháy mắt như từ miệng núi rơi xuống động băng, Tô Tích Nhan cứng đơ cả người, không dám hé răng.
"Tô Tích Nhan!"
"Mình cúp máy nha, cúp nha......"
Bất đắc dĩ, Tô Tích Nhan lưu luyến tắt điện thoại, gọi điện thoại khi lái xe là cấm kỵ của Hà Tĩnh Mạc, bản thân nàng chưa bao giờ làm như vậy, đối với Tô Tích Nhan cũng luôn như thế. Hạnh phúc đến thật không dễ dàng, nàng sẽ không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Được Hà Tĩnh Mạc gọi một tiếng "Cục cưng" làm cho lòng Tô Tích Nhan sung sướng, Tô Tích Nhan mở nhạc nghe, một đường chạy băng băng đi, chưa đến mười một giờ đã đến bờ biển Phong Uyển Nhu nói.
Vốn nghĩ đến chung quanh một mảnh trời tối đen, Tô Tích Nhan đậu xe xong lại nhìn thấy ánh trăng rọi sáng cả bờ cát, nhịn không được cảm thán: "Thật đẹp."
Gió đêm thổi qua mặt nước xanh biếc lăn tăn những gợn sóng, bờ cát vàng óng ánh hạt cát trong đêm được chiếu sáng một phần làm khung cảnh thêm phần thần bí, Tô Tích Nhan mang giày cao gót đi mắc kẹt trên cát, rốt cuộc cô cũng phải cởi giầy để đi bộ. Thật mát mẻ...... Cô nhìn hôm nay cảnh đẹp cùng người hòa làm một, suy tính trong lòng đợi Hà Tĩnh Mạc trở về nhất định phải cùng nhau đến đây một lần, nơi này thật sự rất lãng mạn, nếu làm chuyện kia bên dưới ánh trăng...... Nhất định có cảm giác vô cùng!
Không thể ngăn nỗi ý tưởng xấu xa cứ nhú lên ở trong đầu, Tô Tích Nhan nhếch miệng, một thân một mình ở ngoài bãi biển cười đến cả phút đồng hồ, cô ho khan một tiếng, ưỡn thẳng người bắt đầu đi xung quanh tìm hình bóng ma nữ.
Lẽ nào, ma nữ không phải đi ngủ rồi chớ? Tô Tích Nhan ôm một tia vọng lại nhìn quanh quẩn, không nghĩ tới ma nữ thì tìm không ra, nhưng lại nhìn thấy một nữ thần.
Cây cầu gỗ bắc ngang bên bờ biển, một người con gái mặc váy dài màu trắng ngồi trên đó với đôi chân trần, hai chân đung đứa không ngừng đá nước, ngón chân nghịch ngạm chạm vào dòng nước. Ánh trăng chiếu rọi xuống, váy dài màu trắng ôm sát người càng làm da dẻ thêm mịn màng tỏa sáng, đung đưa theo làn gió, đường cong tinh tế ôm sát cổ xuống bên dưới, tóc dài như suối rũ trên bờ vai, nàng không có biểu tình gì, cứ như vậy mà ngắm trăng, Tô Tích Nhan bị mê hoặc, ngơ ngác nhìn nàng.
Mà sự thật, lén rình coi cũng phải chỉ có mình cô, một bóng đen lay động bên hồ, tốc độ cực nhanh đuổi theo con ma.
Tô Tích Nhan nhìn đến mê mẩn, bất ngờ không kịp phản ứng đã bị một người bịt miệng lại, cánh tay cũng bị bẻ ngược, "Em là đồ tiểu lưu manh, dám thèm muốn đến sắc đẹp của vợ tôi nha!"
Tô Tích Nhan giãy dũa xoay người lại, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt vênh váo quyến rũ quen thuộc của Tiêu tổng, chân mày liền nhướng lên: "Ây da, ma nữ mà cũng kiềm chế không được để bị cám dỗ hả?"
Tiêu Mạc Ngôn là loại người nào, cô làm sao để cho người ta châm chọc mình, cô kiêu ngạo cười, ưỡn ngực nói: "Vợ tôi vì sao lại cởi tất để chân trần em có biết không? Còn không phải để cho tôi ngắm sao?"
"Thế hả?" Tô Tích Nhan cười không ngừng, "Vậy sao chị không quang minh chính đại đi lên sờ hả?"
Bộ ngực vừa nâng lên nháy mắt xẹp xuống, Tiêu Mạc Ngôn liếc Tô Tích Nhan, "Còn không phải là do em ban tặng."
Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn từ trên xuống dưới, thấy nét mặt cô ấy thật rạng rỡ, thở dài: "Tiêu tổng, chị đúng là người trong ngoài bất nhất."
"Ý em là gì?" Tiêu Mạc Ngôn đề cao cảnh giác, người này lại chuẩn bị nói móc cô đây. Tô Tích Nhan nhìn cô, cười nói: "Không hiểu vì sao mà tôi cảm thấy hai người cãi nhau ngược lại còn làm cho chị trông trẻ ra hơn vậy, chậc chậc, nhìn mặt chị đi, cười đều ngoác cả ra rồi."
"Haizz, em tốt nhất là đừng nói gì nữa." Nhắc tới chuyện này Tiêu Mạc Ngôn liền lấy lại tinh thần, cô nắm lấy cánh tay Tô Tích Nhan đi bộ bên bãi biển, "Đi thôi đi thôi, chúng ta không nên đứng đây nói chuyện, không nên làm phiền vợ tôi nghịch nước."
Tô Tích Nhan cũng không phản đối, nén cười để Tiêu Mạc Ngôn kéo đi một đường cách xa bờ biển, Tiêu Mạc Ngôn ngồi xuống, nhìn cô thoải mái cười lớn: "Tiểu Tô Tử, em nói xem có kỳ quái hay không, mỗi ngày gặp mặt sẽ không có cảm giác nhung nhớ, thậm chí cũng không buồn nhìn mặt nhau quá lâu, trải qua tinh luyện đẹp đẽ rồi cũng sẽ có chút hương vị mệt mỏi, chỉ khi nào em không được nhìn thấy khuôn mặt này nữa, em nhất định sẽ mặt dày vô đối muốn được nhìn thấy."
"Tiêu tổng, chị có thể nói rõ ràng một chút không? Đừng có mặt này mặt nọ, làm tôi bối rối quá......"
"Haizz, ý của tôi chính là, đợi mất đi người rồi mới biết quý trọng."
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn về hướng Hạ Linh Doanh, "Mấy ngày nay tôi canh chừng ở bãi biển, lén lút quan sát vợ yêu, càng ngắm thấy càng đẹp nha, trên đời sao lại có người đẹp như vậy, đúng thật là thần tiên xuống trần hơn cả Hằng Nga a."
"Ừ." Tô Tích Nhan gật đầu, nhớ lại bộ dáng lãnh đạm của Hạ Linh Doanh khi ở bên hồ mà cảm thán: "Quả thật rất đẹp."
"Đúng vậy." Tiêu
"......"
Tô Tích Nhan không hé răng nói một tiếng, cô chỉ biết, chỉ biết Tiêu Mạc Ngôn đi lòng vòng một hồi cũng quay về bản thân mình, người này thật sự làm cho người ta không nói nên lời mà!
"Cho nên Tiêu tổng luôn ở đây mà giả ma nữ?"
Tô Tích Nhan nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tiêu Mạc Ngôn mà cảm thán, tốt nhất không nên khinh thường sức bật của tình yêu, có thể làm một người phụ nữ tuổi trung niên như biến thành thiếu nữ xanh tươi mơn mỡn, chậc chậc, xem cái đôi mắt si mê khờ dại đó kìa.
Tiêu Mạc Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn Tô Tích Nhan, son sắt thề thốt: "Đương nhiên, tôi đã quyết định, phải theo đuổi vợ tôi một lần nữa."
"Chị thật tràn đầy năng lượng!"
Đối với lời khen của Tô Tích Nhan, Tiêu Mạc Ngôn nhận không thấy thẹn, cô cũng không phải vì thế mà cười rộ lên: "Chuyện này tính làm gì, bây giờ tôi mới biết vợ mình đã dụng tâm lương khổ* như thế nào, nói cái gì mà chia tay, thì ra chính là muốn có lại cảm giác yêu thương a, phải mà nói sớm, hại tôi thương tâm lâu như vậy, tôi chỉ biết vợ không bao giờ từ bỏ yêu thương tôi."
*dụng tâm lương khổ: suy nghĩ làm những việc muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
"Hạ Hạ cô ấy thật sự nghĩ như vậy sao......" Tô Tích nhan có chút nghi ngờ, tại sao cô lại cảm giác như Tiêu Mạc Ngôn bởi vì thương tâm quá độ mà đầu óc bị đả kích, làm cho thần kinh não bị chấn động có chút không bình thường. Tiêu Mạc Ngôn kiêu ngạo cười: "Đó là đương nhiên!"
"Ò, vậy thì chị chuyên tâm trải nghiệm hương vị yêu thương đi ha, nhìn thấy chị lại có khát vọng theo đuổi tình yêu, tôi cũng yên tâm rồi."
Tô Tích Nhan đứng dậy phủi phủi mấy hạt cát trên mông chuẩn bị rời đi, mặc kệ nói như thế nào, khúc mắt trong lòng rốt cuộc cũng đã giải quyết, cô cũng coi như viên mãn. Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô sắp đi, vội vàng nói: "Cần gì gấp, còn sớm mà về làm gì?"
"Giờ này mà còn sớm hả? Tiêu tổng, đã 12h rồi!"
Tô Tích Nhan kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, người này đúng thật là sức sống vô hạn mà, ngắm người đẹp đến không biết mệt mỏi. Tiêu Mạc Ngôn che mặt, cười không ngừng: "Trời ạ, vừa thấy vợ thì không nhớ được thời gian luôn, thật là."
Tô Tích Nhan đột nhiên thông minh, quyết định phải rời khỏi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt. Tiêu Mạc Ngôn phản ứng còn nhanh hơn cả cô, níu chân cô lại, "Đừng đi a, thấy em lo lắng chuyện của tôi và Hạ Hạ như vậy, tôi thế nào cũng phải truyền dạy lại cho em chút bí kíp yêu đương mới được, thúc đẩy chuyện của em và cô giáo Hà."
"Thật không?" Tô Tích Nhan nghi ngờ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tại sao lại cảm thấy không nên nghe theo. Tiêu Mạc Ngôn nhướng một bên chân mày, "Thật mà, sao tôi lại gạt em cho được, đừng có nghĩ đến vụ ngày xưa tôi lừa em nha, bây giờ tôi và vợ là nhờ ơn của em mới quay lại thời kỳ yêu đương lần thứ hai, tôi gạt em thì được cái gì, em thích nghe không nghe tùy em, thật là, có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú!"
Tô Tích Nhan vừa thấy Tiêu Mạc Ngôn nổi giận, nhanh chóng quay qua nhìn cô ấy, nói: "Tôi nghe! Chị mau nói nhanh cho tôi nghe một chút đi!" Lời truyền dạy yêu đương của người phóng khoáng lạc quan này, không thể không nghe mà!