Thư Viện Thiên Đạo

Mỹ thực sư


trước sau

Ở thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp, Mỹ Thực Sư là một trong số ấy. Những người này bẩm sinh đã rất mẫn cảm với mùi vị, có thể nhận biết được mùi vị vượt xa người bình thường.

Tuy rằng tu vi của họ chưa hẳn cao thâm, nhưng ở một số tửu lâu, quán cơm sẽ đồng ý thuê họ với mức lương cao để thẩm định mùi vị và công dụng của món ăn. Do đó, thu nhập khá sung túc.

Có điều, chức nghiệp này chỉ được lọt vào hàng hạ cửu lưu, không hề danh giá.

Trong thiên hạ có hàng ngàn chức nghiệp, để tiện phân biệt nên được chia thành thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu.

Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Trận Pháp Sư,… những chức nghiệp đem lại lợi ích cho việc tu luyện võ học thuộc vào hàng thượng cửu lưu. Còn Mỹ Thực Sư được xem như bàng môn tả đạo(1), xếp vào hạ cửu lưu.

(1)Bàng môn tả đạo: bàng - bên cạnh; môn - cửa; tả - trái lẽ, không chính; đạo: tôn giáo, đường lối. Bàng môn là cửa hông, không phải cửa chính. Tả đạo là tôn giáo sai trái. Bàng môn tả đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính.

Theo Thẩm Bích Như thấy, thanh niên trước mặt dễ dàng chỉ ra khuyết điểm của những món ăn và mỹ tửu, mà điều này cũng chỉ có Mỹ Thực Sư mới làm được.

“Cô nghĩ vậy cũng được!” Trương Huyền cũng không buồn giải thích.

Thư viện Thiên đạo không chỉ có thể nhìn ra tu vi của người ta. Ngay cả những món ăn thức uống này, chỉ cần nếm một miếng cũng sẽ tự động bị thư viện Thiên Đạo hiển thị ra khuyết điểm. Có những cái này, giải quyết một Ngô chấp sự bé nhỏ quá là đơn giản.

“Đa tạ thầy hôm nay đã giải vây cho ta…”

Thấy đối phương thừa nhận, Thẩm Bích Như nói.

Nếu đối phương không sở hữu năng lực của một Mỹ Thực Sư thì hôm nay chắc chắn cô sẽ rất mất mặt.

“Có gì đâu!” Trương Huyền xua tay.

“Bữa ăn hôm nay do thầy giải quyết được, chưa tính là ta mời. Để lần sau ta sẽ mời thầy đi ăn bù!” Thẩm Bích Như nói.

“Lần sau mời ta nữa?” Trương Huyền ngẫm nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Hay là thôi đi, ta vẫn còn muốn sống lâu lâu chút!”

Cảm giác đi ăn cùng người đẹp tuy cũng khá hay ho, nhưng hắn cũng tự mình biết mình. Thanh danh của hắn thối nát như vậy, nhất định đối phương sẽ không ưa thích.

Mà cô ta đã chẳng thích mình, mình lại còn phải đối mặt với sự ganh tị của người khác, rồi tìm cách đối phó những người đeo đuổi ấy nữa. Mình còn rất nhiều việc phải làm, đâu có rảnh rỗi đến thế.

“Thầy…”

Vừa mới cảm thấy đối phương đã nói năng đàng hoàng rồi, nghe xong câu này, Thẩm Bích Như lại lần nữa thấy nghẹn ở lồng ngực, hơi có cảm giác muốn bùng cháy.

Đáng ghét!

“Thôi nhé, cơm cũng ăn rồi, không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây. Ta bận lắm!” Không nhận ra đối phương đang nổi giận, Trương Huyền vẫy tay rồi cất bước.

“Khoan đã, ta vẫn chưa nói xong mà!” Dằn cục tức xuống, Thẩm Bích Như hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh: “Tuy hôm nay thầy đã giúp ta giải vây, tất cả đều nhờ thân phận Mỹ Thực Sư kia. Nhưng… nghề này dẫu sao cũng chỉ là bàng môn tả đạo, võ giả vẫn phải lấy tu luyện làm chính…”

Người luyện võ, tu luyện đến một cảnh giới nhất định, hoàn toàn có thể tích cốc(2). Thức ăn chẳng còn tác dụng gì nữa. Mặc dù hiện tại có thể đem lại một số lợi nhuận, nhưng rốt cục cũng không phải chính đạo.

(2)Tích cốc: một thuật ngữ trong thực dưỡng, ở đây có nghĩa là khỏi cần hoặc rất ít ăn.

Qua nửa ngày tiếp xúc, cô có thể thấy tay Trương Huyền này không hề ăn hại như lời đồn thổi. Có lẽ là do dồn hết tâm tư vào chuyện ẩm thực, nên mới khiến cho thành tích trong kỳ thi khảo hạch giáo viên kém như thế.

Nghĩ đến đây, rõ ràng là đang tức muốn chết, nhưng cô vẫn cố gắng khuyên nhủ.

“Được!” Biết đối phương có ý tốt, Trương Huyền gật đầu, nhưng đang định rời đi thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân.

“Trương Huyền, để xem ngươi chạy đi đâu! Hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!”

Ngay sau đó, hai người một thú đã xuất hiện ngay trước mặt.

Chính là Thượng Bân và Tào Hùng.

Lúc này hai người họ, mặt ai cũng có dấu chân to tướng, thấy rõ đến từng đường vân. Một nửa mặt đã sưng húp, khóe miệng vẫn còn vết máu. Còn đâu nữa vẻ phóng khoáng, oai phong trước đó.

Đặc biệt là Thượng Bân, vết thương bị đánh lúc sáng vẫn chưa lành, bây giờ lại bị bồi thêm một cước nữa. Miệng gã lệch qua một bên, môi sưng lên hệt như hai cây lạp xưởng treo trên mặt, chẳng còn gì cái gọi là hào hoa tuấn tú cả.

Kế hoạch của gã rất hay, nào ngờ chẳng những không anh hùng cứu mỹ nhân thành công, còn bị đánh ra nông nỗi này. Quan hệ với Hồng Thiên Lầu xem như cũng đã đứt, không khéo còn bị ông nội trách mắng. Nỗi nhục nhã này làm sao nuốt cho trôi!

Càng nghĩ càng giận, Thượng Bân lập tức xông đến!

“Thượng Bân, thầy định làm gì đó?” Thẩm Bích Như không ngờ gã lại đuổi đến tận đây để kiếm chuyện, không nhịn được mà che ở trước mặt Trương Huyền.

“Cô Thẩm, cô tránh ra đi, đây là ân oán riêng tư của ta và Trương Huyền!”

Không nhìn thấy thì thôi, chứ trông thấy nữ thần đang cố bảo vệ cái thằng ăn hại nổi tiếng trong học viện, là Thượng Bân lại tức muốn méo mồm nổ não.

Lòng ganh tị mãnh liệt khiến gã có hơi điên loạn. Gã lạnh lùng lườm tình địch của mình: “Trương Huyền, ngươi có phải là đàn ông không? Nếu là đàn ông thì đừng có núp sau lưng phụ nữ như thế. Có gan thì bước ra quyết đấu công bằng với ta!”

Thấy tên khốn này đã mất hết lý trí, Trương Huyền nhướn mày nói: “Trốn sau lưng phụ nữ thì đã sao? Đây mới là bản lĩnh thực sự đó. Ngươi có bản lĩnh thì cũng kiếm ai đó để trốn đi!”

“Ngươi…”

Thượng Bân tức muốn ói máu.

Chỉ cần là đàn ông, bị người khác mắng là đồ hèn, bám váy phụ nữ, không phải sẽ thấy nhục nhã, tức giận phản bác ngay sao?

Thằng khốn này sao lại chẳng xử sự theo logic
bình thường vậy?

Chuyện nhục nhã vô cùng đối với người khác, qua cái miệng của hắn thì cứ như lẽ đương nhiên, lại còn nói với vẻ hùng hồn như thật nữa chứ?

Má nó, da mặt sao mà dày đến thế?

“Cô Thẩm, hai người này phiền cô giải quyết giùm nhé, ta có việc, đi trước đây!”

Là người xuyên không, có chuyện gì hắn chưa nếm trải. Sợ mất mặt?

Đùa chắc, đời trước công nghệ kĩ thuật phát triển… em gái mày, có ai cần thể diện không?

Chuyện có thể để người khác giải quyết được, hắn không thèm mó tay vào.

Không phải e sợ, mà là hiện tại hắn vẫn chưa thể để lộ tu vi của mình. Hơn nữa, ông nội của đối phương là trưởng lão, một khi tức nước vỡ bờ, hắn lấy đâu ra lắm thời gian để dây dưa như thế? Nếu đã có người che chở ngay trước mặt, đương nhiên càng nên mừng vì được rảnh ruồi.

“… …”

Thấy tên kia trơ trẽn như vậy, Thẩm Bích Như cũng chỉ biết câm nín.

Vừa rồi cô còn sợ đối phương sẽ bị Thượng Bân chọc tức, nhào ra quyết đấu, bây giờ thì hiểu rồi, mình đã nghĩ quá nhiều…

Ông nội này mà biết tức giận xông ra quyết đấu, chắc heo mẹ cũng biết trèo cây quá!

“Trương Huyền, ngươi đứng lại cho ta, hôm nay không giết được ngươi, ta không phải là Thượng Bân!”

Thấy thái độ của hắn ta như vậy, Thượng Bân càng điên hơn, gân xanh nổi đầy trán, mặt tái xanh. Thấy Thẩm Bích Như cứ chặn trước mặt, khăng khăng không chịu tránh ra, gã bèn quát to: “Bộc Thiên Sư, giết hắn cho ta. Chỉ cần ngươi chịu ra tay, mỗi ngày ta sẽ đưa ngươi đi ăn món ngon! Còn nữa, cả viên ‘Nhuận Huyệt Đan’ mà ông nội đã cho ta, ta cũng sẽ đưa cho ngươi uống!”

Bộc Thiên Sư là dã thú cấp sáu, lại được con người thuần dưỡng nên đã có thể nghe hiểu tiếng người.

Nó là thú cưng của ông nội, chỉ bảo vệ gã khỏi bị thương tổn chứ chẳng thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của gã. Vì muốn nó ra tay, cho nên gã mới phải đưa ra một lô các điều kiện hấp dẫn.

“Grào!”

Quả nhiên, nghe thấy những lời hứa hẹn của gã, mắt Bộc Thiên Sư lóe sáng.

Dã thú đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt, muốn khai thông huyệt đạo thì không giống như con người, dùng chân khí để khai thông. Dã thú chỉ có thể dựa vào sự biến đổi của thân thể, dần dần nâng cao sức mạnh. Nếu trong lúc này có được sự hỗ trợ của Nhuận Huyệt Đan, chắc chắn sức mạnh sẽ tăng lên một khoảng lớn.

Nhuận Huyệt Đan, là đan dược chuyên dụng cho cao thủ ở tầng thứ sáu của võ học, có thể thấm nhuận huyệt đạo, khiến người ta tiến nhanh hơn trong cảnh giới Tịch Huyệt.

Thực lực hiện tại của Thượng Bân đã đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá lên cảnh giới Tịch Huyệt, cho nên trưởng lão Thượng Thần đã bỏ ra một số tiền lớn để mua viên đan dược này, nhằm hỗ trợ gã đột phá.

Vốn dĩ Thượng Bân cũng tiếc đứt cả ruột, nhưng nghĩ đến chuyện bị tên ăn hại này làm cho nhục nhã ê chề, gã liền không nhịn nổi nữa.

Nếu hôm nay không giết được Trương Huyền, thì e là gã chẳng còn mặt mũi nào để tiếp tục tồn tại trong học viện này nữa!

Đặc biệt là nữ thần đang đứng trước mặt, chỉ sợ sẽ chẳng thèm để mắt đến gã nữa!

Trong tình huống hiện giờ, làm sao nhẫn nhịn được!

“Thượng Bân, thầy muốn làm gì? Giết hại đồng nghiệp trong học viện, là tội lớn đấy…”

Không ngờ Thượng Bân lại điên cuồng đến thế, lệnh cho Bộc Thiên Sư ra tay. Tròng mắt Thẩm Bích Như co lại. Cô định xông đến bảo vệ Trương Huyền nhưng lại bị Thượng Bân cản lại, khiến cô không khỏi quát lên.

Trong học viện, các giáo viên không được đánh giết nhau, bằng không sẽ bị xem như làm trái luật lệ, phạm phải tội lớn.

“Là do Trương Huyền muốn giết ta, Bộc Thiên Sư muốn bảo vệ ta nên mới tấn công, ta đang tự vệ chính đáng mà, ai dám bắt tội?” Đôi mắt Thượng Bân đã đỏ ngầu, điên loạn tột độ: “Bộc Thiên Sư, ngươi còn chần chừ gì nữa, ra tay mau!”

“Thầy…”

Thẩm Bích Như hoảng sợ.

Quá trơ trẽn!

Quả thật nếu đưa ra cái lý lẽ này, cộng thêm sự giúp đỡ của trưởng lão Thượng Thần, chắc hẳn chuyện này có thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không! Thậm chí khéo gã còn không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào!

Mà Trương Huyền, rất có thể sẽ bỏ mạng!

Dẫu gì đó cũng là dã thú cấp sáu, cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt bình thường còn không phải là đối thủ, huống hồ một ông nội đội sổ, làm sao mà đánh lại nổi?

“Grào!”

Đang vô cùng sốt ruột thì cô đã thấy Bộc Thiên Sư gầm lên một tiếng, xông về phía người thanh niên kia. Dù chưa đến trước mặt, nhưng luồng khí tức hùng hậu của dã thú đã hình thành một trận cuồng phong, đè bẹp hết cây cỏ xung quanh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện