Trương Huyền…”
Thẩm Bích Như muốn tránh thoát sự ngăn cản của Thượng Bân, xông đến cứu người, nhưng mấy lần đều bị chặn lại, hoàn toàn bó tay.
Tu vi của cô và Thượng Bân ngang ngửa nhau. Tuy bề ngoài trông gã có vẻ rất công tử lượt là, nhưng thực lực thì không hề giả. Dẫu cô có đủ sức đánh thắng đối phương, nhưng đối phương liên tục duy trì trạng thái phòng ngự như vậy, cô hoàn toàn không thể đột phá nổi!
“Là ta đã hại thầy…”
Thấy không thể cứu được Trương Huyền, lòng Thẩm Bích Như day dứt vô cùng.
Theo cô thì, Thượng Bân muốn hãm hại một giáo viên ăn hại đội sổ, chắc chắn chỉ có thể là vì cô!
Bằng không, một người là đứa cháu quý hóa của trưởng lão, một người là tên ăn hại nổi tiếng, cả hai chẳng cùng một đẳng cấp, cũng chẳng liên quan gì đến nhau, làm sao lại xảy ra mâu thuẫn được?
Bản thân đã hại người ta, lại chẳng thể giúp được gì, cô cảm thấy cực kỳ day dứt!
“Sao im phăng phắc vậy? Lẽ nào Trương Huyền bị giết rồi?”
Cô càng nôn nóng thì càng không thể đột phá vòng vây, lại còn bị tên Thượng Bân chặn mất tầm nhìn, chẳng thấy được tình hình chỗ Trương Huyền. Cô chỉ nghe thấy xung quanh im lặng như tờ, không có lấy một tiếng phản kháng nào.
Xem ra chỉ còn một khả năng duy nhất, Trương Huyền chưa kịp phản kháng, thì đã bị Bộc Thiên Sư vả chết rồi!
Dẫu gì cũng là dã thú ngang ngửa với cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, dù là chính cô, e là một chiêu cũng chẳng đỡ nổi.
“Há há, nó chết rồi, bây giờ cô có muốn ra tay cũng đã muộn rồi…”
Nghe thấy sau lưng im phăng phắc, mắt Thượng Bân lóe sáng. Gã biết rõ, một khi Bộc Thiên Sư đã ra tay, thì tên ăn hại kia không tài nào chống đỡ nổi mà. Gã vui sướng nến mức cười phá lên, và cũng chẳng thèm ngăn cản Thẩm Bích Như nữa.
“Trương Huyền…”
Thấy gã đã tránh ra, Thẩm Bích Như chẳng màng đánh đấm nữa, cuống cuồng lao đến. Khi cô cứ ngỡ sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu tươi be bét và một cái xác nát bấy, thì đột nhiên cả người cô khựng lại, đóng băng ngay tại chỗ.
“Chuyện… chuyện này… là sao đây?”
Vốn cứ ngỡ nữ thần sẽ sợ đến phát khóc, nhưng thấy biểu hiện của cô ấy như thế, Thượng Bân cũng vội vàng quay phắt đầu lại. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt gã trợn ngược, chỉ muốn té xỉu.
Bên kia, Bộc Thiên Sư vừa rồi vô cùng hung mãnh lao về phía Trương Huyền, chực xé xác hắn ra thành trăm mảnh, giờ đây lại đang nằm mọp trước mặt hắn, liếm láp bàn tay hắn hệt như chó mặt xệ.
Còn Trương Huyền thì đang vỗ về, vuốt ve con sư tử, khiến nó rất hưởng thụ.
“Mẹ kiếp! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Thượng Bân chỉ muốn òa khóc.
Con Bộc Thiên Sư này là thú cưng của ông nội, tính khí vô cùng kiêu ngạo. Dẫu có là gã, đừng nói là xoa đầu, chỉ chạm vào một cái là nó đã nổi giận rồi!
Để mang được nó từ chỗ ông nội qua đây, gã đã phải tốn biết bao công sức, đút vào họng nó không ít món ngon, ấy vậy mà con nghiệt súc này lại chẳng chút động lòng, vẫn luôn lạnh nhạt với gã. Tại sao vừa đến trước mặt Trương Huyền thì nó đã biến thành một con chó pug rồi?
Ngươi đến để giết hắn đó. Giờ ngươi nằm mọp trước mặt hắn, lại còn liếm láp tay hắn. Ngươi làm vậy là hay ho lắm sao?
Thượng Bân cảm thấy đầu óc quay cuồng, sắp điên đến nơi.
“Bộc Thiên Sư, ngươi làm cái quái gì vậy? Mau giết hắn đi chứ!”
Thượng Bân gầm lên.
Bộc Thiên Sư vẫn nằm im, nhắm tít mắt, để mặc cho Trương Huyền gãi đầu nó.
“Ngươi… mau giết hắn đi! Chỉ cần ngươi ra tay, sau này ngươi muốn ăn gì ta sẽ mua cho ngươi thứ đó…” Thượng Bân sốt ruột quát lên.
“Ồn quá, làm hắn câm mồm lại!”
Trương Huyền ngưng xoa đầu Bộc Thiên Sư, đứng lên, vẫy tay.
“Grào!”
Bộc Thiên Sư đứng dậy, hung tợn nhìn Thượng Bân.
“Mày muốn làm gì?”
Thượng Bân giật bắn người, liên tục lùi lại.
Có điều vẫn chưa lùi được bao xa thì Bộc Thiên Sư đã phóng tới, móng vuốt to lớn lướt nhẹ một đường.
Chát!
Thượng Bân chẳng kịp phản ứng lại, đã bị tát bay ra sau như diều đứt dây, đập đầu vào gốc cây to, máu me chảy đầy mặt.
“Chuyện này rốt cuộc là sao đây. Ngươi là thú cưng của ông nội ta mà…”
Thượng Bân khóc mất rồi.
Con Bộc Thiên Sư này là thú cưng mà ông nội Thượng Bân phái tới để bảo vệ gã, đúng lý ra nó phải nghe lời gã mà đi tấn công người ngoài chứ? Đằng này, nó nghe lời người ngoài, quay lại đánh mình?
Đốp!
Gã chưa kịp nín khóc thì lại có một bóng người nữa rớt cái bịch ngay trước mặt, chính là Tào Hùng.
Tên khốn này thấy tình cảnh không ổn liền quay lưng bỏ chạy, nhưng làm sao thoát khỏi Bộc Thiên Sư – dã thú cấp sáu. Gã cũng bị tặng một vả, văng lại đây.
“Grào!
Vả bay hai người kia đi rồi, Bộc Thiên Sư giống như vừa làm xong một chuyện đáng được khen ngợi, bước đến trước mặt Trương Huyền. Vẻ mặt nó trông rất hớn hở, cứ như con nít
đang kể công chờ khen thưởng.
“Ừm, khá lắm, làm rất tốt!”
Trương Huyền lại vỗ vỗ lên đầu nó.
“Grào!”
Bộc Thiên Sư gật đầu lia lịa, khệnh khạng oai vệ đi đến trước mặt hai người đang nằm dưới gốc cây. Nó nhìn cả hai với vẻ mặt ngạo nghễ, như là sợ họ sẽ tháo chạy, giống hệt một con chó trông nhà tận tụy với “nghề nghiệp”.
“… …”
Vốn định bỏ chạy, nhưng bây giờ Thượng Bân và Tào Hùng chỉ còn biết khóc không ra nước mắt.
“Trương Huyền… sao… sao thầy làm được hay vậy?”
Chứng kiến cảnh tượng này, Thẩm Bích Như đang đứng bên cạnh không khỏi đực mặt ra, cuối cùng lấy lại chút tỉnh táo, không nén nổi tò mò mà hỏi ngay.
“Sao làm được à?” Trương Huyền lúc lắc cái đầu nói: “Con Bộc Thiên Sư này dễ nói chuyện lắm, có lẽ là do ta khá đẹp trai chăng!”
“Đẹp trai?”
Thẩm Bích Như chớp chớp đôi mắt, lảo đảo một cái.
Bộc Thiên Sư là dã thú, nếu muốn nói tới đẹp trai thì cũng phải là con Bộc Thiên Sư đực chứ, ông đẹp trai hay không liên quan gì đến nó?
Chưa kể, nếu tính về độ đẹp trai, thì Thượng Bân còn hơn ông nhiều đó…
“Xong rồi! Cáo từ!” Trương Huyền chẳng buồn giải thích, quay lưng đi thẳng.
Thư viện Thiên Đạo nhìn ra khuyết điểm của con người, đương nhiên cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của Bộc Thiên Sư.
Con dã thú này tuy khí thế bất phàm, nhưng trên thực tế thì có không ít bệnh kín, bằng không sao nó có thể cam tâm làm thú cưng cho trưởng lão Thượng Thần được.
Thư viện Thiên Đạo nhìn ra điểm này, Trương Huyền chỉ việc dựa vào đó, giúp nó giải quyết một số bệnh đơn giản, Bộc Thiên Sư tự nhiên sẽ nghe lời hắn thôi.
Còn những lời hứa hẹn của Thượng Bân, dẫu ăn có ngon, đan dược có tốt bao nhiêu, cũng chẳng thể sánh bằng việc giải quyết những bệnh kín của nó cả.
Đương nhiên, những chuyện này đều là bí mật của hắn, tuyệt đối không cho Thẩm Bích Như biết được.
“Thầy… đừng đi, thầy vẫn chưa giải thích tại sao con Bộc Thiên Sư này lại nghe lời thầy mà…”
Thấy hắn bỏ đi, Thẩm Bích Như lại bám theo.
Càng tiếp xúc nhiều với người này, cô càng thấy đối phương lợi hại, cứ như bị trúng bùa mê thuốc lú, càng lúc càng muốn khám phá sâu hơn.
Chỉ xem một lần mà đã thuộc làu nhiều sách như thế, rõ ràng biết hết đáp án nhưng thi khảo hạch giáo viên lại để bị 0 điểm. Tình cờ ăn một bữa cơm thì lại phát hiện ra người ta còn là Mỹ Thực Sư. Bây giờ, còn dễ dàng khiến một dã thú cấp sáu nghe lời…
Chuyện không thể nào hoàn thành trong mắt người khác, đến tay người này lại dễ như bỡn, thực sự khiến người ta không thể tin nổi!
Rốt cuộc làm sao thầy ấy lại làm được?
Thẩm Bích Như càng lúc càng thấy tò mò về người thanh niên trước mặt.
“Chị đại à!”
Trương Huyền nào biết Thẩm Bích Như đang nghĩ gì, thấy cô ta lại lẽo đẽo bám theo nữa, hắn liền dừng lại, nói với vẻ vô cùng ngán ngẩm: “Tôi vẫn còn yêu đời lắm. Nhưng tôi sợ là chị cứ đi theo thế này, khéo cái mạng của tôi chẳng thể giữ nổi đến ngày mai đó! Chị tha cho tôi đi mà!”
“Chị đại, chị đại cái đầu thầy ấy!”
Mặt Thẩm Bích Như lập tức đỏ gay.
Cô là mỹ nữ, tuy tuổi có lớn hơn Trương Huyền một tí, nhưng nhìn vào chẳng khác gì thiếu nữ mười bảy mười tám cả. Thằng cha này gọi cô là chị đại, rõ ràng là muốn chọc điên cô đây mà.
“Được, tôi là chị đại, cô để cho tôi đi đi mà!”
Trương Huyền bế tắc lắc đầu.
“Phụt…!”
Nghe thấy hắn ta tự nhận mình là chị đại, Thẩm Bích Như lập tức phì cười: “Được rồi, thầy đi đi, mai ta sẽ lại đến tìm thầy!”
“… …” Trương Huyền.