Hồng Thiên Lầu loạn hết cả lên.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Ta vừa ra ngoài chưa được bao lâu, đã rối tung lên thế này là sao?”
Trong gian phòng, một ông lão lạnh lùng nhìn Ngô Sầu đang quỳ trước mặt.
Đây chính là ông chủ chân chính của Hồng Thiên Lầu, trưởng lão Hồng Hạo.
“Bẩm trưởng lão, chuyện là như vậy. Cháu nội của trưởng lão Thượng Thần đến đây…” Ngô chấp sự không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Trong ấy bao gồm cả chuyện Thần Tiên Túy bị tráo thành Thanh Nham Nhưỡng.
“Ngô Sầu, cái gan chó của người cũng to thật!”
Nghe xong, mặt trưởng lão Hồng Hạo sa sầm xuống, tức giận tung chân đá một cước.
Đùng!
Ngô chấp sự lập tức bay đi, mặt mày tái mét, phun từng ngụm máu tươi.
“Trưởng lão tha mạng, tuy tội của tôi khó tha, nhưng tên khốn ấy cũng thật đáng ghét. Hắn dám nói huỵch toẹt ra những chuyện này, khiến cho danh tiếng Hồng Thiên Lầu của ngài tan tành mây khói, hoàn toàn không xem trưởng lão ra gì cả…”
“Hừ! Chính mình làm bậy, lại còn đi trách người ta tố giác?” Sắc mặt trưởng lão Hồng Hạo đanh lại, hệt như cuồng phong đang kéo đến.
“Tôi…”
Ngô chấp sự run lên như cầy sấy.
Việc thay đổi nguyên liệu của món ăn để ăn chênh lệch là hành động bí mật do mình lão ta âm thầm bày ra. Vốn dĩ chuyện rất kín kẽ, bây giờ lại bị một gã vắt mũi chưa sạch vạch trần trước đám đông, nỗi căm hận trong lòng lão thế nào, không cần nói cũng biết.
“Ta cho ngươi năm ngày để giải quyết triệt để chuyện này, giảm thấp ảnh hưởng tiêu cực đến mức thấp nhất, ta có thể không chấp cái tội tham nhũng của ngươi! Bằng không thì cái mạng chó của ngươi cũng đừng mong giữ được!” Trưởng lão Hồng Hạo đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh như băng: “Còn nữa, tên khốn ấy tên gì? Là thầy nào trong học viện? Nhìn ra vấn đề này, nếu hắn âm thầm thông báo với ta, có lẽ ta sẽ thưởng cho hắn một khoản lớn. Nhưng hắn dám vạch trần ngay trước mặt đám đông, giẫm đạp lên danh dự của Hồng Thiên Lầu như thế. Ngày mai ta sẽ đến xem xem, ai cho hắn cái gan đó!”
Một luồng khí thế cuồng bạo cuồn cuộn trào dâng, hệt như sương giá phả vào mặt, khiến người ta run rẩy vì khiếp sợ.
Võ giả thất trọng, cảnh giới Thông Huyền!
Không ngờ vị trưởng lão Hồng Hạo này đã là cao thủ cảnh giới Thông Huyền! Chả trách năm xưa lại dám tranh đoạt ngôi vị viện trưởng, chỉ xét về tu vi cũng đã có thể khiến người ta hãi hùng!
“Dạ… là thầy Trương Huyền!”
Ngô chấp sự vội vàng đáp.
“Trương Huyền? Là Trương Huyền thi khảo hạch giáo viên bị đội sổ ấy sao?” Trưởng lão Hồng Hạo sửng sốt.
Thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, chuyện chưa từng có trong lịch sử kể từ khi học viện Hồng Thiên thành lập, ngay cả người như trưởng lão Hồng Hạo cũng nghe nói đến.
“Chính là hắn …” Ngô chấp sự gật đầu.
“Một tên ăn hại mà cũng dám giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hồng Thiên Lầu, được lắm!” Nắm đấm siết chặt, ánh mắt lóe sáng, sát ý của trưởng lão Hồng Hạo phun trào mãnh liệt.
Nếu đối phương là giáo viên ưu tú, là người có ảnh hưởng lớn trong học viện thì ông ta còn có chút phân vân, không dám ra tay dạy dỗ. Một tên ăn hại thì… đừng có trách ta đây vô tình!
………………………………
“Haizz, phiền chết được!’
Về đến phòng, Trương Huyền không ngừng bóp trán.
Ăn có bữa cơm mà xảy ra bao nhiêu chuyện, chính bản thân hắn cũng chẳng ngờ tới.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, bây giờ cần nghĩ cách để làm sao đột phá lên cảnh giới Tịch Huyệt thì hơn!”
Trương Huyền nhanh chóng vứt hết mọi muộn phiền lại sau lưng.
Tuy là một người xuyên không nhưng hắn biết rõ, ở thế giới này thì thực lực là trên hết, chỉ cần có đủ thực lực thì mọi phiền toái sẽ chẳng còn là vấn đề.
Với thực lực hiện tại của hắn, cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, nếu muốn đột phá thì nhất định phải học được công pháp tu luyện tầng thứ sáu!
Mà công pháp tu luyện tầng thứ sáu, các giáo viên bình thường trong học viện không có đủ tư cách để xem, chỉ khi nào nhận được sự đồng ý của trưởng lão, mới được chép ra một quyền!
Cuộc thi khảo hạch lần trước, hắn mới chỉ là võ giả tam trọng, nếu bây giờ nhào đến xin trưởng lão cho xem công pháp tầng thứ sáu, thì thể nào cũng bị người ta lôi ra làm chuột bạch để nghiên cứu, vô cùng phiền toái.
Hơn nữa, dẫu có được đồng ý, nhưng chỉ được chép một quyển… cũng chẳng thể nào tu luyện được!
Từ năm tầng đầu của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết có thể thấy, bộ công pháp này có quá nhiều khuyết điểm. Nếu không đối chiếu từ nhiều loại công pháp để tìm ra hướng tu luyện chính xác, thì dẫu có miệt mài tu luyện vài năm, cũng chẳng có bất kỳ hiệu quả gì!
Đối với hắn mà nói, việc cần kíp bây giờ vẫn là tìm được công pháp tầng thứ sáu, tham khảo đối chiếu, tìm kiếm phương pháp tu luyện chính xác.
“À, nghe nói vương thành Thiên Huyền có không ít giao dịch, công pháp cũng là một thứ được kinh doanh. Nếu có thể mua được vài quyển công pháp tầng thứ sáu, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề!”
Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mắt Trương Huyền lóe sáng.
Nơi học viện Hồng Thiên tọa lạc chính là vương thành của vương triều Thiên Huyền. Đây là nơi cực kỳ phồn hoa, và trong trung tâm giao dịch lớn ở đây, có đủ loại trao đổi mua bán diễn ra. Tuy công pháp tầng thứ sáu rất hiếm hoi, nhưng chắc vẫn có không ít nơi bán.
Đối với bản thân hắn thì thực ra chẳng cần mua làm gì, chỉ cần tìm cách để lật một lượt thì chẳng khác nào có được bí tịch cả.
Có được thư viện Thiên Đạo, bí tịch có quý hiếm hay không chẳng quan trọng, chỉ cần số lượng đủ nhiều, có thể tìm được
con đường chính xác trong vô số sai lầm, thì sẽ tự động hình thành Thiên Đạo Thần Công, dễ dàng tu luyện.
“Trời hãy còn sớm, đi ra ngoài dạo một vòng, biết đâu có thể kiếm được vài quyển!”
Nghĩ đến đây, Trương Huyền chẳng chút do dự, lập tức xuất phát.
Hiện tại trời vừa tối chưa được bao lâu, đúng là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu. Dù sao hắn cũng nhàn rỗi, tới trung tâm giao dịch ở nơi này một chuyến thử xem, có lẽ sẽ tìm được vài món đồ hữu ích.
Trung tâm giao dịch Thiên Vũ là thị trường giao dịch lớn nhất của thành Thiên Huyền. Nghe nói chỉ cần có tiền, bất cứ thứ gì cũng có thể kiếm được ở đây.
Rảo bước vào trong, nhìn những món đồ rực rỡ đủ kiểu, Trương Huyền thấy hơi hoa mắt.
Tiền thân chỉ là một anh giáo viên quèn, lương thấp, đãi ngộ kém, trước giờ chưa từng bước chân đến cái chốn xa hoa như thế này. Có không ít thứ mà bây giờ nhìn vào hắn cũng chẳng biết nó là gì.
Trong khu giao dịch, có không ít các sạp hàng được dựng lên, bày bán đủ thứ.
Binh khí, đan dược, dược liệu, áo giáp, da thú, nội đan của dã thú…
Gần như mọi thứ cần thiết cho tu luyện đều có thể được tìm thấy ở nơi đây.
Có điều, do số lượng quá nhiều, nên tốt xấu thế nào cũng chẳng thể xác định được.
“Mình không phân biệt được, nhưng chắc hẳn thư viện Thiên Đạo sẽ phân biệt được thôi!”
Trương Huyền nghĩ vậy, liền bước đến trước một gian hàng.
“Công tử cần gì? Chỗ chúng tôi thứ gì cũng có, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng!” Chủ gian hàng niềm nở tiếp đón.
“Ta xem thử đã!” Trương Huyền mỉm cười, cầm bừa một món đồ lên.
Một chiếc lục lạc không lớn lắm.
“Chiếc lục lạc này do Luyện Khí Sư đặc biệt chế tạo, tác dụng phi phàm, chỉ cần 50 kim tệ, giá cả công bằng, không phân già trẻ! Nếu công tử thích, tôi có thể giảm giá cho cậu… chỉ 20 kim tệ là có thể đem về!”
Trương Huyền cũng chẳng đáp lại, chỉ xoay đi xoay lại chiếc lục lạc.
Thịch!
Thư viện khẽ chấn động, một quyển sách đã xuất hiện trong đầu.
“Lục lạc Thoa Âm, có thể phát ra sóng âm thanh đan xen như thoi đưa, khiến người ta cảm thấy choáng váng, có hiệu quả với võ giả nhất trọng! Thợ cấp một ở Thanh Vân Phường chế tạo. Thành phần: sắt Ô Kim, …”
“Khuyết điểm: một, tốc độ phát ra âm thanh chậm, muốn người ta choáng váng phải nghe liên tục ít nhất một nén nhang, không có bất kỳ hiệu quả nào trong lúc chiến đấu; hai, công kích không phân biệt địch ta, cả người cầm cũng sẽ bị tổn thương...”
“Quả nhiên là được!” Trương Huyền mỉm cười.
Xem ra mấy món đồ này, mình không biết cũng chẳng sao, chỉ cần chạm tay vào, cầm nó lên là thư viện sẽ tự động hình thành sách mô tả tương ứng!
Chẳng những giới thiệu tường tận xuất xứ, thành phần của món đồ, còn liệt kê ra khuyết điểm của thứ đó, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay có quý giá hay không.
Ông chủ tiệm này vừa rồi bảo 50 kim tệ, nếu người không biết chắc đã mua rồi. Xem nội dung do thư viện giới thiệu mới biết món này e là chẳng đáng giá 2 kim tệ!
Còn bảo do Luyện Khí Sư đặc biệt chế tạo nữa chứ… Thanh Vân Phường là nơi chuyên chế tạo hàng giả.
Còn thợ cấp một lại là hạng bét nhất trong ấy.
Hệ thống cấp bậc của thợ thủ công, thợ chế tạo vật phẩm, thông thường được chia làm 9 cấp, cấp một là kém nhất, cấp chín là cao tay nhất.
Thứ do thợ cấp một chế tạo ra thì có thể đáng giá mấy đồng?
“Có được thư viện rồi thì chẳng còn lo mua phải hàng giả…”
Trương Huyền khẽ mỉm cười.
Xem ra thế giới này cũng giống tiền thế, có hàng thật và cũng có hàng giả. Dựa vào nhãn lực của hắn thì bất kể là hàng giả hay hàng thật, chắc chắn đều chẳng nhận ra được. Bây giờ có thư viện trong tay rồi, chẳng cần phải lo mấy chuyện này nữa.
Có điều, mỗi món đồ đều phải chạm tay vào mới xuất hiện sách mô tả. Cả một khu giao dịch thế này, đủ thứ lớn bé, số lượng không dưới cả tỷ thứ, nếu chạm từng thứ một, chẳng phải sẽ chết vì mệt hay sao?
Chưa kể, xem một hai cái thì còn không khiến người ta chú ý, chứ cứ sờ mãi như thế, e là chưa được bao lâu đã bị đội bảo vệ của khu giao dịch đuổi ra vì nghĩ là đồ tâm thần mất.