Học viện Hồng Thiên, lớp của thầy Lục Tầm.
Là thầy giáo ngôi sao của học viện, lớp học của người này rộng đến mấy trăm mét vuông, ngang ngửa với một sân đá bóng lớn. Trong lớp, học trò đứng ngay hàng thẳng lối, số lượng cũng lên đến hơn mấy trăm người.
“Không hổ là thầy Lục Tầm. Ngoài học viện người ta bảo, vô số học trò đều coi việc được làm học viên của thầy là niềm vinh hạnh. Bao nhiêu người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!” Thấy trong lớp học có nhiều học viên như vậy, một ông lão không khỏi vuốt râu trầm trồ, đưa mắt nhìn một thanh niên đang đứng cách đó không xa.
Thanh niên này khoảng hai sáu hai bảy tuổi, mặc bộ quần áo xanh, cả người đứng yên tại chỗ nhìn giống hệt ngọn giáo đâm thẳng lên trời, đầy ngạo nghễ.
Còn ông lão kia, nếu Thượng Bân có ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là ông chủ ngầm của Hồng Thiên Lầu, trưởng lão Hồng Hạo!
“Trưởng lão quá khen rồi, tôi chỉ dốc hết khả năng để đào tạo học trò mà thôi. Đều là do mọi người khen quá lời thôi!” Thanh niên cười nói.
Ngôn từ thì rất khiêm tốn, nhưng thần thái thì đầy kiêu ngạo và tự tin.
“Ây da, quá lời hay không, nhìn chất lượng của học trò là đủ biết rồi. Ta nghe nói, tốp 100 học viên đứng đầu trong kỳ khảo hạch đầu vào vừa rồi, chỉ riêng đến báo danh ở chỗ thầy và được nhận thì đã có hơn 70 người rồi. Trong hơn hai trăm tân sinh của thầy, hình như không có người nào nằm ngoài tốp 500 cả!”
Trưởng lão Hồng Hạo vừa vuốt râu, vừa khen ngợi.
Hôm qua, khi ông ấy nghe được những con số này, cũng phải giật nảy mình.
Thầy giáo Lục Tầm này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã trở thành giáo viên sáng giá nhất học viện này. Hầu hết những hạt giống tốt nhất trong đội ngũ tân sinh đều bị hốt trọn.
Thành tích như vậy, dẫu học viện đã được thành lập nhiều năm rồi, thì vẫn cực kỳ hiếm thấy.
“Học sinh chịu đến đăng ký lớp của tôi, tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh!” Được một vị trưởng lão là cao thủ thất trọng khen ngợi, thầy Lục Tầm cảm thấy rất kiêu hãnh. Ngay sau đó thầy ta liền quay qua hỏi, “Hồng Hạo trưởng lão vốn rất bận rộn, hôm nay sao lại đến chỗ của tôi? Phải chăng có việc gì đó mà tôi có thể giúp một tay sao? Chỉ cần làm được, nhất định tôi sẽ cố hết sức!”.
Anh ta không tin một trưởng lão có địa vị như vậy lại chạy qua đây chỉ để tám chuyện.
“Nếu bảo có chuyện, đích thực là có một việc muốn làm phiền thầy. Ta và cha của thầy là bạn bè lâu năm, đã nhìn thầy từ bé đến giờ nên ta biết tính thầy vốn ngay thẳng bộc trực. Lần này ta cố tình đến là để nhờ thầy điều tra giúp một thầy giáo!”
Trưởng lão Hồng Hạo nói.
“Không cần nhắc tới cha tôi làm gì, ông ấy chỉ là một ông già cổ hủ, cố chấp!” Nghe thấy đối phương nhắc đến quan hệ tình cảm, Lục Tầm lập tức chau mày, “Ngài nói đi, là thầy giáo nào?”.
“Trương Huyền!” Trưởng lão Hồng Hạo đáp.
Hồng Thiên Lầu của ông ta cũng vì gã Trương Huyền này mà gần như mất sạch uy tín. Lửa giận đang cháy phừng phừng trong lòng, nếu không phải vì e ngại thân phận, chỉ sợ ông đã xắn tay áo lên và đi đập cho thằng khốn đó một trận rồi!
“Trương Huyền? Ngài đang nói tay Trương Huyền thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, rồi còn dạy Triệu Nham Phong bị tẩu hỏa nhập ma sao?”
Lục Tầm nhìn qua.
Anh ta cũng có nghe những sự tích “rực rỡ” của thầy Trương Huyền này. Chưa kể, anh ta còn nhận học trò của người ta, làm sao mà không rõ được.
“Đúng vậy!” Trưởng lão Hồng Hạo gật đầu.
“Đó chỉ là một kẻ ăn hại, sớm muộn gì cũng bị khai trừ! Mà sao trưởng lão lại có mâu thuẫn với hắn?” Lục Tầm khá là tò mò.
Một người là trưởng lão có đủ tư cách để tranh ngôi vị viện trưởng của học viện, một người là giáo viên ăn hại có thể bị khai trừ bất cứ lúc nào. Hai bên ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, sao lại dính được vào nhau nhỉ?
“Vài chuyện cỏn con mà thôi! Ta nghe nói Phòng Đào tạo đã đưa ra tối hậu thư, chỉ cần học kỳ này hắn không nhận được học viên nào thì sẽ bị khai trừ tư cách giáo viên, trục xuất ra khỏi học viện! Cho nên, vẫn phải làm phiền thầy Lục xem xem có thể thu nhận luôn mấy người học trò của hắn hay không!”
Trưởng lão Hồng Hạo nói ra mục đích của mình.
Trước khi đến đây, ông ta đã điều tra một vài chuyện liên quan đến Trương Huyền, thậm chí biết luôn cả việc học kỳ này hắn ta đã thu nhận được 5 học trò.
Đối phương là giáo viên, có thân phận làm lá bùa hộ mệnh, nên ông ta chẳng thể manh động. Nhưng một khi đã mất đi tư cách giáo viên, chẳng phải sẽ mặc ông muốn nặn tròn bóp méo thế nào cũng được sao?
“Nhận làm học trò của tôi?” Lục Tầm không ngờ đối phương tìm đến mình là vì chuyện này.
“Đúng vậy. Thầy là một giáo viên ưu tú của học viện Hồng Thiên, nếu hỏi ai có thể làm được chuyện
này, vậy chỉ có thầy mà thôi! Chỉ cần thầy để lộ ý tứ này ra, e là mấy học trò của hắn sẽ lập tức rút khỏi lớp, tranh nhau đến xin làm học trò của thầy đấy!” Trưởng lão Hồng Hạo cười nói, “Muốn dạy dỗ một giáo viên có học trò thì sẽ rất rắc rối, nhưng nếu không có học trò thì đơn giản hơn nhiều!”.
“Hừm…” Lục Tầm vẫn đang do dự.
“Có gì phải do dự chứ, không lẽ thầy đã quên Triệu Nham Phong rồi sao? Nếu để mặc cho tên Trương Huyền đó tiếp tục dạy dỗ học sinh, chắc chắn sẽ lại đi theo vết xe đổ, hỏng hết cả đời của mấy học trò kia thôi! Thầy thu nhận chúng, cũng vì để tâm đến tương lai của chúng, muốn cứu vớt chúng mà thôi!”
Trưởng lão Hồng Hạo tranh thủ bồi thêm.
“Được rồi, chuyện này tôi nhận lời. Hôm nay tôi sẽ tung tin rằng có ý muốn chiêu nạp mấy học viên đó.” Lục Tầm gật đầu.
“Vậy cứ quyết định thế đi!”
Mắt trưởng lão Hồng Hạo lóe sáng, trong lòng đầy phấn khích.
Thầy Lục Tầm đã nhận lời. Giờ thì ông ta có thể tưởng tượng được một cách chân thực, vẻ mặt từ thất vọng sang tuyệt vọng của Trương Huyền.
Hừ, dám khiến Hồng Thiên Lầu của ta rơi vào nguy cơ sập tiệm, ta sẽ từ từ mà đùa với ngươi, cho ngươi biết thế nào là nỗi sợ hãi thực sự!
Đang mừng thầm trong bụng, ngẫm nghĩ bước kế tiếp nên xử đẹp tên khốn kia thế nào, bỗng ông ta nhìn thấy một học sinh đi vào.
“Thưa thầy Lục!”
Cậu học trò vừa đến trước mặt Lục Tầm đã quỳ sụp xuống.
“Vương Nham, chuyện gì vậy?”
Thấy cậu thiếu niên này, Lục Tầm liền mỉm cười gật đầu.
Cậu Vương Nham này, xem như là một trong những người có tư chất tốt nhất trong khóa này, lại còn là cháu nội của nhị trưởng lão nhà họ Vương. Thu nhận được học viên có thân phận cao quý như vậy, dù có là anh ta, cũng không khỏi có đôi chút tự hào.
“Thưa thầy Lục, trò… trò…”
Người đến chính là Vương Nham, mới trở về từ Tháp Học Tâm. Cậu quỳ mọp trên đất, vẻ mặt đầy bối rối.
“Có phải có vấn đề nan giải gì trong việc tu luyện không? Cứ nói đừng ngại!” Thấy cậu ta cứ ấp a ấp úng, Lục Tầm khẳng khái mở miệng trước.
“Thầy Lục Tầm có học thức uyên bác, là giáo viên tiếng tăm nhất học viện Hồng Thiên này. Có vấn đề gì nan giải, cậu cứ việc nói ra, thầy ấy chắc chắn có thể giúp cậu giải quyết được!” Trưởng lão Hồng Hạo cũng vuốt râu, cười nói.
“Thế trò xin nói ạ…”
Vương Nham cắn răng nói thẳng: “Trò muốn… rút khỏi lớp của thầy, mong thầy chấp nhận ạ!”.
“Rút khỏi lớp của ta?”
Lục Tầm loạng choạng suýt té, hai mắt trợn trừng, hoàn toàn không dám tin.
Người khác đều tranh nhau xin vào lớp của anh đây, thằng nhãi này thì lại… muốn rút?
Thật không vậy trời?
Suốt bao nhiêu năm giảng dạy tại học viện Hồng Thiên, lần đầu tiên ta gặp phải chuyện này!
“Vâng!” Nói ra được rồi, Vương Nham thấy nhẹ hết cả người, vội vàng gật đầu.
“Cậu có phải có lí do gì khó nói, hay bị ai bức ép không?” Lục Tầm không nhịn được mà hỏi.
“Không có, là do học trò tự nguyện!” Vương Nham đáp.
“Cậu có biết, nếu rút khỏi lớp ta rồi thì cả học viện này sẽ chẳng giáo viên nào còn dám nhận cậu không?” Nghe thấy cậu ta bảo tự nguyện, Lục Tầm kinh ngạc, nói tiếp.
Anh ta là giáo viên nổi danh nhất học viện, vậy mà học trò còn dám rút khỏi lớp, như thế thì những giáo viên khác làm sao dám nhận?
“Chỉ cần có thể rút khỏi lớp của thầy, là trò có thể đến lớp của thầy Trương Huyền dự thính. Đây là một cơ hội hiếm có, mong thầy tạo điều kiện cho trò!” Vương Nham cúi sát đầu xuống.
“Rút khỏi lớp của ta, đến dự thính ở lớp thầy Trương Huyền?”
Lục Tầm sững mặt ra như ị trong quần, há mồm trợn mắt, như sắp phát điên đến nơi.