Không chỉ Lục Tầm, mà ngay cả trưởng lão Hồng Hạo cũng choáng váng mặt mày, não rơi vào tình trạng chết máy.
Tên Trương Huyền này chẳng phải là giáo viên kém cỏi nhất học viện sao?
Vừa rồi mới nói, chỉ cần đánh tiếng một cái, đảm bảo mấy đứa học trò của hắn ta sẽ lũ lượt kéo qua đây như mèo thấy mỡ. Có nằm mơ cả hai người cũng không ngờ, tiếng còn chưa kịp đánh mà một trong những học trò được chú trọng nhất đã muốn rút khỏi lớp này, để chạy qua lớp của người ta.
Hơn nữa, mấu chốt là, được đối phương thu nhận làm học trò chính thức còn đỡ ức, đằng này chỉ đi qua làm kẻ dự thính?
Mịa nó, ngươi có chắc là đang nghiêm túc không đấy?
Dự thính thì có cái quần gì đâu!
Ở bên này được ta đích thân truyền dạy thì không chịu, chạy qua bên đó làm đứa dự thính…
Lục Tầm chỉ thấy cơ mặt mình co giật điên cuồng, cả người đều không ổn.
“Mong thầy Lục giúp hoàn thành tâm nguyện của trò!” Vương Nham vội vàng chèn thêm câu nữa.
“Ngươi…”
Mất một lúc mới bình tĩnh trở lại, nhưng khi thấy vẻ mặt thành khẩn của đối phương, Lục Tầm biết chắc là không phải nói đùa. Vẻ mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi, “Cậu có biết thầy Trương Huyền đã từng làm cho học trò bị tẩu hỏa nhập ma không? Sao cậu còn đòi qua đó dự thính?”.
“Trò biết!” Vương Nham gật đầu, vẻ mặt vẫn tỉnh như ruồi.
Vừa rồi ở Tháp Học Tâm, cậu đã chứng kiến thầy Trương bạo phát thần uy, cả ông nội cậu ta cũng phải phục sát đất, lòng cậu đã hướng về bên kia từ lâu rồi.
Thấy cậu ta kiên quyết như thế, Lục Tầm tức đến mặt vặn vẹo hết cả ra. Anh ta lập tức khoát tay ra lệnh cho mấy học trò gần đó: “Đi gọi Triệu Nham Phong lại đây cho ta!”.
“Thưa thầy Lục!”
Chẳng mấy chốc, Triệu Nham Phong đã có mặt.
“Vương Nham muốn rút khỏi lớp của ta, qua chỗ thầy Trương Huyền dự thính. Trò hãy nói cho trò ấy biết về công cuộc tu luyện của trò với thầy Trương đó như thế nào đi. Để cho trò đó biết quyết định của mình ngu xuẩn đến đâu!”
Lục Tầm phất mạnh tay áo.
Triệu Nham Phong cũng chẳng nói gì, lập tức quỳ thụp xuống sàn, không ngừng dập đầu như giã bánh dày.
“Sao vậy? Trước đây chẳng phải trò vẫn thường xuyên nói sao?” Chân mày của Lục Tầm lập tức nhíu chặt lại.
Triệu Nham Phong từng bị Trương Huyền dạy đến tẩu hỏa nhập ma, là người có quyền phát ngôn nhất. Trước đây cậu ta cũng hay đi bêu rếu, nói xấu thầy Trương đó nhất, chính mình còn phải can ngăn. Sao bây giờ cho nói lại ấp a ấp úng, giống như có uẩn khúc gì rất khó nói vậy?
“Thưa thầy Lục, thực ra em cũng giống như Vương Nham, cũng muốn xin đến lớp của thầy Trương dự thính ạ!”
Cuối cùng đã hạ được quyết tâm, Triệu Nham Phong nói thẳng.
“Trò cũng muốn đi?”
Sắc mặt Lục Tầm lập tức sượng trân, cả người suýt té ngửa ra đất.
Chẳng phải ngươi bị hắn dạy đến tẩu hỏa nhập ma, hận hắn tận xương tủy sao?
Chẳng phải ngươi vẫn thường xuyên nói xấu hắn sao?
Sao giờ đến ngươi cũng muốn rút khỏi lớp của ta, chạy qua chỗ hắn làm chân dự thính rồi?
Lục Tầm chỉ cảm thấy trời đất như muốn đảo điên.
“Thầy Trương Huyền đối với trò ơn nặng như núi. Lần trước không từ đã biệt, trong lòng trò vô cùng ray rứt! Mong thầy Lục hiểu cho trò!” Triệu Nham Phong nói cực kỳ tôn kính.
Ơn nặng như núi? Ơn nặng cái con khỉ? Ơn dạy ngươi tẩu hỏa nhập ma à?
Không từ mà biệt, rõ ràng là ngươi bỏ chạy đó, quên rồi hả?
Ray rứt, lúc mà ngày nào ngươi cũng chửi rủa Trương Huyền, ta đâu thấy ngươi có tý tẹo ray rứt nào đâu?
Lục Tầm điên tiết.
“Được, được lắm. Nếu hai ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi, bây giờ ta sẽ rút hai ngươi ra khỏi lớp ngay lập tức!”
Lục Tầm quay người lấy hai tấm ngọc bài, cắn ngón tay nhỏ máu lên trên.
Là giáo viên nổi tiếng nhất học viên, Lục Tầm cũng rất kiêu ngạo. Nếu hai học sinh này đã quyết định rồi, có tiếp tục níu giữ cũng chỉ tổ ngứa mắt thêm, chi bằng buông tay ngay cho rảnh nợ.
“Đa tạ thầy!”
Nhận ngọc bài, biết mình đã được rút khỏi lớp, mắt của Triệu Nham Phong và Vương Nham đồng loạt sáng rỡ.
“Bây giờ hai ngươi đã không còn là học trò của ta nữa, có thể đi được rồi đấy!”
Nén cục tức đã ứ tận cổ họng xuống, Lục Tầm xua tay.
“Dạ!” Hai người kia liền lui ra.
“Đáng ghét, thật là đáng ghét!”
Thấy họ đã rời đi, Lục Tầm mới gầm lên.
Anh là ai?
Giáo viên nổi tiếng nhất của học viện Hồng Thiên, vô số học viên tranh nhau để được làm học trò, khiến anh ta luôn phải cân nhắc cẩn thận mới chọn lựa được. Chính anh ta cũng cứ ngỡ cả cái học viện này, chẳng ai có thể khoét vách mà chôm chỉa được thứ gì từ tay mình. Kết quả…
Không những đã chôm được, mà còn chôm chỉa đến hai người!
Điều quan trọng nhất của nhất là…
Nếu kẻ chôm chỉa là những giáo viên như Vương Siêu, Thẩm Bích Như thì còn đỡ ức. Đằng này lại là tên khốn thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, đội sổ toàn học viện!
Cảm giác nhục nhã quá “nồng nàn”, khiến anh ta điên tiết cực độ.
Hơn nữa, vừa mới nhận lời trưởng lão Hồng Hạo, sẽ đi khoét vách của người ta. Cuối cùng chưa kịp làm gì, người ta đã khoét vách nhà mình từ bao giờ, rồi còn chôm mất hai mạng luôn.
Nếu không phải khả năng kiềm chế tốt, còn cả thân phận của bản thân, có lẽ anh đã nhào qua, tẩn cho tên Trương Huyền kia một trận rồi.
“Chu Hồng!”
Sau khi gào thét cho cơn tức giận nguôi bớt xong, Lục Tầm quay qua gọi một người.
“Thưa thầy Lục!”
Một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi bước lại.
Chu Hồng, đây là học viên xếp vị trí
thứ 4 trong đợt khảo hạch đầu vào vừa rồi, cũng là một trong những người có tư chất tốt nhất mà anh ta đã thu nhận được trong học kỳ này. Tuy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng thực lực đã đạt đến cảnh giới Tụ Tức viên mãn, có thể đột phá bất kỳ lúc nào.
“Trò đến lớp của thầy Trương Huyền, gửi chiến thư cho ta!” Lục Tầm nghiến răng nói.
“Chiến thư?” Nghe thấy quyết định của anh ta, trưởng lão Hồng Hạo lập tức ngớ ra, sau đó liền hiểu ngay, “Lẽ nào thầy muốn tiến hành So Đấu Tân Sinh?”.
“Không sai! Dám khoét vách của ta à? Lục Tầm này thực chưa bao giờ biết cái gọi là ngậm bồ hòn đâu!” Lục Tầm siết chặt nắm đấm răng rắc, “Ngươi đã dám ra tay trên đầu Thái Tuế, vậy lo mà nghĩ cách đón nhận cơn cuồng nộ của ta đi!”.
Nói xong, anh ta rút ra từ bên cạnh một tờ giấy, chớp mắt đã viết xong nội dung, đưa qua cho Chu Hồng.
“Đưa cho Trương Huyền, bảo với hắn, kỳ So Đấu Tân Sinh nửa tháng sau, ta với hắn sẽ tiến hành Sư Giả Bình Trắc(1). Không dám nhận lời thì sau này, đừng có giở trò ma mãnh sau lưng ta nữa!”
(1)Sư Giả Bình Trắc: kiểm tra và thẩm định năng lực của người thầy hướng dẫn.
Mỗi năm, nửa tháng sau kỳ chiêu mộ học viên, học viện sẽ cử hành kỳ So Đấu Tân Sinh.
Qua cuộc so đấu này, có thể thấy được tư chất và sự tiến bộ của học sinh, bởi vậy đây cũng là cuộc so tài giữa bọn họ.
Còn Sư Giả Bình Trắc, lại là cuộc đọ sức giữa các giáo viên.
Sư Giả Bình Trắc, hai giáo viên so tài với nhau, chọn ra mấy học trò của mình, có đủ các tố chất như lý luận, chiến đấu, trình độ tu luyện…, sau đó bắt cặp đấu với nhau, để kiểm tra hiệu quả của việc giảng dạy.
Dựa vào kết quả kiểm tra, để tiến hành đánh giá năng lực của giáo viên.
Thầy Lục Tầm đề xuất tiến hành bình trắc với thầy Trương Huyền, trong con mắt người khác, đó là một cuộc so đấu mang tính áp đảo.
“Vâng!”
Mắt Chu Hồng sáng lóa, ngập tràn sự sùng bái.
Sư Giả Bình Trắc có liên quan đến danh dự của giáo viên. Dù có muốn so đấu, cũng đều tiến hành một cách lặng lẽ, kín đáo. Gửi chiến thư trực tiếp, khiêu chiến công khai như vậy, cũng chỉ có thầy Lục Tầm mới có được sự tự tin và kiêu ngạo ấy.
Không hổ là thần tượng của mình, chỉ một từ thôi, quá ngầu!
Đã tăng xông thì cứ bùng nổ ra thẳng, không hề cố ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng là hình mẫu làm người cho mình noi theo!
“Đi đi!” Lục Tầm phất tay
Chu Hồng gật đầu, quay người đi thực hiện sứ mệnh.
“Thực sự phải tiến hành Sư Giả Bình Trắc sao?” Trưởng lão Hồng Hạo không nhịn được mà hỏi lại.
“Không sai, không những tôi muốn bình trắc, mà còn muốn đánh cược với hắn. Nếu hắn thua, tất cả học trò của hắn sẽ về tay tôi!” Mắt Lục Tầm như đang tóe lửa.
Từ khi trở thành giáo viên, sự nghiệp của anh luôn thuận buồm xuôi gió, từng bước trở thành giáo viên siêu sao nổi tiếng gần xa. Vốn anh muốn dựa vào thành tích này để thu hút sự chú ý của các vị Danh Sư, sau đó được làm Trợ Giáo. Nào ngờ bây giờ lại gặp phải chuyện điên tiết này.
Nếu không vì mục tiêu này thì với thằng nhãi Triệu Nham Phong tu vi đã kém, lại còn bị tẩu hỏa nhập ma như thế, anh đây thu nhận làm cái giống gì? Anh là giáo viên ăn lương chứ đâu phải nhà từ thiện!
Nếu thực sự là nhà từ thiện, vậy thì mỗi học kỳ, một đống người đến đăng ký vào lớp của anh như vậy, anh cứ nhận hết cho rồi, cần gì phải chọn lựa?
Cái anh muốn, chính là tiếng tăm! Lượng tiếng tăm có thể đủ để trở thành Trợ Giáo của Danh Sư!
Mà bây giờ, nếu để người ta biết được, học trò của anh đây đã rút khỏi lớp chỉ vì muốn đến làm một đứa học trò dự thính trong lớp của một tên khốn khi khảo hạch giáo viên 0 điểm, há chẳng phải danh tiếng bấy lâu mà anh đây tích cóp được sẽ tiêu tan, bản thân sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Cho nên, bất luận thế nào, cũng phải giành lại thể diện của bản thân!