Lục Yến Thần muốn tự cô đưa ra lựa chọn, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn chạy đi, rời xa khỏi cái phòng bệnh làm người ta thấy áp lực này, trốn tránh khỏi cái bệnh viện khiến cho cô thở không nổi.
Nhưng bị một đôi mắt nhìn chăm chú như thế, cô đi không nổi, hai chân phảng phất như đang cắm rễ dưới mặt đất, chỉ có thể mọc ở cạnh giường.
Có lẽ là bởi vì Lục Yến Thần từng nói có thể người đó có liên quan đến việc cô mất đi ký ức, dù cho bây giờ vẫn còn chưa thấy rõ dáng vẻ của người nọ, lòng cô cũng đã run rẩy theo.
Bàn tay kéo lấy ống tay áo của Lục Yến Thần đang run rẩy, càng đến gần thì càng sợ hãi.
Gương mặt của người nằm trên giường trắng bệch, ngoại trừ hô hấp và nhịp tim đang đập thì không nhúc nhích tí nào. Người đàn ông này còn rất trẻ, trông chỉ chừng hai mươi, dáng vẻ không tồi, chỉ là vết sẹo trên trán có hơi doạ người.
Khương Dư Miên chỉ nhìn lướt qua đã vội chuyển ánh mắt.
"Gã vì xâm phạm trẻ vị thành niên nên bị phán đi tù, đầu đã bị đánh tổn thương trong một vụ ẩu đả, vẫn mãi không tỉnh lại. Vết sẹo trên trán chính là dấu vết lưu lại trong tù."
Lục Yến Thần không hề giấu diếm gì với cô, trở tay bắt lấy cổ tay cô cách một lớp quần áo, để cô đang có ý đồ trốn tránh có thể nhìn kỹ: "Có ấn tượng không?"
Cô chậm rãi quay đầu, thấy rõ gương mặt của người kia.
Trước mắt có một cảnh tượng mơ hồ chợt lóe lên, Khương Dư Miên cúi đầu lắc lắc, im ắng há miệng: Đồng Đồng...
Ánh mắt Lục Yến Thần ngưng lại, quan sát thần thái của cô vào giờ phút này, rõ ràng là cô đang kêu tên của một người. Lần này gần như có thể xác nhận, Khương Dư Miên quen biết người này. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
"Em nhớ đến điều gì rồi?" Anh hỏi.
Khương Dư Miên bắt đầu giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi tay anh.
Lục Yến Thần giảm bớt sức lực, nhưng không hề buông ra hoàn toàn.
Xuyên qua người kia, Khương Dư Miên phảng phất như trở lại sân trường quen thuộc, mấy trăm mét bên ngoài trường mở đầy các loại cửa hàng, phần lớn người lui tới đều là học sinh cấp ba.
Phía sau con đường náo nhiệt kia, cô nhìn thấy dáng vẻ thân mật của một người đàn ông với một nữ sinh trẻ tuổi, người kia quay đầu, Khương Dư Miên thấy rõ mặt của gã.
Bên tai lần lượt nổi lên rất nhiều âm thanh, là cô đang kéo một nữ sinh tóc ngắn đang nói chuyện:
Đồng Đồng, đừng đi...
Anh ta đang gạt cậu.
Nhưng cuối cùng cô cũng không bắt được tay của nữ sinh kia, bên tai chỉ còn vọng về từng tiếng cứu mạng thê thảm, đập vào mắt tất cả đều là máu đỏ tươi.
Cô không tự giác nắm tay của Lục Yến Thần, càng ngày càng dùng sức.
Sự đau nhói ở mu bàn tay khiến Lục Yến Thần nhướng mày: "Khương Dư Miên."
Thấy vẻ mặt của cô không đúng, anh thử trấn an: "Miên Miên, hít thở."
Hô hấp của Khương Dư Miên dần dần gấp gáp, cô đè vào giữa trái tim, trên trán toả ra lít nha lít nhít mồ hôi. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Yến Thần, cố gắng nhấc tay lên, vươn về phía anh dường như đang cầu cứu.
Cô đã mất đi lý trí.
Lục Yến Thần xoay người một cái, ôm ngang cô lên, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh lạnh lẽo.
Trong giấc mơ, Khương Dư Miên mơ thấy mình quay trở lại năm lớp mười kia, lần nữa quay về lúc bị cô lập sau khi bị bạo lực ở trường.
Khi đó, cô gần như không hề có bạn bè, tính cách trở nên càng ngày càng yên tĩnh, thời gian dài, thậm chí mọi người còn cho rằng cô vốn chính là người không thích hoà đồng, thứ nổi trội duy nhất chính là thành tích.
Sau đó, cô ngồi cùng bàn với một nữ sinh trong thời gian dài, mối quan hệ dần dần thân thiết, thế là cô có được một người bạn duy nhất, tên là Lương Vũ Đồng.
Cô và Lương Vũ Đồng giống nhau ở một mức độ nào đó.
Cô không có ba mẹ, Lương Vũ Đồng có ba mẹ nhưng thiếu tình thương. Cô bị người ta cô lập, tính cách Lương Vũ Đồng hướng nội. Cô có thành tích vượt trội, thành tích của Lương Vũ Đồng cũng không tệ.
Các cô cảm thấy mơ hồ với tương lai, việc có thể làm dường như chỉ có học tập thật tốt, tranh thủ cho mình thêm được nhiều quyền lựa chọn hơn.
Cuộc sống nhạt nhẽo bình thường này vốn nên tiếp tục đến lúc thi đại học, học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, Lương Vũ Đồng đột nhiên yêu đương.
"Miên Miên, tớ thích một người." Lương Vũ Đồng lặng lẽ nói với cô, một ngày nào đó khi nghỉ đông cô ấy ở lại thư viện đến khuya, đèn trên đường về bị hỏng, cô ấy rất sợ hãi, có một người con trai anh tuấn đẹp trai đi theo sau cô ấy bảo vệ cả đường.
Liên tục mấy lần sau đó, cô ấy đều gặp được người kia, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.
Trường học không cho phép yêu sớm, nhưng cô không thể chi phối được lựa chọn của Lương Vũ Đồng, chỉ yên lặng nghe. Thế nhưng từ từ, cô phát hiện thành tích của Lương Vũ Đồng đã trượt dốc.
Cô tự mình khuyên một lần, không hề đề cập đến chuyện tình cảm, chỉ nhắc nhở Lương Vũ Đồng chú ý học tập.
Sau đó nữa, Lương Vũ Đồng đau lòng vì bạn trai, mấy lần cô đều nhìn thấy hết, những vẫn không can thiệp vào quyết định của người khác. Mãi cho đến khi cô nhìn thấy bạn trai của Lương Vũ Đồng hôn một cô gái khác ở con đường phía sau trường học...
Tra nam đi quá giới hạn, làm đau lòng bạn, cô quyết định nói ra chân tướng với Lương Vũ Đồng.
Cô tìm tới Lương Vũ Đồng, mở miệng lại phát hiện mình nói không nên lời, Khương Dư Miên vội vàng sờ cổ họng, muốn phát ra âm thanh, đột nhiên bừng tỉnh khỏi mộng.
Hoá ra tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
-
Khương Dư Miên tỉnh lại ở biệt thự Thanh Sơn, Lục Yến Thần không hề đưa cô về nhà họ Lục, mà là đưa cô từ bệnh viện đến nơi này.
Cô cuộn tròn bên giường, tóc dài rối tung che kín cả gương mặt, cứ lẳng lặng ngồi như vậy không để ý thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi cửa phòng mở ra, Lục Yến Thần từ bên ngoài tiến đến, mang theo tin tức mà cô mong muốn: "Người bạn tên là Lương Vũ Đồng kia của em bây giờ đang sống cùng người nhà, đã bắt đầu cuộc sống mới."
Trước khi Khương Dư Miên mê man, cô từng viết một chữ Đồng vào trong lòng bàn tay của Lục Yến Thần, Lục Yến Thần từng điều tra, đương nhiên biết cô đang nói đến Lương Vũ Đồng.
Anh không rõ cụ thể Khương Dư Miên nhớ được nhiều hay ít, chỉ nói với cô bây giờ Lương Vũ Đồng đang bình an sống cùng người nhà.
Khương Dư Miên khẽ gật đầu.
Cô nhớ đến người bạn duy nhất mình từng có, nhớ đến việc Lương Vũ Đồng chuyển trường vào hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, mọi chuyện xảy ra sau đó vẫn trống rỗng.
[Anh nói người kia vì xâm phạm nên mới vào tù, vậy người mà anh ta xâm phạm là ai?]
"..." Lục Yến Thần trước giờ luôn quả quyết hiếm khi chần chờ, ánh mắt anh chớp chớp: "Người đưa gã vào tù chính là Lương Vũ Đồng."
Khương Dư Miên chậm chạp cắn môi: [Là vì chuyện này cho nên Đồng Đồng mới chuyển trường sao?]
Cô nhớ kỹ, Lương Vũ Đồng giống như cô, phải đợi tám chín tháng nữa mới thành niên. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nhìn thấy nội dung Khương Dư Miên gõ ra trong điện thoại, Lục Yến Thần phát giác được dường như cô cũng không biết Lương Vũ Đồng chân chính trải qua những chuyện gì.
Thế là anh nói với Khương Dư Miên: "Đúng."
Cô đã có áp lực tâm lý lớn, nếu như lại nói với cô Lương Vũ Đồng từng sinh non, chỉ sợ sô sẽ càng khó tiếp nhận.
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Khương Dư Miên cúi đầu xuống.
Cô với Lương Vũ Đột đột ngột mất liên hệ, chỉ biết cô ấy chuyển trường vì nguyên nhân gia đình, đến phương thức liên lạc cũng chẳng hề lưu lại. Nếu như cô xen vào việc của người khác, khuyên Lương Vũ Đồng chia tay sớm một chút, có lẽ chuyện gay go kia đã không xảy ra rồi.
[Em có thể liên lạc với cậu ấy không?]
"Người nhà của cô ấy hi vọng cô ấy có thể quên đi quá khứ." Cắt đứt quá khứ đau xót, tất cả rồi sẽ tốt đẹp.
Khương Dư Miên gật đầu, cô có thể hiểu.
Nếu Lương Vũ Đồng có thể khoẻ lại, quên đi quá khứ, bao gồm của người bạn như cô đây thì cũng không sao.
"Em nhìn thấy người kia chỉ nhớ lại chút chuyện này thôi à?" Lục Yến Thần nói bóng nói gió.
[Ừm, vốn em muốn khuyên Đồng Đồng chia tay, sau đó...]
Ký ức sau đó có hơi hỗn loạn, ở trong mơ không có thể nói ra, không biết hiện thực có thể kịp thời nói với Lương Vũ Đồng hay không.
Tóm lại, dưới kích thích, Khương Dư Miên tìm về được ký ức của bạn mình với tên côn đồ kia, nhưng không nhớ được những chuyện ngoài ý muốn xảy ra với bản thân hôm thi đại học kia.
Không biết nên làm sao bây giờ, Khương Dư Miên mê mang ngẩng đầu, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay của Lục Yến Thần.
Cô vén chăn lên, chân trần giẫm lên mặt thảm, chậm rãi đi về phía anh, phát hiện trên mu bàn tay anh có vết tích bị cào.
Lục Yến Thần che mu bàn tay lại: "Không có việc gì."
Lúc ấy bị móng tay cào bị thương, cũng không có chảy máu, chỉ là một vết đỏ dài trông hơi rõ ràng.
Khương Dư Miên im ắng nói câu thật xin lỗi, đáy mắt nhanh chóng tràn ra áy náy. Đột nhiên, cô nhớ đến điều gì đó, nhìn chung quanh trong phòng tìm đến cặp sách của mình, lấy ra một túi bông gạc khử trùng ở bên trong.
Đây là chất khử trùng tiện mang theo, bẻ gãy một đoạn là có thể trực tiếp xoa. Cô giơ tăm bông đến bên cạnh Lục Yến Thần, chỉ chỉ vào tay của anh.
Hiểu được ý cô, Lục Yến Thần vươn tay, để mặc cô dày vò.
Khương Dư Miên bẻ gãy một đầu bông vải, nhúng dịch iot vào một đầu khác của bông vải, cô nâng tay Lục Yến Thần lên, cẩn thận lau vết thương một cách từng li từng tí.
Nhiệt độ da thịt khác biệt truyền đi trong tiếp xúc, lòng bàn tay của hai người đối diện nhau, dần dần dán vào.
Động tác vốn chậm rãi gần như dừng lại, giờ phút này lòng cô tham lam suy nghĩ muốn cho thời gian dừng lại.
Cô muốn nắm cái bàn tay ấm áp kia lâu thêm một chút nữa.
Thế nhưng một giây sau, Lục Yến Thần rút khỏi tay cô trước, giọng nói hoàn toàn ôn hoà giống như trước đây, nhưng còn kém xa lòng bàn tay ấm áp lúc vừa rồi: "Đã xin cho em nghỉ hai ngày ở trường rồi, đêm nay em có thể nghỉ ngơi ở đây."
Nơi này cũng là hoàn cảnh mà Khương Dư Miên quen thuộc, từ bàn trang điểm đến giường, thậm chí đến tấm thảm cũng hiện rõ cách lắp đặt theo phong cách thiếu nữ, rất giống với nhà họ Lục, nhưng cô lại cảm thấy không giống.
Người ở hai nơi khác biệt, ở biệt thự Thanh Sơn có thể gần gũi với Lục Yến Thần hơn, cô vui vẻ đồng ý sự sắp xếp của Lục Yến Thần.
"Buổi chiều anh phải đến công ty, có chuyện gì em cứ tìm quản gia." Lục Yến Thần lại dặn dò: "Ở trong phòng buồn bực, ở lâu có thể ra ngoài hít thở không khí."
Anh sợ Khương Dư Miên lại nấp ở nơi hẻo lánh đợi cả ngày, có điều xem tình huống, Khương Dư Miên tiếp nhận phần ký ức khôi phục rất nhanh
Khương Dư Miên vừa nghe vừa gật đầu.
Lúc Lục Yến Thần rời đi, cô yên lặng nhìn qua bóng lưng kia, trong lòng có nhiều loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, không cách nào nói rõ.
Đưa cô về nhà, chăm sóc từng li từng tí, giúp cô tìm kiếm ký ức, ngẫu nhiên tặng cho cô nhiều món quà, cộng hết tất cả những việc này lại, cô cũng không phải phải trả lại như thế nào.
Lục Yến Thần là người đối xử với cô tốt nhất sau khi ba mẹ qua đời.
*
Buổi chiều, Lục Yến Thần đến công ty, dặn dò quản gia chú ý đến nhu cầu của nhiều một chút.
Khương Dư Miên không còn giam mình trong phòng ngủ chật hẹp giống như trước đây nữa, cô chủ động ra ngoài hít thở không khí, thông suốt ở biệt thự Thanh Sơn.
Biệt thự Thanh Sơn có diện tích nhỏ, ít người, hoàn cảnh thanh tĩnh giống như ở ẩn.
Thời tiết lạnh, Khương Dư Miên ở bên ngoài tỉnh thần, hít thở một chút không khí mới mẻ rồi định trở về, lại đột nhiên nghe thấy chung quanh truyền đến giọng nói của hai người.
Một là giọng nói của một người phụ nữ trung niên, mang theo vui sướng khó nén: "Bộ quần áo lần trước kia bán ra ngoài được không ít tiền."
Người đàn ông trung niên có giọng nói thô to: "Bà điên rồi, nếu như bị ngài Lục biết, nhất định sẽ khai trừ chúng ta."
"Ngài Lục là người bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi để quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu không cũng sẽ không tiện tay giao quần áo cho chúng ta xử lý. Giọng điệu của người phụ nữ khoa trương, tựa như chiếm được món lời cực kỳ lớn: "Là ông không biết đó thôi, một chiếc áo khoác như thế cũng gần sáu chữ số đó."
"Kẻ có tiền thật tốt, một chiếc áo khoác mới tinh nói không cần là không cần."
Quần áo? Bán lại? Ngài Lục?
Hợp vài chữ mấu chốt lại với nhau, rất dễ dàng nghĩ được: Có người cầm quần áo của Lục Yến Thần đi bán lại lấy tiền!
Nghe ý tứ của bọn họ, là Lục Yến Thần chủ động giao áo khoác cho họ xử lý, mới khiến cho họ bắt được sơ hở.
Khương Dư Miên lùi lại hai bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cô đi ra từ sau cái cây, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người kia: [Áo khoác gì?]
Người vừa rồi còn đắc ý vì chiếm được tiện nghi nhất thời luống cuống: "Khương, cô Khương..."
Vẻ mặt của Khương Dư Miên nghiêm túc: [Tôi hỏi các người, Lục Yến Thần bảo các người xử lý áo khoác gì đó vào lúc nào?]
Chuyện đã bại lộ, bọn họ không dám giấu diếm: "Là, đại khái là nửa tháng trước, ngài Lục cho chúng tôi một chiếc áo khoác màu đen, bảo chúng tôi xử lý."
Nửa tháng trước, áo khoác màu đen... Là chiếc áo mà cô từng mặc.
Chân tương đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt Khương Dư Miên trắng bệch.
Hoá ra không sao, anh sẽ xử lý trong miệng anh cũng không phải là không ngại, mà là từ ban đầu đã có ý định vứt bỏ đi chiếc áo.
Vì sao...
Nếu như để ý đến thế, tại sao phải chủ động đưa áo cho cô, cười nói không sao nhưng lại lén lút ném đi.
Khương Dư Miên thất thần nhìn qua phiến đá lát dưới mặt đất, nhớ tới việc mình từng bắt gặp Lục Yến Thần mỉm cười bắt tay người ta, quay người lấy khăn ra lau, cuối cùng vô tình ném đi chiếc khăn tay đắt đỏ giống hệt như đồ bỏ đi.
Hoá ra là như vậy...
Bây giờ, khăn tay biến thành quần áo, tính chất vẫn giống nhau.
Lại là như thế này, thật tàn nhẫn mà.
Khi ôm cô quần áo nói đợi giặc xong sẽ trả lại, có phải Lục Yến Thần cũng thầm cười cô vẽ vời thêm chuyện ở trong lòng không?
Hai giúp việc nơm nớp lo sợ chờ bị phê bình, kết quả lại nghe