Người trong ngực ngẩng đầu lên, vầng trán cô chặn ở giữa cổ anh.
Ánh nắng lấp lóe xuyên qua ngọn cây soi sáng trên thân thể hai người, hơi nóng quay cuồng trong người.
Bên cạnh sôi nổi bàn luận, Lục Yến Thần nghiêng người, bế ngang người cô lên, vững vàng bước qua đá ở khe suối.
“Trốn được rồi.”
Khương Dư Miên che gò má, đại não thoáng chốc biến thành trống không.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở, ngón tay trắng nõn bị chiếu rọi thành màu đỏ nhạt, cô nằm trong ngực ấm áp, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ.
Thình thịch… Thình thịch…
“Chúng ta xem như là đang bịt tai trộm chuông sao?”
“Không.”
“Tại sao vậy?”
“Bọn họ sẽ chỉ hâm mộ em, đi mệt còn có người bế.”
Khương Dư Miên ở trong ngực tràn ngập cảm giác an toàn, thấp giọng cười.
Việc bế đi cũng sẽ khiến người khác để ý nhưng so với việc bị người ta nhìn chằm chằm vào quần ướt nhẹp, cô muốn như vậy hơn, dù sao thì giấu mặt đi rồi, cũng không ai biết cô là ai.
Nhưng cùng lúc đó, cô cũng nhớ đến một vấn đề rất nghiêm túc, hiện tại nên đi đâu?
Cho dù làm như vậy có thể tránh khỏi sự chế giễu của người qua đường, nhưng khi cô trở lại phòng trà cũng không thay quần thì lại mất mất mặt ở trước mặt các thành viên trong tổ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Không được, tổng giám đốc Đường đáng ghét vẫn còn ở đó.
Khương Dư Miên chôn mặt trong ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Lục Yến Thần, chúng ta đi đâu vậy?”
Anh đã nghĩ kỹ: “Lên xe.”
“Xe anh ở đâu?” Cô không biết còn phải đi bao lâu nữa, chỉ biết rằng dường như trên con đường này có rất nhiều người.
Người đàn ông nhẹ nhàng nói cho cô biết: “Bãi đỗ xe.”
Du khách lái xe đi đều đi ngang qua bên này, có thể cũng không có nhiều người.
Ngoài phòng trà Sâm Lâm có một bãi đỗ xe ngoài trời, Khương Dư Miên nghĩ thầm không cần đi vào thì sẽ không gặp người quen, vậy sẽ không có chuyện gì.
Lục Yến Thần ôm một người sống sờ sờ trong ngực nhưng vẫn bước đi thoải mái như cũ.
Dọc đường đi, Khương Dư Miên đều quay mặt vào bên trong, lúc gần tới bãi đỗ xe ngoài trời, ánh mặt trời chói mắt, cô giơ tay lên che theo bản năng.
Ngay tại giây phút Khương Dư Miên quay đầu nhìn bốn phía, cô nhỏ giọng ngạc nhiên thốt lên: “Hình thư em nhìn thấy đàn anh Thẩm, mau thả em xuống.”
Lục Yến Thần nhìn theo tầm mắt cô, nhìn thấy Thẩm Thanh Bạch đi ra từ một bên của một chiếc xe.
Đúng lúc, từ chỗ này đi qua đấy chỉ cần bước thêm hai thềm đá.
“Miên Miên.”
“Hả?”
“Ôm chặt anh.”
Tay anh run lên.
Khương Dư Miên duỗi tay theo bản năng, ôm cổ anh.
Sau khi đi tới, người đàn ông mới không nhanh không chậm giải thích: “Lên bậc thang nên không quá vững.”
Thẩm Thanh Bạch đã rời đi từ hướng khác, tiến về phía phòng trà.
Đến bên cạnh xe, Lục Yến Thần thả người xuống.
Nhìn chiếc xe sang trọng sạch sẽ như mới ở trước mắt, lại nghĩ đến cái mông ướt nhẹp muốn ngồi lên, Khương Dư Miên cảm thấy hơi có lỗi.
Nhưng ở ngay giây thứ nhất khi cửa xe mở ra, cô nhanh chóng chui vào.
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cô mất mặt trước mặt Lục Yến Thần, cứ tùy tiện mà làm. Cô coi nhẹ, không tiếp tục để ý như trước, cẩn thận bảo vệ hình tượng ở trước mặt anh.
Lúc ngồi lên, ở dưới quần ẩm ướt khiến cô cảm thấy không thoải mái, vẻ mặt Khương Dư Miên đau khổ: “Không thoải mái.”
“Nếu như em còn muốn ở lại nơi này thì chúng ta có thể lái xe ra ngoài xem ở khu xung quanh có cửa hàng bán quần áo không, hoặc là trực tiếp lái xe trở về trong thành phố.” Lục Yến Thần thò người ra phía sau, cầm lấy một cái áo khoác: “Mặc đồ ẩm ướt không thoải mái, em có thể thay ra rồi dùng nó để che lại.”
Khương Dư Miên nhìn chằm chằm cái áo sơ mi màu xám trong tay anh, mặt lộ vẻ chần chờ: “... Chuyện này không thích hợp lắm.”
Ngồi ở trong xe Lục Yến Thần, che người bằng quần áo của Lục Yến Thần, như vậy thì cả đời này cô cũng không cần xuống xe nữa.
“Lúc nữ sinh các em mặc váy, không phải cũng rất ngắn à?” Thậm chí còn giống với lúc mặc áo khoác rộng ở trên, quần sooc ở dưới.
“...” Nói như vậy cũng có chút đạo lý.
Sau đó Lục Yến Thần xuống xe, đứng ở dưới ánh mặt trời cực nóng rất lâu, tận đến lúc Khương Dư Miên hạ kính xe xuống, ngón tay gõ gõ cửa sổ gọi anh: “Lục Yến Thần.”
Hai tay Khương Dư Miên gác bên cửa sổ, chống cằm lên, chớp chớp mắt: “Em ổn rồi, anh lên xe đi.”
Người đàn ông quay đầu lại, thấy cô nằm nhoài trên cửa sổ, gió thổi qua, tóc mái trên trán bay theo gió. Cô giơ tay lên gảy, trong lúc đó vòng cổ tay màu hồng nhạt trượt xuống cánh tay, giống như một cái nhãn mác đặc biệt, một khi đeo lên là thuộc quyền sở hữu của cô.
Lục Yến Thần đi đến ghế lái.
Khương Dư Miên ngồi ở bên cạnh anh thắt áo chặt bên hông, tạo ra đống nếp nhăn. Vạt áo rộng lớn miễn cưỡng che khuất đến đầu gối, cặp chân dài giống như truyện tranh của cô được giấu trong đó, dưới lớp áo của anh.
Cô sợ nóng nên càng kéo vạt áo lên trên, để lộ ra đầu gối trắng mịn.
Người đàn ông không hề biến sắc rời tầm mắt.
Khương Dư Miên lơ đãng làm ra động tác mê hoặc mà không hề hay biết, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Bạch, nói có việc phải rời đi sớm. Dù sao thì tổng giám đốc Đường cũng để bọn họ đến đây thả lỏng nên cũng không giao phó công việc. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trong phòng trà, Thẩm Thanh Bạch nhận được tin nhắn thì cau mày.
Vừa nãy lúc anh ấy đi lấy đồ ở trong xe, lúc ngẫu nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông bế một cô gái đi qua.
Nhìn thoáng qua, màu sắc quần áo rất giống với đồ Khương Dư Miên mặc hôm nay, nhưng anh ấy không hề suy nghĩ nhiều.
Hiện tại Khương Dư Miên nói có việc phải rời đi sớm, mọi người cùng đến đây bằng một chiếc xe, bản thân cô rời đi như thế nào?
Thẩm Thanh Bạch nghi ngờ kết nối các thông tin rồi gọi điện thoại.
Xe còn chưa bắt đầu đi, điện thoại của Khương Dư Miên đã rung lên, cô nhìn thấy tên hiển thị là Thẩm Thanh Bạch, chợt cảm thấy bỏng tay.
Lục Yến Thần đầy hứng thú để tay lên trên tay lái chờ đợi, thấy cô chậm chạp không làm ra động tác thì hỏi: “Tại sao không nhận?”
Khương Dư Miên liếc nhìn anh một cái, bắt máy.
“Học trưởng.”
“Đột nhiên phải đi sao? Có chuyện gì gấp gáp vậy?”
“Ừm, chỉ là trong nhà có chút chuyện thôi ạ, em muốn nhanh chóng đi về.”
Thẩm Thanh Bạch tin là thật, cân nhắc đến việc khoảng cách về nhà, trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tự em về kiểu gì? Anh lái xe đưa em về.”
Khương Dư Miên từ chối: “Không cần, em gặp được một người tốt cũng phải về nội thành, em đi nhờ xe anh ấy.”
Thẩm Thanh Bạch nghiêm túc nói: “Xe người lạ không an toàn.”
Cô chần chờ một chút, quét mắt nhìn Lục Yến Thần bên cạnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối: “Là một nhà ba người, không có chuyện gì.”
Sau một trận kéo đẩy, cuối cùng Thẩm Thanh Bạch cũng từ bỏ ý định đưa cô về, sửa lại lời nói: “Gửi biển số xe cho anh, về đến nhà thì nhớ báo anh.”
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, giọng nam đang nói trong điện thoại lọt vào tai Lục Yến Thần, khóe miệng đang cong lên dần hạ xuống.
Giọng điệu dặn dò thân thiết, thật sự khá giống một đôi.
Sau khi treo điện thoại một lúc, Khương Dư Miên đưa điện thoại cho Lục Yến Thần: “Anh Yến Thần, có thể giúp em chụp biển số xe không?”
Bây giờ, cô không tiện xuống xe.
Nghe lời như thế sao?
Lục Yến Thần nhận lấy điện thoại, giương khóe môi lên: “Quan hệ rất tốt nhỉ?”
Khương Dư Miên chớp mắt: “Đúng vậy, bọn em quen nhau lâu rồi.”
Lục Yến Thần mở cửa xe, xuống xe, chụp một bức ảnh rõ ràng một chuỗi số 999, rồi lại đưa cho cô: “Cầm lấy, biển số xe một nhà ba người.”
Khương Dư Miên mím môi, chọn một bức ảnh mới nhất trong album ảnh gửi cho Thẩm Thanh Bạch.
Thẩm Thanh Bạch nhận được ảnh, vừa nhìn thấy biển số xe có chuỗi số không bình thường này thì nhíu mày càng sâu.
Khương Dư Miên cất điện thoại đi, vỗ vỗ ghế xe: “Lái xe.”
Lục Yến Thần hừ một tiếng: “Em sai khiến người khác quen nhỉ.”
Khương Dư Miên dịu dàng cười: “Anh cũng đã nói coi em là em gái mà, không phải anh trai nên chăm sóc em gái sao? Anh trai Yến Thần.”
Cô cố ý bắt bước lúc trước, gọi lặp lại lần nữa.
Cô gái rất tự nhiên, thật sự không thể tìm được bóng dáng ‘em gái đáng thương’ trên người cô nữa.
Cô có dũng khí và tự lập tài chính, không còn sợ hãi khi bị ném bỏ nữa, cái gì cũng dám nói.
Lục Yến Thần nghiêng đầu nhìn sang, giọng điệu đùa giỡn: “Chăm sóc em gái phiền phức như vậy, bây giờ thu hồi lại câu nói kia được không?”
Ngón tay Khương Dư Miên khẽ run, nở nụ cười lớn, gò má nhếch lên, giọng điệu trong trẻo: “Được ạ, chỉ cần ông nội Lục không coi em là cháu gái thì em chắc chắn sẽ không bấu víu quan hệ lung tung.”
Cô dùng một câu không có khả năng để lấp kín miệng anh.
Lục Yến Thần không tỏ vẻ gì, ngồi vào chỗ cũ, cài dây an toàn, vặn chìa khóa bắt đầu xuất phát.
Hai người trên xe, mỗi người một suy nghĩ.
Từ lúc bất ngờ bị ngã xuống nước đến lúc bị Lục Yến Thần bế lên xe, rồi đi qua một đoạn đường, bây giờ Khương Dư Miên đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Trở về nội thành rồi lại đi tới khu nhà ở Gia Cảnh mất khoảng nửa giờ, Khương Dư Miên cũng không cảm thấy tốn thời gian, cô ngồi trên xe sưu tầm những tin tức liên quan đến Đường thị gần đây.
Thầm Thanh Bạch ở lại phòng trà đã nói bóng gió, hỏi thăm ra được ý tứ của những thành viên khác trong tổ. Bọn họ dao động vì điều kiện mà tổng giám đốc Đường đưa ra, chỉ sợ cuối cùng sẽ không lựa chọn đứng chung một chiến tuyến cùng với cô.
Bản quyền phần mềm ở trong tay Đường thị, không đến thời khắc cuối cùng, cô không muốn lấy cứng chọi cứng với Đường thị, nếu không sẽ chỉ là cái được không đủ bù đắp cái mất.
“Làm sao mà sắc mặt trầm trọng thế?” Trong xe quá mức yên tĩnh khiến Lục Yến Thần chú ý tới tâm trạng của người