Khương Dư Miên đi qua trước mặt anh, chiếc váy dài hai dây mới thay dài trên đầu gối, một đôi chân dài cân xứng trắng đến phát sáng lộ ra.
Cuối cùng cô dừng lại bên tủ TV, cúi người kéo ngăn kéo, làn váy nhăn nheo rủ xuống sắp chạm đất.
Cô nhanh chóng lấy được máy sấy, đống ngăn tủ đứng dậy.
Đột nhiên Khương Dư Miên quay đầu lại.
Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp va vào nhau.
Lục Yến Thần phản xạ có điều kiện thu tầm mắt lại, nhận ra được bản thân mình thất thố, lại ngước mắt lên lần nữa. Anh lại nhìn thấy con bướm hồng nhạt nở rộ dưới xương quai xanh của cô.
Khương Dư Miên một tay nắm khăn mặt, một tay cầm máy sấy đứng trước thảm, nói với anh: “Anh Yến Thần, em để quên quần trên xe, làm phiền anh đợi em sấy khô tóc rồi đi lấy.”
Cô sấy khô tóc mới thuận tiện ra ngoài lấy đồ được.
Lục Yến Thần nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng: “Không vội.”
Khương Dư Miên cười cười với anh, đang muốn trở về phòng tắm sấy tóc thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Cô nghi hoặc đi qua, nhìn qua máy theo dõi ở cửa ra vào, kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía Lục Yến Thần đang ngồi trên ghế sô pha: “Lục Tập tới.”
“Nó tới làm gì?”
“Không biết nữa.”
Lục Tập vẫn cứ ấn chuông, Khương Dư Miên vươn tay ra, lại bị Lục Yến Thần đi tới ngăn lại: “Em định cứ như vậy mà mở cửa sao?”
Khương Dư Miên nhìn bản thân mình, tóc ướt nhẹp, mặc váy hai dây. Cô ở nhà thì tắm là rất bình thường, không bình thường là Lục Yến Thần ngồi ở phòng khách.
Nam nữ thanh niên ở cùng một gian phòng, cô lại là dáng vẻ vừa tắm xong, nhìn qua cũng rất không đúng…
“Anh nói đúng!” Khương Dư Miên vươn tay vồ lấy anh, kéo người đến cửa phòng ngủ, đẩy mạnh anh vào: “Không thể để Lục Tập nhìn thấy anh được.”
Người đàn ông cho tới bây giờ vẫn chưa từng trải qua loại đối xử này thì sắc mặt trở nên cổ quái, trước khi cửa phòng đóng lại, anh bỗng nhiên duỗi tay ra chặn lại: “Đợi… Đợi chút.”
Hai người giằng co ở cửa một lúc, Khương Dư Miên khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Sao thế?
Lòng bàn tay Lục Yến Thần chặn ở cửa, ngước mắt nhìn lên, giờ phút này cô đang đứng nghiêng người, dây đeo nhỏ đè lên bờ vai đẹp trắng như tuyết, chiếc váy thiết kế hở chỉ che khuất được một nửa tấm lưng đẹp, dáng vẻ tuyệt đẹp bị lộ ra là điều không thể nghi ngờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Em cứ như vậy mà gặp nó thì có vẻ như cũng không tiện lắm.” Anh nhìn thấy giá áo dựa vào tường, trên đó có một chiếc áo khoác màu đen, anh lấy tới, đưa cho cô: “Không phải không thích để lộ ra hình con bướm sao? Cái này vừa thích hợp.”
Lý do của anh kín kẽ không một lỗ hổng.
Khương Dư Miên rủ mắt, ngoan ngoãn giang hai cánh tay ra, mặc áo khoác vào.
Cái áo màu đen này là áo dệt kim hở cổ mỏng mặc vào mùa hè, vô cùng tôn dáng, nó làm nổi bật lên cánh tay mảnh khảnh và cần cổ trắng nõn của cô.
Lúc này, điện thoại để ở trong phòng tắm vang lên.
Cô và Lục Yến Thần liếc mắt nhìn nhau, cô đẩy cửa ra, đi tới cầm lấy thì thấy là Lục Tập.
Lục Tập kiên trì như vậy nhất định là có việc, Khương Dư Miên nhận điện thoại.
“Khương Dư Miên, cô có nhà không?”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Tập gọn gàng dứt khoát: “Lần trước tôi bỏ quên đồ ở nhà cô, giờ tôi phải lấy đi.”
Cô nhìn về phía cửa phòng, trả lời điện thoại: “Có ở nhà, chờ một chút.”
Khương Dư Miên cúp điện thoại, thuận tay vắt khăn mặt lên đầu vai, đệm lên để tóc nhỏ đầy nước rơi xuống.
Làm xong, cô hỏi một câu mang tính chất tượng trưng: “Em đi ra ngoài nhé?”
Lúc đi đến cửa phòng, Lục Yến Thần duỗi tay, thay cô cài chiếc cúc hình bông hoa duy nhất được mở ra lại, lúc này mới hài lòng thả người đi: “Đi đi.”
Khương Dư Miên đi dép vào rồi đi mở cửa.
Biết rõ là có người ở nhà, Lục Tập nghiêng người dựa vào bên tường ngoài hành lang, khoanh hai tay, giẫm chân xuống đất, lại nhún đầu gối, trong miệng ngâm nga khúc hát vui vẻ.
“Cạch cạch.”
Cửa bị kéo ra từ bên trong, Khương Dư Miên thò đầu ra, đỡ lấy cánh cửa lấm lét nhìn trái phải: “Lục Tập?”
“Ở đây!” Lục Tập vươn một bàn tay ra theo hướng ngang ra hiệu, lúc vung ra cảm thấy đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó.
Động tác bất ngờ này của cậu làm cho Khương Dư Miên giật mình, lập tức lùi về sau hai bước, nhìn cánh tay ở ngang cửa ra vào kia, trong mắt cô nổi lửa.
Lục Tập vô thức quay đầu nhìn lại, cố gắng tìm kiếm đáp án. Cậu nhớ lại xúc cảm mềm mại lúc nãy, có phải cậu không cẩn thận dụng vào… Ngực của Khương Dư Miên không?
Khương Dư Miên che kín khăn ở cổ, lườm cậu một cái: “Nhìn cái gì? Cậu muốn tìm cái gì đấy?”
Giọng nói của cô thay đổi trong nháy mắt.
Lục Tập kịp phản ứng lại thì hơi mờ mịt, đột nhiên trở nên nói lắp: “Tìm… Tìm USB.”
Khương Dư Miên cau mày: “Chỗ tôi làm gì có USB của cậu?”
“Không biết nữa, cứ tìm xem, lần trước tặng đồ cho cô, có khả năng rơi ở đây.” Cậu vốn muốn dùng USB, nhưng tìm khắp nhà cũng không thấy, nhớ tới lần trước nhận lời giúp thím Đàm đi tặng đồ cho Khương Dư Miên, chính là trong cái túi đựng đồ kia nên cậu mới đi đến đây tìm xem có phải lúc đưa đồ không cẩn thận rơi mất không. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên nghiêng người nhường đường: “Tự mình tìm đi.”
Nhận được sự cho phép, Lục Tập nhanh chóng vào nhà, đến cả giày cũng quên không đổi.
Khoảng thời gian này, Khương Dư Miên hầu như đều có việc vào ban ngày, buổi tối trở về cũng không ở phòng khách nên cũng không cẩn thận dọn đồ đạc. Mà Lục Tập chỉ hoạt động trong rất ít khu vực ở phòng khách, rất dễ dàng khoanh vùng mục tiêu, chỉ đơn giản ở hai nơi là ghế sô pha phòng khách và bàn trà.
Cậu quay lưng với Khương Dư Miên, cúi người di chuyển bàn trà và mấy thứ đồ linh tinh trên ghế sô pha. Cậu thỉnh thoảng nghiêng đầu muốn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại va vào đôi chân sáng loáng của cô thì vội vàng thu tầm lắm lại, lúc tiếp tục lục đồ, tay run dữ dội hơn.
Khương Dư Miên còn nhớ tới chuyện tay con vật nhiều chuyện này đột nhiên ‘đánh’ tới nên tức giận đứng ở phía sau, không chịu giúp đỡ.
Cửa phòng ngủ khẽ bị kéo ra.
Khương Dư Miên lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Lục Yến Thần vốn nên trốn ở trong phòng lại đi ra.
Cô nhanh cho ra dấu tay cho Lục Yến Thần đi vào.
Người đàn ông lại ôm cánh tay đứng dựa vào hành lang, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khuôn mặt viết đầy ba chữ ‘anh cố ý’.
Hai anh em này đều đang tức giận cô đúng không?
“Tìm được rồi!” Cuối cùng Lục Tập tìm thấy USB ở dưới gối ôm trên ghế sô pha.
Cậu giơ USB lên, vui vẻ quay đầu lại, cùng lúc đó Lục Yến Thần đang nói chuyện với Khương Dư Miên cũng xoay người lại.
Đột nhiên hai người xấu hổ chạm mắt nhau.
Khóe miệng Khương Dư Miên cong lên nụ cười giả dối che đi cảm xúc thật của mình lúc này, đột nhiên Lục Tập có cảm giác bị đánh trúng.
Cô gái tóc ướt nhẹp rủ xuống bên đầu vai, có vẻ xinh đẹp tự nhiên hỗn loạn, phối hợp với khuôn mặt không trang điểm kia lại thêm thanh thuần.
Ánh mắt nhìn đến nơi có độ cong lộ ra bị khăn mặt che lại, Lục Tập không dám nhìn nữa.
Cậu giơ USB lên chắn ở trước mắt: “Tôi… Tôi đi trước.”
Lục Tập cầm USB biến mất ở cửa ra vào như một làn khói, cậu chạy đến cầu thang thì dừng lại thở dốc từng hơi một, hơi nóng không hiện trên mặt mà trực tiếp nung đỏ mang tai.
Đợi một lúc, hơi nóng…
Lục Tập giơ tay lên sờ chóp mũi thì thấy ngón tay bị máu nhuốm đỏ.
Đệt…
Nhất định là tại trời hè quá nóng, cơ thể khô ráo nổi lửa.
Khương Dư Miên đóng cửa lại, nhìn người đàn ông đi ra từ trong phòng ngủ, không thể tin được lại có loại cảm giác kích thích khi che giấu người yêu.
Lục Yến Thần vừa xuất hiện, cảm giác tồn tại mạnh mẽ bao phủ toàn bộ phòng khách: “Nó thường xuyên tới đây sao?”
Khương Dư Miên chớp mắt: “Không.”
Lục Yến Thần nghĩ thầm, tạm được.
Nhưng một giây sau lại nghe thấy cô nghiêm túc bổ sung thêm: “Cũng một tuần đến hai, ba lần.”
Một tuần bảy ngày, hai, ba ngày đã chiếm một nửa.
Trải qua chuyện của Lục Tập, Khương Dư Miên cũng mất tâm trạng, lại cầm máy sấy đi vào phòng tắm.
Nếu như Lục Tập nghe thấy câu nói kia thì nhất định trên khuôn mặt sẽ tràn đầy dấu chấm hỏi.
Gì mà một tuần hai, ba lần, Khương Dư Miên không ở cố định, một tháng có thể gặp được hai, ba lần là tốt lắm rồi.
Cửa phòng tắm không khóa, tiếng máy sấy ‘ong ong’ vang lên, mơ hồ truyền tới phòng khách.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, ánh mắt lành lạnh, nhớ tới vừa rồi mình nhìn thấy đống hộp quà chưa mở trong phòng ngủ, đáy mắt xuất hiện một vài tâm tình rất phức tạp.
“Em xong rồi.” Cũng không lâu lắm, Khương Dư Miên sấy khô tóc xong thì đi ra: “Em tìm một cái túi rồi đi ra xe lấy quần nhé?”
“Ừm.” Lục Yến Thần đứng dậy, dẫn cô đi tới bãi đỗ xe.
Khương Dư Miên cất cái quần ướt nhẹp vào túi, giấu ở phía sau: “Hôm nay cảm ơn anh, vậy em đi lên trước nhé?”
Lục Yến Thần dựa vào bên cạnh xe, phất tay với cô: “Đi đi.”
Khương Dư Miên cầm theo túi trực tiếp đi đến cửa thang máy, tận đến lúc thang máy đi lên tầng của cô, người đàn ông mới xoay người rời đi.
Lục Yến Thần ngồi ở trong xe, cầm điện thoại, gọi một cuộc điện thoại: “Tổng giám đốc Đường.”
Sau khi đối phương biết thân phận của anh thì ân cần chạy từ vùng ngoại ô về nội thành.
Trong phòng, Khương Dư Miên ném cái quần ẩm ướt vào trong sọt quần áo, rửa tay, rút một tờ giấy ra lau khô.
Cô đi vào phòng khách lấy điện thoại, ngồi xếp bằng dựa vào ghế sô pha, tìm tòi một website chính thức may đồ cho đàn ông trưởng thành, tìm một bộ quần áo màu xám và một chiếc áo khoác rồi đặt hàng.
Sau một lúc, cô lại chọn thêm một đôi dép nam ở trên mạng.
Mua sắm xong xuôi, Khương Dư Miên cầm điện thoại dựng đứng lên, chặn ở dưới cằm, trong mắt có màu sắc chuyển động rõ ràng.
…
Lục Tập trốn thoát khỏi khu nhà Gia Cảnh chạy về chỗ ở của mình, cậu đứng ở bồn rửa tay một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến cho máu mũi ngừng lại.
“Ha.” Lục Tập chống hai tay trên bồn, đối diện với gương thở ra một hơi, trong gương lại mơ hồ hiện lên một bóng dáng của một cô gái.
Lục Tập lay đầu, mở khóa vòi nước, nâng nước sạch lên hất vào mặt mình.
Không đúng, rất không đúng!
Anh dùng tay ướt nhẹp lau khuôn mặt mình, khi hết sạch nước mới đi ra ngoài, ngồi ở trên ghế sô pha, mở trò chơi ra đánh trống lảng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy