Ăn xong cái lẩu cay, Ôn Lĩnh uống thêm một lon coca, uống xong ngụm cuối cùng còn ợ một cái thật sảng khoái, đã được ăn uống đã cái nư rồi.
Ngay cả bà chủ cửa hàng nhìn thấy hành động này của cô cũng vui vẻ cười nói, "Nếu thích thì nhớ tới đây ăn thường xuyên nha." Ôn Lĩnh đứng dậy chuẩn bị tiền, mới lấy điện thoại ra thì thấy Cố Dung Khanh đã gửi hai cái tin nhắn cho cô.
Tin nhắn thứ nhất đoán chừng là gửi sau khi cô rời khỏi phòng Cố Dung Khanh không bao lâu, "Chị với Thần Hi không có đi ra ngoài ăn tối, chúng ta cùng đi ăn tối đi."
Tin nhắn thứ hai được gửi đến cách đây năm phút trước, [Em đang ở đâu? Ăn tối chưa?]
Ôn Lĩnh thanh toán tiền xong mới trả lời lại tin nhắn của Cố Dung Khanh [Đã ăn.]
Cố Dung Khanh lập tức nhắn lại [Ăn gì đó?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Lĩnh cười tự giễu bản thân, cô đã từng muốn Cố Dung Khanh chủ động như vậy sao? Đúng thật sự rất muốn, cô muốn đem hết những gì cô thích nói cho Cố Dung Khanh nghe.
Nhưng mà bây giờ, cô đã tỉnh mộng rồi, cô cảm thấy bản thân mình trong thời gian qua thật buồn cười.
Cô không trả lời nữa, trực tiếp đi về khách sạn.
Ôn Lĩnh vừa đi Cố Dung Khanh đã từ chối Kỷ Thần Hi, sau đó ngồi một mình ở trên giường mà ngẩn người.
Cô nhớ đến sắc mặt khó coi của Ôn Lĩnh lúc rời đi, lần đâu tiên tự trách bản thân, bao nhiêu năm qua cô đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ rồi?
Thật ra, bản thân cô cũng không biết nữa.
Cô vẫn cho rằng cuộc sống của hai người như vậy là hoàn hảo rồi, cảm thấy một gia đình thì phải có thêm một đứa bé nữa, cho nên mới sinh Ôn Noãn.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc mới sinh Ôn Noãn, nhìn thấy Ôn Lĩnh hạnh phúc cô cũng hạnh phúc, cô cũng nghĩ rằng có lẽ hôn nhân chính là như vậy.
Nhưng mà vì sao lại đi đến bước này?
Lúc vừa mới ly hôn cô còn nghĩ là do Ôn Lĩnh không yêu cô.
Nhưng mà chuyện ngày hôm qua làm cho lòng cô có hoài nghi.
Cô đứng dậy muốn đi tìm Ôn Lĩnh, nhưng đến tới cửa lại khựng lại, cô không biết nên đi đâu mà tìm.
Cầm lấy điện thoại nhắn cho Ôn Lĩnh, nhưng mà như đá chìm đáy biển, Cố Dung Khanh cảm thấy thật sự uỷ khuất.
Bây giờ cô nên làm gì đây?
Không còn cách nào nào, cô đành phải nhắn tin cho Cố mẹ, [Ôn Lĩnh hình như giận con rồi, con phải làm sao đây?]
Không bao lâu Cố mẹ gọi video đến cho cô.
"Dung Khanh, làm sao vậy con?" Giọng của Cố mẹ có chút lớn, lúc bà nhận được tin nhắn cực kỳ kinh ngạc, đây là con gái của bà sao? Còn quan tâm đến cảm xúc của Ôn Lĩnh nữa sao? Cho nên bà trực tiếp gọi video.
"Mẹ...." Mặt Dung Khanh không được tự nhiên, nhắn tin wechat còn ổn, đối mặt nói chuyện thực sự mất tự nhiên.
"Cuối cùng là làm sao?"
Cố Dung Khanh đem chuyện vừa rồi nói cho Cố mẹ nghe.
Nghe xong, Cố mẹ trầm mặc hỏi Cố Dung Khanh, "Con muốn cùng Ôn Lĩnh tái hôn à?"
Cố Dung Khanh không nói chuyện, cô không biết.
Cố mẹ thấy Cố Dung Khanh không trả lời, đành hỏi tiếp, "Nếu hiện tại, Ôn Lĩnh đi cùng với người khác, ăn cơm hay làm gì đó, con nghĩ thế nào?
Cố Dung Khanh nghe xong lập tức không thoải mái, nếu Ôn Lĩnh như vậy....! Có khả năng cô sẽ cảm thấy uỷ khuất đi.
Nhưng mà các cô đã ly hôn thì cô uỷ khuất có ích lợi gì?
Cố mẹ nhiều biểu cảm của con gái đã biết, con gái bà còn nghe lọt tai lời nói của bà, Dung Khanh thành ra như vậy cũng do vợ chồng bà.
Khi Dung Khanh còn nhỏ lại bận rộn, không chăm sóc, cũng coi nhẹ cảm xúc của Dung Khanh.
Sau đó, Cố Dung Khanh lại nhắn một cái tin khác cho Ôn Lĩnh.
Rồi cùng Cố mẹ nói chuyện, Cố mẹ hỏi cô Tiểu Noãn đâu rồi, hỏi cô khi nào công việc kết thúc.
"Tiểu Noãn đi chơi với bà ngoại, còn con khoảng một tháng nữa là đóng máy."
Đang nói chuyện thì Ôn Lĩnh nhắn tin lại, Cố mẹ nhìn ra được Cố Dung Khanh thất thần liền treo điện thoại, bảo cô nói chuyện đàng hoàng với Ôn Lĩnh.
Sau khi cô hỏi ăn gì, Ôn Lĩnh không trả lời cô nữa.
Cô cũng không biết nên nói cái gì, cô đoán Ôn Lĩnh vẫn còn tức giận đi.
Cố Dung Khanh cảm thấy bản thân phải thật bình tĩnh, trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện phát sinh làm cho cô thật sự rất rối.
Nhưng mà Cố Dung Khanh lại không biết làm sao để bình tĩnh, cho nên đi tắm một cái cho thoải mái rồi đi ngủ.
Mà Ôn Lĩnh thì mất ngủ, bạn cùng phòng cũng mất ngủ luôn.
Ôn Lĩnh trở mình thở dài, bạn cùng phòng cũng thở dài.
Cuối cùng vẫn là Ôn Lĩnh mở miệng trước, "Em còn đang nghĩ về chuyện kia à?"
Lâm Tự bật bóng đèn bàn lên, lại ngáp một cái, "Cũng không phải, chắc do ban ngày em ngủ nhiều quá."
Ôn Lĩnh kinh ngạc, cô nghĩ rằng Lâm Tự vì Lương Mị mà mất ngủ chứ.
"Chị làm sao vậy? Chị Ôn Lĩnh." Lâm Tự tò mò, gần đây cô thấy mối quan hệ của Cố Dung Khanh với Ôn Lĩnh lại thân hơn, cô còn cho rằng hai người sắp tái hôn.
Ôn Lĩnh mở miệng ra không biết nói sao, Lâm Tự thấy vậy thúc giục, "Chuyện của em cũng đã nói cho chị nghe rồi, chị cũng thả lỏng mà nói cho em nghe đi."
"Mấy ngày trước, chị nghĩ rằng mối quan hệ của chị và Cố Dung Khanh sẽ có bước tiến triển mới, chi ấy nói với chị, có khả năng thích chị...."
"Nhưng mà...!ngày hôm nay, Kỷ Thần Hi làm cho chị ý thức được một việc.
Vấn đề giữa hai bọn chị không phải chỉ là mỗi Kỷ Thần Hi, cũng không phải là Cố Dung Khanh có thích hay không thích chị, mà là...." Ôn Lĩnh dừng lại, có chút khó nói thành lời.
Lâm Tự cũng không hối, chỉ yên lặng chờ.
Một lát sau nghe Ôn Lĩnh nói, "Chị cảm thấy bọn chị kết hôn được bảy năm, nhưng Dung Khanh hình như chưa bao giờ đến gần chị."
Lâm Tự nghe ra được tâm trạng của Ôn Lĩnh đang rất tệ, nhưng mà cô cảm thấy bây giờ Ôn Lĩnh đang muốn nổi loạn nha.
Cô muốn an ủi nhưng mà bây giờ Ôn Lĩnh cần Cố Dung Khanh đến dỗ dành, đương nhiên là Cố Dung Khanh sẽ không biết dỗ người khác đi.
....
Sáng hôm sau, Cố Dung Khanh không có cảnh quay, cho nên cô không đặt đồng hồ báo thức, ngủ cho đến khi nào tỉnh thì thôi.
Nhưng mà mới sáng sớm, Lương Mị đã gõ cửa làm phiền, cô mặc áo ngủ đi ra mở cửa cho Lương Mị.
Trong lòng còn mơ hồ, sáng nay cô không có cảnh quay, Lương Mị đến đây sớm có