Ôn Lĩnh không thèm để ý đến Kỷ Thần Hi, Kỷ Thần Hi cũng thức thời mà nói lời cáo từ.
Ôn Lĩnh lại nhập tâm mà sửa kịch bản, chẳng qua bởi vì Kỷ Thần Hi lại đây khiêu khích cô, đột nhiên cô thay đổi ý định, mắc cái gì mà phải gây rắc rối cho bản thân làm gì.
Cô lại sửa kịch bản về như cũ.
Sửa đi sửa lại sửa hết cả buổi sáng, buổi chiều Cố Dung Khanh đến trường quay, Ôn Lĩnh cầm kịch bản đi qua, đưa cho Cố Dung Khanh, Hứa Mộc Mộc và chỉ ra chỗ mà cô đã sửa, rồi lại đi qua nói với đạo diễn.
Đạo diễn rất khách sáo, liên tục nói tốt, Ôn Lĩnh lắc đầu thở dài.
Quả nhiên là vì mẹ cô cho nên đạo diễn mới khách khí với cô như vậy, cô nhìn cái kịch bản trong tay nghĩ, nếu mà cô sửa lại cho diễn viên chính chết, chắc đạo diễn còn trầm trồ khen ngợi hơn nữa quá.
Rất nhiều lần, Cố Dung Khanh muốn gặp Ôn Lĩnh nói chuyện, hỏi xem cô ấy có nhìn thấy hot search không, nhưng mà nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh đoán Ôn Lĩnh có thể không nhìn thấy.
Cô cũng không hiểu bản thân mình muốn làm gì, trước đây cũng có vài lần lên hot search nhưng cũng không có nghĩ đến Ôn Lĩnh sẽ nghĩ thế nào.
Lần đầu tiên, cô và Kỷ Thần Hi lên hot search lúc đó hai người chưa ly hôn, cô cảm giác không được tự nhiên nhưng mà Ôn Lĩnh lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà gần đây cô phát hiện, căn bản không phải do Ôn Lĩnh không có việc gì mà do cô không phát hiện, mà Ôn Lĩnh cũng không muốn cô phát hiện.
Quá trình quay gần đây rất thuận lợi, cho nên Ôn Lĩnh cũng rảnh rỗi mà ngồi tám nhảm với Lâm Tự.
Ba giờ chiều, Hứa mẹ và dì Lâm mang Ôn Noãn đến đây, mời mọi người uống trà sữa, cũng làm bộ làm tịch nhìn người ta diễn, thật ra Ôn Lĩnh biết có khả năng mẹ cô đến đây để làm chút chuyện, quả nhiên không bao lâu sau mẹ cô tìm Kỷ Thần Hi nói chuyện.
Ôn Lĩnh ôm Ôn Noãn nhìn hai người nói chuyện, có chút tò mò không biết hai người nói cái gì.
Cô nhìn chằm chằm hai người đó làm cho Ôn Noãn tức giận, "Mẹ không thèm để ý đến con, con cũng không để ý tới mẹ nữa, con đi tìm mẹ nhỏ."
Ôn Lĩnh giật mình dỗ dỗ Ôn Noãn, "Mẹ nhỏ còn đang đóng phim, bảo bảo ngoan a~"
Ôn Noãn xoay người chu chu cái mỏ nói, "Con không cần."
Lúc này, dì Lâm và Lâm Tự đang nói chuyện thấy Ôn Noãn không vui, dì Lâm đi lại bế Ôn Noãn.
Mấy ngày nay, Ôn Noãn tiếp xúc nhiều với dì Lâm cho nên cũng có chút thân, lập tức ôm lấy dì Lâm làm nũng, "Bà ngoại bà nhìn đi, người mẹ xấu xa kia không chịu để ý đến con."
Ôn Lĩnh vừa nghe xong cảm thấy xấu hổ lại buồn bực, lúc trước đều một mình cô chăm Ôn Noãn, cho nên lúc nào con bé cũng dính lấy cô.
Vậy mà dạo gần đây, cô phát hiện ra con gái mình đã thay lòng đổi dạ, thích Cố Dung Khanh, thích Hứa mẹ, giờ ngay cả dì Lâm con bé cũng dính lấy được.
Cô thực sự ghen, nhưng mà lại không có lập trường, cảm thấy bản thân nghĩ vậy là sai!
Không bao lâu, Hứa mẹ đã trở lại, bà nói với Ôn Lĩnh vài câu rồi mang Ôn Noãn về khách sạn.
Ôn Lĩnh muốn hỏi bà và Kỷ Thần Hi đã nói cái gì, nhưng mà làm bộ như bản thân không để ý.
Hứa mẹ biết rõ tính cách con gái mình, bà nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của Ôn Lĩnh, bà đi qua nói, "Kẻ thua cuộc, cô không phải con gái tôi." Nói xong liền Ôn Noãn và dẫn dì Lâm đi.
Ôn Lĩnh ngồi một mình mà mơ hồ, nhìn mấy người rời đi, cô cũng không rõ ý mẹ cô là gì.
Lâm Tự cũng không hiểu, đi qua hỏi Ôn Lĩnh, "Mới vừa rồi dì Hứa nói vậy là có ý gì?"
Ôn Lĩnh trừng mắt liếc cô một cái, tức giận nói, "Làm sao chị biết được!"
Thật sự bực bội mà, mấy cái người xung quanh cô làm sao vậy? Sao bên người cô không có một ai minh mẫn vậy? A không đúng, con gái cô Tiểu Noãn rất thông minh.
Buổi tối, Ôn Lĩnh tiếp tục đến quán lẩu kia mà ăn tiếp, hai người đi vào bà chủ còn chào hỏi với các cô, "Tới a, vẫn là nhiều tiêu nhiều ớt à?"
Ôn Lĩnh gật đầu nói hai phần, chủ quán cười nói, "Đã biết."
Hai người ngồi xuống, Lâm Tự hỏi cô, "Chị có vẻ quen thuộc với quán này ha?"
"Là do chủ quán biết cách kinh doanh, cho nên mới buôn bán đắt vậy."
Lâm Tự gật đầu, nhưng mà tâm trạng cũng không tốt cho lắm.
Ôn Lĩnh nhìn cái vẻ mặt kia của cô, đoán chừng lại vì Lương Mị nữa rồi.
Chiều nay, dì Lâm đến nói chuyện với Lâm Tự, biểu hiện thì có vẻ bình thường nhưng mà tâm trạng của Lâm Tự cũng không có khá hơn mấy.
Vì xử lý chuyện hot search mà hôm nay Lương Mị không có đến phim trường, Cố Dung Khanh đều phải tự lo cho bản thân, Ôn Lĩnh tâm trạng cũng không tốt cho nên hôm nay cũng không có nói chuyện với Cố Dung Khanh.
Trước khi rời khỏi phim trường thậm chí cũng không nói lời nào đã đi rồi.
"Haizz...."
"Haizz..."
Hai người đều thở dài, lại ngẩng đầu nhìn nhau, vừa muốn nói chuyện thì chủ quán đã mang lẩu lên.
Hai người im lặng bắt đầu ăn lẩu.
Các cô đều thích ăn cay, mà tiệm lẩu này xác thực rất ngon, lúc ăn hai người đều tạm thời quên đi chuyện phiền nào, bắt đầu ăn uống thoả thích.
Ăn xong, Ôn Lĩnh muốn trả tiền, Lâm Tự đã ngăn cản lại, "Chị Ôn Lĩnh dẫn em đi ăn lẩu ngon như vậy, để em mời chị."
Ôn Lĩnh nghe vậy cũng không thèm tranh trả tiền nữa, để Lâm Tự thanh toán.
Lúc hai người vừa mới trở lại khách sạn, đã thấy Lương Mị đứng ở trước cửa phòng hai người.
Lâm Tự mất tự nhiện, Ôn Lĩnh cảm giác lén nắm lấy tay Lâm Tự, trấn an Lâm Tự.
"Chị Lương Mị....!Chị...." Lâm Tự đang nói đã bị Lương Mị cắt ngang.
"Ôn Lĩnh, em đã về rồi."
"Em?" Lương Mị gật đầu, hất mặt về phía cửa ý bảo Ôn Lĩnh mở cửa.
Ôn Lĩnh mở cửa mời cô đi vào phòng.
Trong phòng Ôn Lĩnh chỉ có hai cái giường không có sô pha, Lương Mị nhìn quanh một cái rồi ngồi trên giường Lâm Tự.
Trước khi ngồi không suy