Ban đêm.
Sau khi chiếc xe hơi đen dừng lại, Bạc Minh Thành không lập tức xuống xe.
Anh mở cửa sổ, nghiêng đầu nhìn thứ "Đền bù tổn thất" cho Thẩm Thanh Ngọc bên cạnh chỗ ngồi hồi lâu, sau đó Bạc Minh Thành mới đưa tay cầm túi văn kiện lên, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Đây là lần thứ hai anh tìm đến Thẩm Thanh Ngọc.
Lúc chuông cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc vừa tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra.
Nghe thấy chuông cửa vang, Trần Ánh Nguyệt đang chơi game ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Đã trễ thế như vậy, sẽ không phải là cậu Phó chứ? Anh ta thật sự là tình yêu đích thực với cậu đó!"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc lập tức phai nhạt đi: "Anh tới làm gì?"
Trần Ánh Nguyệt đang thăm dò cũng nhìn thấy Bạc Minh Thành, người lập tức đứng lên từ ghế sô pha, chạy mấy bước tới sau lưng Thẩm Thanh Ngọc: "Đóng cửa!"
Cho tới bây giờ Trần Ánh Nguyệt nhìn Bạc Minh Thành không thuận mắt, trước kia Thẩm Thanh Ngọc chưa ly hôn với anh, cô ấy còn nể mặt Thẩm Thanh Ngọc, mới cố nén không nổi giận, nhưng hôm nay Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc đã ly hôn, hai người đường anh anh đi đường tôi tôi đi, cô ấy còn cần khách sáo như vậy à!
Cô ấy nói xong, trực tiếp đưa tay muốn đóng cửa lại.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Nói chuyện gì? Có chuyện gì đáng nói với anh hay sao? Nói về đạo lý cuộc đời đã có tôi, nói chuyện yêu đương có cậu Phó, không liên quan gì đến Bạc Minh Thành anh, nơi này không chào đón anh, làm phiền anh mau… "
Khi Trần Ánh Nguyệt mắng chửi người rất độc ác, nhưng cô ấy sợ cũng rất sợ.
Đối phương chỉ liếc cô ấy nhàn nhạt, lời nói của cô ấy đã kẹt lại, giống như bị người ta kẹp cổ họng, trở nên không nói ra lời.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Ánh Nguyệt: "Cậu quay vào đi."
Trần Ánh Nguyệt nhìn trộm thoáng qua Bạc Minh Thành: "Không, lỡ như anh ta đánh cậu thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp kéo tay cô ấy, đẩy Trần Ánh Nguyệt vào trong nhà, sau đó tự mình đóng cửa lại đi ra ngoài.
Cô vừa tắm rửa xong, mặc trên người quần áo rộng rãi ở nhà, vừa đi ra, Bạc Minh Thành đã nghe mùi thơm sữa