Bạc Minh Thành nhìn cô: "Vì sao?"
"Bởi vì ba năm qua tôi xem như nuôi một con chó, nó cũng biết lắc đầu vẫy đuôi với tôi, mà Bạc Minh Thành anh, ba năm rồi, ngoại trừ gạt tôi và bỏ mặc cho nhà họ Bạc các người sỉ nhục tôi, anh còn biết làm gì?"
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cười lạnh một tiếng: "Tôi không cam tâm, thế nhưng Bạc Minh Thành, anh đừng quên, đây đều là anh nợ tôi!"
Cô nói xong, trực tiếp đưa tay lấy túi văn kiện trên tay anh, trực tiếp quăng ra thật xa: "Ba trăm triệu mà anh muốn mua Thẩm Thanh Ngọc ba năm, Bạc Minh Thành, anh vẫn còn nằm mơ chưa tỉnh sao? Cút, đừng để tôi nói lần hai."
Túi văn kiện "Lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất, âm thanh vang rõ trong hành lang, giống như Thẩm Thanh Ngọc nói chữ "Cút" kia.
Bạc Minh Thành đã lớn như vậy, còn lần đầu tiên có người dám bảo anh cút ở ngay trước mặt anh, người này còn không phải ai khác, mà là Thẩm Thanh Ngọc.
Sắc mặt anh lập tức căng cứng, nhìn Thẩm Thanh Ngọc khuôn mặt trực tiếp lạnh xuống, anh vừa muốn mở miệng nói cô không biết tốt xấu, nhưng nhìn vào đôi mắt không chút tình cảm gì, Bạc Minh Thành ngơ ngác một chút.
Trong lúc đó, Thẩm Thanh Ngọc đã quay người trở về trong nhà, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Trong hành lang, còn lại một mình Bạc Minh Thành đứng ở trước cửa nhà Thẩm Thanh Ngọc.
Dường như tiếng đóng cửa cũng đang bảo anh cút, Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua cánh cửa, mặt đen thui quay người rời đi.1
Đi đến bên cạnh văn kiện, bước chân anh hơi dừng lại, qua một giây, Bạc Minh Thành mới xoay người nhặt túi văn kiện lên.
Một lần nữa trở lại xe, lời nói của Thẩm Thanh Ngọc khiến đầu óc anh bế tắc, cô đang mắng anh ngay cả một con chó cũng không bằng sao?
Cô còn nói anh đang nằm mơ?
Thẩm Thanh Ngọc thật sự cho là cô là con gái Thẩm Quốc Vinh, anh không dám động vào cô ư?
Trần Ánh Nguyệt không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc sẽ đột nhiên đẩy cửa bước vào, vừa rồi cô ấy nghe góc tường, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đưa tay ném đi túi văn kiện của Bạc Minh Thành,