Chỉ sau 5 phút biểu diễn, tất cả khán giả đều bật dậy reo hò, có người còn hét lên muốn bọn họ hát thêm bài nữa!
Bốn người bọn họ nhìn nhau, chuẩn bị bước xuống sân khấu, nhưng cuối cùng tất cả đều quay sang nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc thở dài: “Tại sao không?”
Cô vừa nói vừa giẫm chân lên, kích động cả hội trường một lần nữa.
Đã 20 phút trôi qua kể từ khi bốn người bọn họ rời khỏi sân khấu.
Gần chục năm rồi, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy xúc động, trào dâng cảm xúc như vậy.
Trần Ánh Nguyệt thậm chí còn nói: “Ôi trời, tớ còn nghĩ là chúng ra hoàn toàn có thể debut với tư cách ban nhạc đấy.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy cốc nước ấm trên tay Lâm Thành, sau đó cô liếc mắt nhìn Trần Ánh Nguyệt nói: “Lúc debut, cậu đâu có nói như thế.”
Trần Ánh Nguyệt chính là như vậy, cái gì cũng thích, bạn cho rằng cô ấy không thích chơi nhạc hay bass sao?”
Cũng không hẳn, nhưng bọn họ đã debut rồi, và một loạt các quy tắc vô hình đã bị dập tắt và trần Ánh Nguyệt là người đầu tiên dừng cuộc chơi.
Mọi người đều không còn là cô cậu thiếu niên của 10 năm trước nữa rồi.
Lâm Thành đã học xong và về nước, anh ấy hiện tại là bác sĩ phẫu thuật cứu người, còn Cao Ngọc, chàng trai mặc áo vest và đi giày da cùng với gương mặt trẻ thơ kia, cũng là người thừa kế công việc kinh doanh của gia đình.
Nhiệt huyết của tuổi trẻ, nếu đến bây giờ vẫn còn giữ tâm nguyện ban đầu, rất khó có thể biến nó thành hiện thực.
Trần Ánh Nguyệt đột nhiên bị Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy, cô ấy liền nở nụ cười: “Tiểu Ngũ, đêm nay có tuyệt không?’
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu uống nước, cười nói: “Tuyệt chứ!”
Cô đã mắc kẹt trong cuộc hôn nhân với Bạc Minh Thành suốt 3 năm, cô gần như đã quên rằng bản thân mình cũng từng liều lĩnh và vui vẻ như vậy.
Mọi người đang nói chuyện cười đùa với nhau thì đột nhiên Đàm Anh Phương chạy tới, do vội vàng không chú ý nên cô ấy đã đâm vào Thẩm Thanh Ngọc, khiến cho rượu trong cốc tràn ra.
Lâm Thành đứng bên cạnh, nhanh chóng rút khăn giấy đưa cho cô.
Đàm Anh Phương có chút ngượng ngùng nói: “Tớ chạy vội quá, tối nay các cậu tuyệt lắm! Tớ cực kì phấn khích luôn í!”
Thẩm Thanh Ngọc cong môi nói: “Tha lỗi cho cậu đấy!”
Cô cũng cảm thấy đêm nay thực sự rất hoàn hảo, cho đến bây giờ, nhịp tim của Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn đập nhanh.
Mọi người đang giao lưu nhiệt tình vui vẻ thì bỗng nhiên Châu Du Dân đi tới: “Thẩm Thanh Ngọc, hôm nay cô đánh trống tuyệt lắm, chúc mừng cô!”
Nhìn thấy Châu Du Dân, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng mất mất: “Cậu Châu,