Châu Du Dân rốt cuộc là không kìm chế được, lén lút đằng sau Bạc Minh Thành, đưa ngón cái lên với Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày cười nhẹ: “Cậu Bạc còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nói một cách ngắn gọn, súc tích, như thể cô không phải là người vừa rồi chọc tức anh.
Với khuôn mặt lạnh lùng, cuối cùng Bạc Minh Thành cũng liếc nhìn cô nhưng sau đó anh nhanh chóng quay người rời đi, không chút biểu cảm nào.
“Tôi cầu xin anh nghe, tôi cầu xin anh xem sao?”
Toàn bộ khán giả đều la hét nên nhưng riêng anh lại không biết cách trân trọng điều đó.
Nếu anh không cần đôi tai và đôi mắt nữa có thể đem tặng những người đang cần đấy!
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng nhỏ.
Châu Du Dân cũng cảm nhận được sự mất hứng của Bạc Minh Thành, dù sao thì cũng là người bạn sống chết có nhau với anh ta từ nhỏ, chật vật một hồi, cuối cùng anh ta cũng xoay người rời đi theo Bạc Minh Thành.
Chỉ là trước lúc đi, anh ta không đành lòng nói: “Này, Thẩm Thanh Ngọc, tôi cũng thích chơi rock, hôm nào giao lưu nhé?”
Trần Ánh Nguyệt trợn tròn mắt: “Tiểu Ngũ nhà chúng tôi không giống với bọn anh, cho nên đừng mơ đến chuyện giao lưu với cô ấy.”
Những lời này nghe có vẻ quá quen thuộc, Châu Du Dân nhanh chóng nhớ ra, đây không phải là điều nói bóng nói gió của thiên kim Thẩm Thanh Ngọc trong buổi tụ họp lần trước hay sao?
Mặc dù anh ta không nói, nhưng lặng lẽ quan sát đồng nghĩa với việc thừa nhận lời nói này.
Lúc này, Trần Ánh Nguyệt định dùng những lời này để phản bác lại anh ta, Châu Du Dân bỗng sờ ờ mũi mình nói: “Tôi đi trước đây.”
Không giao lưu thì không giao lưu, Thẩm Thanh Ngọc cũng không có tâm tư nhàn nhã như thế này.
Hơn nữa, Châu Du Dân và Bạc Minh Thành ở cùng một chiến tuyến, Thẩm Thanh Ngọc thậm chí cũng chẳng muốn nói với anh ta một lời nào.
Trước khi rời đi, Châu Du Dân không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Thanh Ngọc đang trò chuyện với ban nhạc của mình, còn cô vocal chính thì đang giúp cô đổi đồ uống.
Chà, thật là thân thiết.
Châu Du Dân nhanh chóng thu ánh nhìn mình lại rồi vội đuổi theo Bạc Minh Thành.
Bạc Minh Thành đã bước ra khỏi ONE, Chau Du Dân cũng chạy lên theo: “Cậu đi gì mà nhanh thế, sợ không kiềm được mà quay đầu lại nhìn à?”
Nghe được lời nói này của anh ta, Bạc Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn Châu Du Dân một cái.
Châu Du Dân cười: “Cậu