Câu chuyện cười này nhanh chóng được lan truyền trong giới của bọn họ.
Nam Thành bảo lớn thì cũng không lớn lắm, mà nhỏ thì cũng không phải nhỏ quá, tuy nhiên người trong giới bọn họ cũng không hề ít.
Nhà họ Bạc là gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc ở Nam Thành, Bạc Minh Tâm là cô con gái rượu duy nhất của nhà họ Bạc, từ lúc sinh ra cho tới tối hôm nay, cuộc đời cô ta êm ru vô cùng, chẳng gặp phải trở ngại, khó khăn nào.
Thế nhưng, ai biết rằng đêm nay cô ta lại phải gặp một chuyện xấu hổ như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc chẳng nói năng gì vậy mà cũng có thể chứng minh được chiếc vòng tay trị giá 300.000 kia chẳng là gì với cô cả.
Bạc Minh Tâm tức đến nỗi suýt bật khóc, cô ta chạy nhanh đến phòng khách.
Châu Du Dân nhìn thấy những tấm chi phiếu trên sàn, bèn cúi xuống nhặt nó lên.
Bên trên tấm chi phiếu viết con số 400.000 tệ, đó là một con số không nhỏ.
Châu Du Dân ngẩng đầu lên, liếc nhìn Bạc Minh Thành: “Liệu tấm chi phiếu này có phải là giả không?”
Thẩm Thanh Ngọc lấy tiền từ đâu chứ?
Bạc Minh Thành nhìn tấm chi phiếu trong tay của Châu Du Dân, nó làm anh bỗng nhớ tới cảnh tượng Thẩm Thanh Ngọc cầm ly rượu đỏ đổ lên đầu em gái anh Bạc Minh Tâm, anh bất giác nhíu mày nói: “Cậu thiếu 400.000 à?”
Châu Du Dân nhướng mày đáp lại: “Tôi chỉ là tò mò thôi!”
Bạc Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Sự tò mò có thể giết chết một con mèo.”
“…”
Như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?
Tuy nhiên, đêm nay Thẩm Thanh Ngọc quả thực quá tàn nhẫn, cô đã khiến Bạc Minh Tâm bị cười chê suốt một thời gian dài.
Nghĩ đến dây, Châu Du Dân không khỏi hỏi lại: “Cậu cứ để chuyện này qua như vậy sao?”
Tất nhiên, chuyện không thể để nó qua một cách dễ dàng như vậy được, nhưng việc lần này không liên quan gì đến Châu Du Dân.
Bạc Minh Thành cầm lấy tấm chi phiếu xem rồi đi thẳng ra khỏi đám đông.
Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đã rời đi từ rất lâu rồi, tài xế cũng không ngờ bọn họ lại về sớm như vậy.
Sau khi nhận được cuộc gọi, ông ấy có chút sững sờ: “Cô Thẩm, thực xin lỗi, cô đợi chút tôi đến đón hai cô ngay.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy tiếng ồn ào sôi nổi ở đầu dây bên kia điện thoại, cô khẽ cười một tiếng: “Chú Vương, chú không cần vội đâu.
Chú cứ ăn cơm trước đi, tôi đi vệ sinh trước đã.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc ngay lập tức cúp điện thoại, sau đó cô đi thẳng tới chỗ nghỉ ngơi của khách trong đại sảnh để ngồi.
Đôi khuyên tai lắc lư khiến cô có chút khó chịu.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt nói: “Cậu lấy hết những thứ giá trị thế, nếu để mẹ cậu biết kiểu gì cũng đánh chết cậu.”
Trần Ánh Nguyệt khịt mũi: “Mẹ tớ biết là tớ lấy cho cậu mà, bà ấy chẳng nói chẳng rằng gì liền đưa cho tớ cả bộ.
Nếu tơ biết cậu không thích dây chuyền này, tớ đã sớm mang theo cả bộ cho cậu rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc mìm cười, cô đưa tay lên, tháo đôi bông tai ra rồi cất vào hộp đựng, sau đó bắt đàu tháo chiéc vòng tay: “Gửi lời cảm ơn của tớ tới mẹ cậu nhé.”